Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 63: Sư tử đại há mồm

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập


– Không thể nào?

Vẻ mặt Sấu Hầu rất không tin tưởng.

– Vốn ta cũng không tin, nhưng đây là do tần ngũ thúc tự mình nói, dù sa đi nữa đấu trí đấu lực với Lôi tiểu thư, hắn bị bại tới rối tinh rối mù, ngươi biết tính tình quái dị của Tần ngũ thúc của ta, chết cũng không chịu ăn thiệt thòi, cho dù là con nhạn bay qua trên bầu trời, hắn cũng muốn nhổ xuống một cái lông mới cam tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

– Lợi hại như vậy?

Vẻ mặt Sấu Hầu vẫn không tin:

– Y, Thiên Bảo ca, ta nói chính là lão đại, huynh chuyển sang người Tần ngũ thúc làm cái gì

Tần Thiên Bảo đánh một quyền khiến khuôn mặt đói thủ nở hoa, ha ha cười quái dị:

– Lôi tiểu thư đã đủ lợi hại? Thế nhưng cũng để lão đại sai bảo dễ dàng, hắc hắc, ai, cẩn thận.

Sấu Hầu phân tâm nói chuyện, bị một quyền đánh bay, sắc mặt trắng bệnh, cong người lui trên mặt đất, phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ:

– Thiên bảo ca… Người này… Lợi hại a…

Tần Thiên Bảo cấp bách xông lên phía trước, liên tiếp công kích ba quyền, ngăn lại tráng hán đánh bay Sấu Hầu.

Người này lớn lên cao to, cơ bắp cuồn cuộn, lực lượng nắm tay đánh ra lớn tới kinh người, Tần Thiên Bảo đón đỡ mấy quyền, thẳng tới mức cánh tay tê dại, xương cốt đau đớn muốn chết, dưới sự kinh hãi chỉ có thể lấy phương thức du đấu quấn lấy đối thủ.

Vội vàng nhìn lướt qua bốn phía, Sấu Hầu co người trên mặt đất, tựa hồ đã mất đi sức chiến đấu, các huynh đệ khác cũng rơi vào tình cảnh bao vây bốn phía, mà đối phương nhiều người thé lớn, đột nhiên thêm cao thủ góp chân, thế bại đã hiển hiện vô cùng rõ ràng, nếu như lão đại không hiện thân thì xong rồi.

– Xông lên đánh chết cho ta!

Công tử hoa phục có chút điên cuống, nhảy lên hô đánh, bên cạnh hắn còn có hai lão giả mặc hắc y, khuôn mặt âm trầm, toàn thân tỏa khí thế sắc bén quỷ dị.

Trong lúc hỗn loạn, một vị công tử ca môi hồng răng trắng bước vào:

– Lấy nhiều khi ít, tình là anh hùng hảo hán gì?

Tâm đồng tình tràn lan, không khỏi rõ ràng trắng đen, chiết phiến mạ vàng trong tay liên tục đóng mở, chớp mắt đã có hai đại hán kêu gào đau đớn.

Đường Tiểu Đồng ngồi trên lầu xem náo nhiệt ha ha cười nói:

– Có vị tiểu thư này gia nhập, vậy thì càng thêm náo nhiệt rồi, ha ha…

Lôi Mị và Đường Điềm một bên đều nhíu mày:

– Vì sao huynh biết hắn là nữ?

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

– Có nam nhân lớn lên đẹp như vậy, da thịt trắng bóng như vậy sao? Nhìn bộ ngực của nàng, nam nhân có ngực này…

Còn chưa nói dứt lời, trên đùi đã bị Lôi Mị nặng nề xoắn mạnh một cái, còn đưa tới cái trắng mắt nhìn liên tục của nàng — Tính xấu không đổi? Chỉ biết nhìn chằm chằm vào bộ cô nương nhà người ta?

– Biểu ca, lúc nào chúng ta xuất thủ?

Đường Điềm vội vã hỏi, ống tay áo đã sớm sắn tới tận bả vai, bộ dáng biểu tình hận không thể lập tức xung phong liều chết lao xuống dưới.

Dưới lầu đánh nhau náo nhiệt dị thường, một người vốn hiếu động như nàng lại chỉ có thể ở trên lầu nhìn đám người Tần Thiên Bảo biểu diễn, không cần phải nói tay chân có bao nhiêu ngứa ngáy.

