H dẫn người qua bên đây xem, đã thấy trên đỉnh núi đối diện lửa bốc tận trời, đám người Đường Tiểu Đông đang chạy về phía bên này.
Đi lên chỗ cao, xa xa có thể thấy được trên thung lũng, có rất nhiều binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đang bỏ chạy tán loạn.
Nếu như không có hỏa khí lợi hại của đám người Đường Tiểu Đông, Phi Hổ Thiết Kỵ từ phía sau tiến sát lên mà nói, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong lòng hắn thầm thở dài. Nếu như hai người không phải là đối thủ trời sinh một mất một còn, tuyệt đối sẽ là bằng hữu tốt. Đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu, chỉ có thể trở thành đối thủ sinh tử mà thôi.
Bọn họ đã định từ trước, chỉ có thể trở thành địch nhân.
Trên sườn núi, rất nhiều chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc mạo hiểm liên tục phát động cường công như mưa tên, bị kình tiễn gào thét đoạt đi sinh mệnh, thi thể như đống cỏ khô ngã nhào xuống dưới chân núi.
Có lẽ bọn họ còn không biết Phi Hổ Thiết Kỵ phía sau núi đã thất bại rút lui, vẫn đang liều mạng tấn công, hấp dẫn sự chú ý của Vương Ngạo Phong.
Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong đứng trên đỉnh núi quan sát. Giày của hắn đã bị nhuộm đen ngòm. Đám người Lôi Mị chờ ở giữa sườn núi cũng không có đi tới.
Tro than thỉnh thoảng bị gió thổi bay, hất tung lên, biến mọi người thành đen như than.
Tuy nhiên, trên núi đối diện thế lửa vẫn còn đang thiêu đốt vù vù, sóng nhiệt tỏa ra không khỏi làm người khác khó chịu.
Muốn bỏ chạy từ phía sau núi, buộc phải chờ lửa ở thung lũng tắt đi mới có thể thông qua.
Không có biện pháp, chỉ có thể ở trên núi cùng đám người Đồ Lỗ Tộc tử chiến một trận.
Hơn trăm gã cao thủ giang hồ trấn thủ trên đỉnh núi, quán chú chân khí nội gia vào kình tiễn, dễ dàng bắn xuyên qua thuẫn sắt của chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc. Mỗi một mũi tên bắn ra, đều cướp đi một sinh mệnh của bọn chúng.
Thi thể mất đi sinh mệnh ngã nhào xuống dưới chân núi, có lúc còn va phải người vừa mới bò lên cùng đồng thời ngã nhào xuống, rơi đầu đứt chân, rên rỉ không ngớt.
Ba lần cường công, Đồ Lỗ Tộc tổn thất khoảng hơn năm trăm người. Bọn họ ở trên ngựa rất là lợi hại, nhưng nếu xuống ngựa chiến đấu, uy lực suy giảm. Hơn nữa địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, tất cả đối phương lại đều là cao thủ giang hồ nhất đẳng,
tố chất huấn luyện rất cao, cho dù là bộ binh quen đánh trên núi, trong lúc nhất thời cũng khó có thể phá được.
Dưới cường cung bắn chụm, không có một chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc nào có thể công được vào trận địa phòng ngự, làm thế nào có thể giết lên? Tất cả quân phòng thủ của đối phương đều là cao thủ giang hồ nhất đẳng. Luận đơn đả độc đấu, dũng sĩ đệ nhất bộ tộc cũng không phải là đối thủ của những hảo hán giang hồ này.
Nói chung, khi phát động tới lần tấn công thứ năm, Đồ Lỗ Tộc đã tổn thất gần nghìn người.
Đường Tiểu Đông thấy vậy lắc đầu không ngớt. Tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc này nếu không phải đầu óc đậu hũ thì cũng là điên. Thật không biết hắn làm cách nào có thể leo lên được vị trí tộc trưởng.
Cây cối cỏ dại ở chỗ thung lũng kia đã bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại những than lửa bừng bừng. Mười mấy thiếu niên lãnh huyết thay phiên nhau tiến lên, bất chấp sóng nhiệt tỏa ra, dùng trường kiếm gạt đi than lửa đỏ bừng trên đất, lần lượt mở ra một thông đạo.
Mọi người luân phiên lui lại. Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong cùng nhóm cao thủ cuối cùng hơn ba mươi người thủ vững trên núi. Khi tất cả mọi người triệt thoái an toàn, liền kết thúc trò chơi với người Đồ Lỗ Tộc.
