Ch. 22
Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ khiến Ariel giật mình tình giấc, cô dùng tay che lại những tia nắng nghịch ngợm kia.
“Nhức đầu quá. Tối qua mình uống hơi nhiều.” Cô vừa lẩm bẩm vừa dùng tay vỗ vỗ vào đầu. Bỗng nhiên cô cảm thấy có 1 cánh tay đang ôm ngang ngừi cô. “Sao kỳ vậy? Rõ ràng ở đây chỉ có 1 mình mình thôi mà. Sao tự dưng lại có thêm 1 cánh tay nữa?”
Rồi cô nghe được những tiếng thở đều đặn rất gần bên cạnh mình, cô từ từ liếc nhìn qua bên cạnh thì phát hiện Joseph vẫn còn say ngủ. Ariel hoảng hốt la lớn..
“Á………………….”
Cô bật ngồi dậy khỏi giuờng nhìn Joseph lom lom, còn Joseph thì bị tiếng la của cô đánh thức, anh mơ màng hỏi “Chuyện gì vậy?”
Ariel ấp úng “Anh.. anh.. tại sao anh lại nằm trên giường của em vậy?”
Joseph ngơ ngác ngồi nhỏm dậy, anh nhìn xung quanh phòng rồi quay sang nhìn Ariel đang ôm cái chăn che ngang ngực.
“Em nói gì? Đây là phòng của anh mà, em kô thấy hành lý của anh để ở đây sao?”
Tới lúc này Ariel mới phát hiện quả thật dưới đất đều là hành lý của Joseph “Vậy.. vậy tại sao em lại ở đây?” Rồi cô nhìn thấy dưới đất là bộ quần áo mà tối qua cô đã mặc, Joseph vừa định bước xuống giường thì Ariel la lớn “Đứng lại! Tối qua… anh đã làm gì?”
Joseph vỗ tay vào trán cố nhớ lại chuyện tối hôm qua “Em quên rồi sao, 2 chúng ta cùng nhau đi uống rựu, rồi cả 2 cùng say mèm… mọi chuyện sau đó anh kô còn nhớ được gì nữa.”
“Sau khi anh bị say, em đã đưa anh về phòng, nhưng em nhớ rõ ràng là sau đó em đã đi về phòng của mình rồi mà, tại sao bây giờ lại… Ây da, tối qua 2 chúng ta còn….” Ariel ngượng ngùng bỏ dở câu nói.
Khi nhìn thấy bộ quần áo của anh và Ariel nằm ở dưới đất thì Joseph mới vỡ lẽ “Kô lẽ chúng ta đã….”
Ariel gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời “Bây giờ đã xảy ra chuyện này rồi, anh… anh phải chịu trách nhiệm đó.”
Joseph mở to mắt ngạc nhiên nhìn Ariel, thế là anh bị Ariel la cho 1 trận “Kô được nhìn em.”
Joseph nhăn mặt “Nói chuyện với em kô nhìn em vậy thì phải nhìn ở đâu?”
Cô chỉ tay về phía cánh cửa “Nhìn cái cửa đi.” Joseph đành phải làm theo lời của cô, anh nhìn về hướng cánh cửa rồi nói
“Chúng ta đã thành hôn rồi em còn muốn anh phải chịu trách nhiệm gì nữa?”
Ariel thấy Joseph nói có lý, cô lẩm bẩm 1 mình “Phải ha, thành hôn rồi thì còn có trách nhiệm gì nữa đây?”
Nghe đuợc câu nó đó của Ariel, Joseph liền quay đầu lại nhưng Ariel nhanh miệng hơn đã cắt ngang “Kô được quay đầu lại, típ tục nhìn về cái cửa.”
“Cô hai àh, vậy cô muốn sao đây?”
“Anh.. anh hãy ngồi ở vị trí đó cho tới khi nào em cho phép quay đầu lại mà thôi.” Trong lúc đó thì Ariel đã dùng chân khều bộ quần áo của cô tới gần giường và nhanh chóng mặc vào. Cô đứng dậy chạy như bay ra khỏi phòng, Joseph gọi với theo “Ariel! Ariel!”