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

– Không vội không vội, có vị tiểu thư hiệp nghĩ dụng tâm kia hỗ trợ, gấp cái gì?

Tuy rằng Tần Thiên Bảo và ba vị huynh đệ của hắn bị đánh đến thảm, thế nhưng hắn nguyên bản đã có chút ý muốn động, nhưng nhìn thấy vị tiểu thư hăng hái làm việc nghĩa kia nhúng tay vào, coi như là một việc ngoài dự liệu, trong lòng chờ mong địa vị của nàng càng lớn càng tốt.

– Ai, vỗ công của cô nương kia rất lợi hại nha, đã đánh ngã mấy người rồi, nếu không xuống dưới, chúng ta sẽ không còn ai để đánh…

Đường Điềm ngứa tay ngứa chân muốn chết, lên lên xuống xuống ồn ào, rõ ràng là phần tử lo sợ thiên hạ không loạn mười phần.

– Ngay cả người của chính mình còn lợi dụng, sẽ khiến lòng người rét lạnh!

Lôi Mị đột nhiên mở miệng nói, câu nói không hiểu ra sao nhất thời để phản ứng của Đường Điềm dừng lại tại chỗ.

Không để ý tới vẻ mặt biểu tình không đồng ý của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:

– Ta đang khảo nghiệm bọn họ, mà ta là một thương nhân, một cơ hội buôn bán tốt như vậy không nắm chặt, mất đi sẽ không có lần sau nữa rồi.

Lôi Mị hừ một tiếng, trên gương mặt vẫn như cũ là biểu tình bất mãn:

– Quả nhiên là không thương không gian!

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

– Đó là suy nghĩ của ngươi, vì sao có một số người cũng làm buôn bán, nhưng hắn có nhiều tiền vốn, có cơ hội buôn bán mà vẫn thua lỗ tiền? Mà có người kiếm được đầy bồn đầy bát?

Chỉ chỉ vào đầu chính mình:

– Trí tuệ!

– Mượn cách nói giang hồ của nàng, võ công cũng có phân chia chính tà đúng không? Kỳ thực, võ công thiên hạ trăm sông đổ về một biển, dùng cho việc chính thì là chính, dùng cho tà tà, một câu nói, mọi chuyện đều tại bản thân!

Một lượt nói ra, Lôi Mị ngẩn người tại chỗ, thậm chí ngay cả Đường Điềm cũng rơi vào trầm tư.

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, những lời này căn bản chính là một đại thần viết tiểu thuyết võ hiệp nói, hắn từ đầu tới cuối chỉ là đạo văn, không nghĩ tới khiến cả hai nàng rơi vào trầm tư, không khỏi cười khổ.

Trận quần ẩu dưới lầu náo nhiệt dị thường, vị cô nương tâm tình hiệp nghĩa lan tràn kia có võ công cực cao, xuất thủ cũng ngoan, đám gia nô bị chiến phiến mạ vàng trong tay nàng đánh trúng đều kêu gào thảm thiết ngã lăn lộn, mất đi sức chiến đấu.

Vừa thấy gia nô thủ hạ bị đánh, vị công tử hoa phục kia lớn tiếng kêu gào:

– Dã tiểu tử từ đâu tới? Lên cho ta, đánh chết hắn!

Hai lão giả mặc hắc y đứng trước mặt hắn tiến lên mấy bước, thẳng bức về phía cô nương thấy việc nghĩa không nhường ai.

Tựa hồ cùng lúc đó, cửa lớn tửu lâu bị người dùng lực mạnh mẽ phá mở, phát sinh tiếng nổ vang ầm ầm.

Một đội quan binh cấp bách tiến vào, cương đao cương mâu chỉ thẳng vào đám người đang đánh nhau, ai cũng không dám lộn xộn, đao kiếm không có mắt.

Công tử hoa phục thấy quan binh tới, càng lớn tiếng kiêu ngạo:

– Trương đại nhân, bắt hết đám loạn dân này cho ta!

Bị chụp vào cái mũ loạn dân, đây chính là tội chết hạng nhất, nếu không tốt có thể bị tru cửu tộc.

Vóc người Trương đại nhân lực lưỡng, tướng mạo uy mãnh, ánh mắt sẵng giọng đảo qua trên người công tử mặc hoa phục, lạnh giọng quát lên:

– Bắt tất cả cho ta!