Hơn mười quả thổ lôi lại được thả xuống dưới núi. Những tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa liên tiếp vang lên cùng với từng trận tiếng kêu thảm hỗn loạn. Một vài chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc từ lâu lĩnh giáo qua loại chất nổ lợi hại này, nhìn đồng bạn bị bắn trúng huyết nhục bay tán loạn, sợ hãi lăn xuống chân núi, chìm lẫn xa xa.
Vũ khí có lực sát thương kinh khủng như vậy khiến bọn chúng tâm sợ mật run, toàn bộ ý chí chiến đấu sớm đã tiêu tan.
Mấy tên quan quân lĩnh đội cũng đều sợ hãi mặt cắt không còn chút máu. Nếu cứ như vậy xông lên, bằng vào mưa tên cũng đủ khiến bọn chúng tổn thất thảm trọng, lại còn vũ khí kinh khủng này, xông lên chẳng phải là chịu chết sao?
Bọn chúng mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định thế nào.
Thừa dịp này, đám người Đường Tiểu Đông lặng lẽ chuồn mất.
Sau khi tụ hội, hai bên lại mỗi người đi một ngả. Ánh lửa ngập trời vẫn đang không ngừng thiêu đốt ngọn núi, khói đặc cuồn cuộn che kín bầu trời.
Trên người bọn họ đều dính đầy tro than đen sì. Lúc này tắm giặt là như cầu cấp bách nhất, liền tới một chỗ khác tìm kiếm dòng suối, tắm rửa một lần nữa.
Trận cháy rừng này kéo dài tới ba ngày hai đêm, thiêu hủy không biết bao nhiêu diện tích rừng cây, rất nhiều ngọn núi đều cháy trụi lủi, đen ngòm một khoảng, cho đến khi một trận mưa to trút xuống mới tắt.
Hai đại thống lĩnh của hai đội quân tinh nhuệ nhất đại thảo nguyên Phi Hổ Thiết Kỵ và Huyết Lang Đột Kỵ, được coi là tướng quân vô địch, hai cánh tay trái phải của Đột Lợi Khả Hãn, cứ như vậy chết một cách mơ hồ, khiến Đột Lợi Khả Hãn tức giận đến phát điên.
Đương nhiên, cũng có không biết bao nhiêu bộ tộc ngầm vui sướng. Nói chung, đại danh của Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong đã truyền khắp đại thảo nguyên.
Ba ngày mưa xối xả qua đi, ngoại trừ đại đội kỵ binh Đột Quyết hoành hành, những bộ tộc khác trên đại thảo nguyên đều có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Đột Lợi Khả Hãn hạ lệnh truy sát Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong, kêu gọi các bộ tộc xuất động, tầng tầng tiến lên, thận trọng tiến hành thiên la địa võng vây bắt, tất cả ngọn núi đều không buông tha.
Rừng rậm không thể tiếp tục ẩn thân nữa, đám người Đường Tiểu Đông buộc phải mang hỏa khí rời đi, dựa vào núi rừng chơi trò trốn tìm với địch nhân. Bất quá, vòng vây của bọn họ càng ngày càng nhỏ.
Qua vài lần né tránh cực kỳ mạo hiểm, Đường Tiểu Đông đưa Lôi Mị tạm lánh đến đại mạc vài ngày, tới khi phong ba qua đi, sẽ lại quay trở lại.
Lợi dụng bóng tối yểm hộ, đoàn người lặng lẽ xuất phát, khéo léo vượt khỏi vòng vây, suốt đêm xuất phát về phía Tây.
Tới bình minh, đã cách rất xa thế lực các bộ tộc trên đại thảo nguyên, lại đi nhanh suốt đêm về hướng Đông, người kiệt sức, ngựa hết hơi. Thừa dịp ánh sáng mặt trời còn chưa trở nên gay gắt, mọi người tiến vào một bụi cây thưa thớt tránh nắng.
Mọi người lấy đao kiếm đốn củi, dựng mấy mái che nắng bằng củi đơn sơ, ăn lương khô, uống nước hoặc nằm nghỉ ngơi.
Ban ngày nằm nghỉ, cho đến khi mặt trời từ từ ngả về Tây, ánh nắng không còn gay gắt, đoàn người lại chậm rãi lên đường.