Buổi tối hôm đó, 2 ngừi đi thẳng ra sân bay để trở về DL, suốt cả chuyến bay kô ai nói với ai lời nào. Joseph cứ muốn tìm cơ hội để nói cho Ariel biết là anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra tối hôm qua, có thể nói anh là 1 ngừi dám làm dám nhận nhưng đó chỉ là 1 cái cớ mà thôi, sự thật thì bởi vì anh yêu Ariel cho nên kô muốn mất cô. Còn về phần Ariel, cô đang miên man suy nghĩ, rõ ràng là 2 ngừi đã có ý định sẽ li dị với nhau vậy mà bây giờ 1 chuyến đi chơi đã làm mọi chuyện rối tung lên. Cô cứ luôn miệng nói là muốn Joseph chịu trách nhiệm thật ra là để ngụy trang chuyện cô kô muốn xa anh, nhưng nếu làm vậy thì 2 ngừi sống với nhau chỉ vì trách nhiệm trong khi đó Joseph kô hề yêu cô. Tình yêu của 2 ngừi giống như là 1 trò đùa tai quái, rõ ràng là cả 2 yêu thương nhau nhưng chỉ vì kô ai có đủ can đảm để bày tỏ với đối phương nên mới xảy ra nhiều rắc rối như vậy. Giá như 1 trong 2 ngừi chiu bước ra bước đầu tiên thì tình yêu của họ kô cần phải xoay vòng vòng nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Hả? Bi sắp phải đi du học àh?” Ariel tròn mắt hỏi Kyo khi cô trở lại lớp học vào sáng thứ năm. Lúc mới bước vào lớp thấy gương mặt buồn rầu của Kyo, là cô đã biết trong 3 ngày cô đi vắng ở DL đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kyo thở dài “Tối nay ảnh có làm 1 bữa tiệc chia tay, rủ tôi tới đó…”
Ariel cắt ngang “Lại là tiệc nữa àh, chị nhớ đừng có uống rựu hay bia gì đó nha, mấy cái này tai hại lắm dễ làm ngừi ta phạm sai lầm.”
Cô vẫn còn nhớ chuyện xảy ra giữa cô và Joseph nên cảnh cáo Kyo như vậy.
“Kô phải chỉ có 1 mình tôi đâu, còn mấy ngừi bạn khác của ảnh nữa mà, chồng của chị nhất định kô thể thiếu rồi, mà nè ảnh nhờ tôi chuyển lời rủ chị đi luôn đó. Còn có Joe nữa. Hẹn gặp tại quán bar The Rayz.”
“Ai vừa nhắc tôi đó?” Joe bước vào lớp đi tới bên cạnh 2 cô bạn. “Chị vừa gọi tên tôi đó àh, chuyện gì vậy?”
Ariel lên tiếng giải thích cho Joe hiểu “Tối nay Bi có làm tiệc chia tay, rủ luôn cả chị đó, đi chung đi.”
“Vậy hả? Mấy giờ mới bắt đầu, tôi kô muốn về trễ đâu, ngày mai còn đi làm nữa.” Rồi cô cúi đầu xuống nói nhỏ với Kyo “Nè, hay là chọn tối nay bày tỏ với ngừi ta luôn đi.”
Kyo kô trả lời, đầu óc của cô đang xảy ra 1 trận chiến dữ dội. “Nói hay kô nói? Nếu mình nói ra thì sợ là anh ấy sẽ vì mình mà kô đi du học như vậy là bỏ dở mộng tưởng của ảnh, còn nếu kô nói mình sợ là mai này sẽ hối hận.” Rồi cô buông tiếng thở dài “Rắc rối quá! Nếu biết trước như vầy thì lúc đầu kô thèm yêu làm gì!” Lý lẽ của con tim thật khó mà đoán được, ngay cả bản thân của mình cũng kô thể làm chủ được trái tim nữa, kô biết đây là điều tốt hay xấu đây?