Binh sĩ như lang như hổ đồng thời xông lên, mặt kệ là ai, thương đánh sống đao gõ, trước tiên đánh ngã xuống đất, sau đó trói gô tại chỗ, thậm chí ngay cả gã công tử mặc hoa phục phi thường kiêu ngạo kia cũng không ngoại lệ.

– Trương đại nhân…

Công tử mặc hoa phục bị binh lính bắt trói trên mặt đất, cả kinh oa oa kêu gọi, hoàn hảo hắn có chút địa vị, đám lính không dám đối đãi quá mức, chỉ là trói hắn lại, không có người nào lấy hắn thử thương đao.

Mấy binh sĩ vừa mới định bắt vị giả công tử thấy việc nghĩa không nhường ai, nhưng lại bị chiết phiết mạ vàng của nàng gõ kêu oa oa.

– Ai dám động thủ?

Giả công tử ưỡn ngực đứng ngạo nghễ, có pha vài phần khí thế khiến người khác không dám mạo phạm.

Khí thế, có một số người là trời sinh, có một số người là hậu thiên bồi dưỡng thành, Đường Tiểu Nhân nhận định giả công tử này thuộc về loại thứ nhất, nói rõ địa vị rất lớn, mà địa vị càng lớn càng thêm náo nhiệt.

Lúc này, tới phiên hắn lên sân khấu rồi.

– Trương đại nhân, tại hạ có thể làm chứng, vị công tử này chỉ là thực khách tới đây dùng cơm, bị vô tội liên lụy tới.

Nhắm mắt nói dối, tim không nhảy mạnh mặt không đỏ, loại cảnh giới này không phải ai ai cũng có thể đạt được.

– Ngươi là ai?

Trương đại nhân trợn to đôi con mắt báo khiến kẻ khác sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

– Tại hạ là lão bản của Túy Tiên Lâu…

– Không có khả năng, lão bản của Túy Tiên Lâu rõ ràng là họ Hoàng!

Công tử mặc hoa phục hú lên quái dị, mạnh mẽ giãy dụa, lập tức dẫn tới đám linh đè chặt, không thể động đậy.

Hắn chính là khi dễ lão bản Túy Tiên Lâu là người bên ngoài, không có chỗ dựa đằng sau, hơn nữa sinh ý không quá mức náo nhiệt mới nghĩ muốn mua Túy Tiên Lâu này, vừa đám vừa xua, mỗi ngày đều mang theo một đám gia nô tới quấy rối, mục đính chính là muốn buộc lão bản Túy Tiên Lâu bán cho hắn.

Bàn tính toán rung động tanh tách, lại không hề nghĩ tới bị Đường Tiểu Đông chen một chân, giành trước mua đứt Túy Tiên Lâu.

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

– Thế gian này, cái gì cũng có thể!

Lấy ra lệnh bài thân phận Tráng Vũ tướng quân, Trương đại nhân vội vàng khom mình hành lễ, thần tình cực kỳ cung kính

– Đường đại nhân…

Trong thành Trường An, có rất nhiều quan viên thuộc về chức vụ nhàn rỗi, Tráng Vũ tướng quân này chính là một trong số đó, tuy rằng chỉ là quan tứ phẩm, so với hắn cao hơn một hai cấp, nhưng quan viên cấp dưới gặp quan viên cấp trên đều phải hành lễ thỉnh an.

Bộ dáng cung kính của Trương đại nhân khiến tất cả mọi người có mặt đều mở lớn cái miệng, ngay cả giả công tử cũng nháy động đôi con mắt to, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông.

Đường Tiểu Đông mỉm cười với nàng:

– Không có công tử hỗ trợ, tửu lâu của ta sợ là bị đập nát vụn rồi, đa tạ đa tạ!

Ánh mắt chuyển hướng Trương đại nhân, bộ dáng đồ của ta đều bị đập nát hết rồi, tổn thất này nên tính toán như thế nào?

Hắn chỉ vào bốn người Tần Thiên Bảo nói:

– Bọn họ đều là hộ vệ tùy tùng của ta, bị đánh thành như vậy, không chết cũng thàn thương nặng, tiền thuốc men quả thực không hề nhỏ…

Sấu Hầu co người một góc đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, tay chân co rúm, mắt trắng dã, bộ dáng giống như sắp tắt thở tới nơi.

Không biết là người nào gọi đại phu tới, luống cuống tay chân bắt mạch và khám cho Sấu Hầu, chốc lát đã liệt kê một loạt thang thuốc điều trị các loại, tất cả đều là phương thuốc đại bộ, cái gì lộc nhung nhân sâm, tổ yến linh chi, mỗi một loại trong đó đều tiêu tốn không ít bạc.