Cơ bản là đã rời xa phạm vi thế lực của các bộ tộc thảo nguyên, cho nên cũng không cần phải vội vã, chỉ cần tránh cho hành tung bị phát hiện, Ngả Cổ Lệ chuyên chọn đi đường nhỏ, người qua lại rất thưa thớt.
Kỳ thực, đại thảo nguyên là vùng đất bằng phẳng, gần như không có đường nhánh.
Con đường Ngả Cổ Lệ dẫn mọi người đi có chút khó đi, người bình thường sẽ không đi đường này, cho nên cơ bản là không có đụng phải người nào.
Khi tiến vào đại sa mạc mênh mông vô bờ, mới thỉnh thoảng thấy một vài thương đội qua lại.
Lúc này sắc trời đã dần tối, bọn họ đi nhanh về hướng Nam, cho đến khi tới một ốc đảo mới dừng lại.
Trên ốc đảo cũng có không ít bộ tộc. Bọn họ đại thể là vì trốn tránh chiến tranh mới chuyển đến sống ở đó.
Ở đây không có khách sạn bình dân, cũng may còn có vài trướng bồng, trả giá xong liền có thể ở lại.
Mọi người thay phiên nhau tắm rửa một chút, thống thống khoái khoái uống rượu, ăn thịt, thật khó có được một ngày đêm hoàn toàn thư giãn như vậy.
Bất quá, Đường Tiểu Đông vẫn đang vô cùng lo lắng. Người của đội Tần Thiên Bảo đến nay vẫn không có nửa điểm tin tức, giống như đột nhiên biến mất khỏi nhân gian vậy, bảo ai không lo lắng cho được?
– Đông ca, yên tâm đi! Có Thạch đại ca dẫn đường, bọn họ hẳn là không có việc gì đâu. Chu Bất Vi cùng Thiên Bảo là người cơ trí, sẽ không sao đâu.
Lôi Mị ngồi bên cạnh hắn an ủi.
– Ừ, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…
Đường Tiểu Đông vẫn không hết sầu lo. Người là do hắn dẫn đi, vạn nhất toàn bộ bị giết, làm sao không khiến thân nhân của bọn họ thất vọng đây?
Vốn tưởng rằng lần hành trình tái ngoại này rất dễ dàng, ai ngờ so với phỏng đoán của hắn còn khó khăn hơn gấp trăm nghìn lần.
– Cuồng phong mã tặc chết tiệt!
Hắn hung tợn chửi rủa một câu!
– Đông ca, huynh cho rằng, người hãm hại chúng ta khiến toàn bộ đại thảo nguyên trở nên hỗn loạn, đối với hắn có chỗ tốt gì?
Đôi mắt đẹp dịu dàng đáng yêu của Lôi Mị chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.
Vấn đề này hắn không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là cảm thấy rối loạn lung tung, khó có thể nói cho rõ ràng, cho nên vẫn luôn giấu kín tận sâu trong suy nghĩ mà thôi.
– Người kia…
Lôi Mị thản nhiên nói tiếp:
– Muội nghĩ không phải đơn giản chỉ là kẻ thù của Đồ Lỗ Tộc. Hắn làm như vậy, tựa hồ là muốn mượn tay chúng ta, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Đột Lợi Khả Hãn…
Đường Tiểu Đông gật đầu, có chút suy tư.
Đồ Lỗ Tộc, là bộ tộc lớn thứ hai trên đại thảo nguyên, trung thành với Đột Lợi Khả Hãn. Hắn cùng Vương Ngạo Phong đều bị tên thần bí kia bày kế hãm hãi, dẫn phát
nên xung đột với Đồ Lỗ Tộc.
Ngẫm lại những xung đột và tập kích mấy ngày qua, bao gồm cả Vương Ngạo Phong, cùng chiến đấu với Đồ Lỗ Tộc, đã tiêu hao rất nhiều sinh lực của bọn họ. Hơn nữa hai đại thống lĩnh được Đột Lợi Khả Hãn coi là hai cánh tay trái phải của mình, cũng đều chết oan chết uổng…
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động. Nếu như thế lực của Đột Lợi Khả Hãn đột nhiên mau chóng yếu đi hoặc chết hết, ai có khả năng nhất lên làm vua của thảo nguyên?
– Thiết Bố Đô!
Hắn cùng Lôi Mị tựa hồ cùng lúc thốt lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hai người cùng đồng thanh, nhìn nhau mỉm cười.
Liên kết tất cả những chuyện đã phát sinh, sẽ không khó phát hiện âm mưu của Thiết Bố Đô. Nói không chừng, án của Cuồng Phong Mã Tặc cũng chính là cái bẫy do hắn cố ý thiết lập, dẫn dắt rất nhiều cao thủ giang hồ Trung Nguyên tiến vào đại thảo nguyên,
tiếp theo bày ra quỷ kế, dẫn phát cho đại thảo nguyên hỗn loạn.
Không thể không nói, Thiết Bố Đô đã thành công hơn phân nửa. Chí ít hiện tại, đại thảo nguyên đã trở thành một mảng hỗn loạn. Các bộ tộc nhỏ đều lo lắng mình có bị các bộ tộc thế lực lớn hơn chiếm đoạt hay không, đều đã tự động kết minh, tạo thành một lực lượng lớn mạnh trước nay chưa từng có.
Trong lúc này, nhất định sẽ có thuộc hạ thân tín của Thiết Bố Đô ở giữa chắp nối, cũng đưa ra các hứa hẹn cùng các loại dụ hoặc, khiến các bộ tộc nhỏ trong tình thế phức tạp và không ổn định này thần phục Thiết Bố Đô.
Cùng với sự tiêu hao lực lượng của Đồ Lỗ Tộc, Thiết Bố Đô cũng đã có đủ lực lượng tranh phong cùng ca ca của hắn, Đột Lợi Khả Hãn, chỉ là đang đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.
– Thiết Bố Đô chó chết!
Đường Tiểu Đông càng nghĩ càng tức, nhịn không được lại chửi một câu, liền nhận lấy ánh mắt oán trách của Lôi Mị.
Đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cả người cũng đều trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Một đêm này hắn ngủ rất ngon giấc, thẳng cho đến khi cảm giác như mặt đất bị l kích liệt mới giật mình nhảy dựng lên.
– Động đất sao?
Lôi Mị chạy ào đến, khuôn mặt có chút tái nhợt:
– Mau dậy đi, quân Huyết Lang Đột Kỵ tới!
– Cái gì?
Đường Tiểu Đông nhảy bật dậy, hấp tấp mặc quần áo.
Lôi Mị ở một bên chăm sóc, chỉnh trang lại y phục, nón áo cho hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng gào, tiếng hí của ngựa, lạc đà cùng các loại động vật…
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đường Tiểu Đông lo lắng hỏi.
Hành động của bọn họ cực kỳ bí ẩn, hơn nữa dọc theo đường đi đều có các thiếu niên lãnh huyết phụ trách đoạn hậu để ngừa thám tử địch nhân theo dõi. Đột Lợi Khả Hãn không có khả năng đến bắt bọn họ ở nơi nghỉ chân một cách chuẩn xác như vậy.
– Là bọn Vương Ngạo Phong bị quân Huyết Lang Đột Kỵ truy sát, chạy trốn tới đây…
Móa! Tên này quả thực là thành sự không đủ mà bại sự có thừa!
Trong lòng Đường Tiểu Đông tức giận bất bình, vừa chửi bới vừa chui ra khỏi trướng bồng.
Thủ hạ của hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, chỉ là không kịp thu hồi doanh trướng.
Mọi người trên ốc đảo hoảng loạn bỏ chạy. Bọn họ mang theo vợ con, lôi kéo ngựa, lạc đà chứa đầy dụng cụ, vội vội vàng vàng thoát đi.
Xa xa, khói bụi cuồn cuộn che lấp bầu trời, vô số tiếng gót sắt nện ầm ầm khiến mặt đất lay động, rung chuyển.
Vương Ngạo Phong chết tiệt, mang đại nạn đến với nơi thế ngoại đào nguyên không tranh không đấu này.
– Đường huynh vẫn còn tiêu dao khoái hoạt ở đây a?
Vương Ngạo Phong tóc tai bù xù, cả người bầm dập, hơi có chút chật vật giục ngựa chạy tới:
– Đi nhanh đi, Đột Lợi Khả Hãn đích thân dẫn Huyết Lang Đột Kỵ đánh tới.
Bà nội nó chứ! Coi như tên này còn có chút lương tâm, cũng không uổng mình đã cứu hắn hai lần.
Ánh mắt Đường Tiểu Đông nhìn về phương Bắc, trong sa mạc vô biên, sừng sững một tòa thành
Đêm qua hắn đã hỏi thăm cư dân địa phương, đó là một tòa thành đất nhỏ hoang phế, cũng không biết là do người thời đại nào kiến tạo.