Không đợi Trương đại nhân ra lệnh, mấy binh sĩ cơ linh đã luống cuống tay chân cởi dây thừng trói ba người Tần Thiên Bảo.

Ngay cả quan trên đều cúi đầu khom lưng, địa vị của lão bản Túy Tiên Lâu này không thể đùa, chí ít cũng cao hơn quan trên mấy cấp, những tiểu binh như bọn họ đương nhiên không thể đắc tội được, làm không tốt còn có thể bị hắn chụp một tội danh nào đó, ném vào trong tù, vậy thì xong đời rồi.

Đám gia nô của gã công tử mặc hoa phục thì sợ tới mức toàn thân nhũn ra, mặt cắt không còn chút máu, không nghĩ tới Hoàng lão bản đã len lén bán Túy Tiên Lâu cho vị Đường đại nhân xa lạ này, bọn họ không biết tình hình lỗ mãng động thủ đánh người, ẩu đả mệnh quan triều định, tội này nhất lớn.

Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống:

– Trương đại nhân, hành hung giữa ban ngày ban mặt, ẩu đả mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?

Trương đạit một hơi khí lạnh, đáp:

– Theo luật phải chém.

Tuy rằng trên người đám gia nô đều mang theo ít vũ khí như chủy thủ gậy gộc, thế nhưng khi đánh nhau người đông thế mạnh, chiếm thượng phong hoàn toàn, không lấy vũ khí ra, lúc này lại trở thành chứng cữ phạm tội nguy hiểm.

Nguyên bản hắn ra lệnh cho thủ hạ trói gã công tử mặc hoa phục, mục đính là muốn chèn éo một ít tiền mà thôi, mà Đường Tiểu Đông cho bọn hắn tội danh ẩu đả mệnh quan triều đình, hoàn toàn là ép vào đường chết, tâm độc ác khiến người ta kinh hãi.

– Oan uổng a đại nhân…

Gã công tử mặc hoa phục sợ tới mức mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

Không để ý thấy biểu tình không đồng ý của giả công tử, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

– Nhìn vào mặt mũi của Trương đại nhân, ta cũng không muốn làm quá tuyệt, bồi thường chút bạc tổn thất coi như bỏ qua.

Mọi người đều thở dài một hơi, chỉ là lời nói phía sau của Đường Tiểu Đông càng khiến mọi người kinh hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

– Những cái bàn ghế này tuy rằng tương đối mới, nhưng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, cộng thêm tiền thuốc men, cộng lại đền năm nghìn lượng là được, về phần phí tổn thất tinh thần, phí khách nhân sợ hãi, phí biểu diễn các loại có thể miễn…

Hắn còn chưa nói hết, gã công tử mặc hoa phục dĩ nhiên phát sinh một tiếng rên rỉ thống khổ, lần thứ hai ngã nhào.

Năm nghìn lượng bạc trắng, không sai biệt lắm có thể mua trọn cả tòa Túy Tiên Lâu này rồi, điều này căn bản không khác biệt nhiều so với cướp đoạt.

Thiếu nữ mặc giả nam trang nhịn không được, phát ra một tiếng cười nhẹ, những từ ngữ mới mẻ và phương thức bồi thường thú vị này, thực ra là lần đầu tiên nàng nghe nói.

Đám người Tần Thiên Bảo, Sấu Hầu che miệng cười trộm, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Không để ý vẻ mặt biểu tình bất mãn của Lôi Mị, Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

– Ta nghĩ, trên người vị công tử này nhất định không mang theo nhiều bạc như vậy, như vậy đi, viết giấy ghi nợ là được rồi, chờ khi công tử đây có tiền bạc chậm rãi trả, không vội.

Trương đại nhân nhìn ra được đây là bố cục của Đường Tiểu Đông, đám ngu xuẩn này đưa đầu lên cho người ta gõ, trách được ai?

Sắc mặt hắn trầm xuống:

– Diệp công tử, ngươi muốn đền tiền hay là muốn vào nhà lao?

– Ta… Ta đền tiền…

Diệp công tử đã sợ tới mức ba hồn bảy vía rời khỏi cơ thể.

Vào nhà lao ngồi? Toàn thân hắn da mềm thịt non, không bị đám phạm vi hung hãn quanh năm bị nhốt trong đó chơi chết mới là lạ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky