Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 276: Lại gian dối

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập

Hơn nữa, những người hộ tống thương đội, thậm chí ngay cả đến nhân viên, đều do Thiết Bố Đô bao hết, liên tục hộ tống đến dưới thành U Châu, sau đó mới đến người của Đường Tiểu Đông tiếp nhận.

Đáp lại, Đường Tiểu Đông cũng không keo kiệt, đều bán những hàng hóa Trung Nguyên như tơ lụa, lương thực… cho đối phương với giá hết sức ưu đãi, hai bên hợp tác, hết sức tốt đẹp.

Trong ba ngày tiếp theo, Đường Tiểu Đông lại một lần nữa cùng với mấy phi tử của Thiết Bố Đô tiến hành đại thủy chiế chưa từng có trong bồn tắm lộng lẫy xa hoa.

Hai phi tử tận hưởng ân sủng ngọt ngào, vừa sung sướng vừa sợ hãi đến chết đi sống lại, còn mang theo hai tỷ muội thường ngày thân thiết một chút qua đây trợ trận.

Cuộc đại chiến hương diễm đầy kích thích làm dấy lên sóng nước cuồn cuộn, như bão táp mưa sa, thanh âm phóng đãng gợi tình khiến gần như tiếng rống hơn một nghìn quả đại pháo cùng lúc bắn ra cũng đều bị chìm lấp trong đó.

Kết quả trận đại chiến này vô cùng thảm liệt. Bốn phi tử vẫn chết đi sống lại, nằm xụi lơ trên mặt đất chìm vào giấc ngủ, khiến Thiết Bố Đô lén lút ở một bên quan sát cảm thấy ấm ức không ngừng.

Đường huynh đệ thực đúng là lợi hại đến cực điểm. Một đấu bốn vẫn còn trâu bò như vậy.

Toàn bộ bốn phi tử sảng khoái đến không mở mắt nổi, toàn thân co rút, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Bản thân mình cho dù ăn thêm xuân dược tráng dương liều cao, khẳng định nhiều nhất chỉ có thể ứng phó được ba người, nhưng qua ngày hôm sau tuyệt đối là không dậy nổi.

Nhìn Đường huynh đệ, cử chỉ oai hùng, khí phách hiên ngang, uy mãnh như vậy, quả thực không thể không phục.

Mãnh nam a! Đây tuyệt đối là một mãnh nam.

Bốn phi tử này đã hưởng thụ qua uy mãnh của Đường huynh đệ, chỉ e sau này nhịn đến khổ sở. Thiên hạ còn có nam nhân nào có thể thỏa mãn các nàng được như Đường huynh đệ đây?

Tuy nhiên, nữ nhân của hắn rất nhiều, chết sống của bốn phi tử kia, hắn sao có thể lưu ý chứ?

Cùng trốn trong chỗ tối nhìn lén còn có hai phi tử sủng ái nhất của Thiết Bố Đô.

Cũng giống như Dương Quý phi của Đường Huyền Tông, nổi bật nhất trong số hơn ba nghìn sủng ái chốn hậu cung.

Hai phi tử kia thấy một màn như vậy đều trợn mắt há hốc miệng, xuân triều lai láng, luyến tiếc dời ánh mắt đi, trong lòng lại càng thêm đố kỵ vạn phần.

Đây mới là mãnh nam vô địch chân chính a. Thật là tiện nghi cho bốn người kia. Ai, nếu như đổi lại là mình thì thật tốt. Đáng tiếc, hung khí nhân gian uy mãnh vô địch như vậy, bản thân kiếp này không có vận khí được hưởng rồi. Ai nói mình là phi tử Đại Hãn sủng ái nhất chứ…

Phi tử Đại Hãn sủng ái nhất, đó là chỉ một mình Đại Hãn có thể chạm vào. Các phi tử bình thường, nói trắng ra là giống như vũ nữ ca cơ trong nhà giàu có, chủ nhân nói bồi ai thì phải bồi người đó.

Chuyện Đường công tử uy mãnh vô địch đã lặng lẽ lan truyền trong cung, không biết có bao nhiêu phi tử ước ao được vinh hạnh hầu hạ hắn một lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đỏ mắt a, thực sự khiến người khác đỏ mắt.

Trong đêm quốc yến cuối cùng, lại có hơn mười mỹ nhân cung trang hầu hạ bên người Thiết Bố Đô. Hơn mười cặp mắt khiến người khác tâm thần nhộn nhạo thỉnh thoảng lại như có như không bắn về phía Đường Tiểu Đông, cảm giác như muốn nuốt hết cả xương cốt của hắn, khiến Lôi Mị ngồi bên cạnh nhíu mày không ngớt.

Lôi Vân Phượng lại càng nói thẳng ra:

– Tiểu tử ngươi hai ngày trước lén lén lút lút, không phải là cùng đám hồ ly này phóng đãng đấy chứ?

Đường Tiểu Đông lộ ra biểu tình rất vô tội, chối bay chối biến:

– Phượng Cô Cô a, ta nào dám! Các nàng chính là phi tử được Thiết Bố Đô Đại Hãn vô cùng sủng ái đó…

Loại chuyện ăn vụng này, càng thẳng thắn càng chết. Chỉ cần các nàng không biết, cứ liều chết mà chống chế, một mực khẳng định mình vô tội, thì mình chính là vô tội.

Thẳng thắn như vậy, khiến Lôi Mị mặt đỏ bừng, cúi đầu không lên tiếng.

Nàng không biết Phượng Cô Cô và phu quân đã có quan hệ mờ ám, còn tưởng rằng Phượng Cô Cô đang nói chuyện giúp mình.

Không có lửa làm sao có khói! Mười mấy phi tử sủng ái của Thiết Bố Đô kia nhìn qua ánh mắt rất dâm đãng, rất mờ ám, chỉ là Đường Tiểu Đông nói dường như cũng có chút hợp lý.

Thân là vua của đại thảo nguyên, lại có thể mang một cái sừng lớn như vậy sao? Tuy rằng tên đáng chết này sắc đảm ngút trời, nhưng trong hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, e rằng cũng không dám làm xằng làm bậy.

Huống hồ, bên người hắn lúc nào cũng mang theo sáu cận vệ mới bổ sung.

Chỉ có thể đoán chừng tên đáng chết này ba hoa miệng lưỡi gì đó với đám phi tử kia, khiến các nàng xuân tâm nhộn nhạo, mới dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn hắn.

Tên đáng chết này! Bản tính háo sắc không đổi!

Đường Tiểu Đông thấy chuyện này tựa hồ đã lấp liếm thành công, trong lòng không khỏi vui sướng. Đột nhiên hai chân truyền đến cảm giác đau nhức, khiến hắn thiếu chút nữa kêu thét lên.

Ai, mỹ nữ thời đại này, tâm hồn bạo lực được che giấu bằng vẻ bề ngoài ôn nhu hiền thục a.

Sáng sớm hôm sau, đám người Đường Tiểu Đông lên đường trở lại Trung Nguyên.

Thiết Bố Đô đại hãn suất lĩnh văn võ đại thần và tộc trưởng các bộ tộc tiễn đưa, còn sai khiến quân Huyết Lang Đột Kỵ mới được tổ chức lại hộ tống tới sát biên giới đại mạc.

Ngoại trừ các huynh đệ chết trận, còn lại cái gì có thể bồi thường được, Thiết Bố Đô đều đã bồi thường cho hắn. Ngoài ra còn có các loại ưu đãi thương mại trên thảo nguyên, rốt cuộc cũng có thể coi là hậu hĩnh.

Người chết cũng đã chết rồi, chỉ có thể lấy tiền tài bồi thường cho gia thuộc bọn họ. Người còn sống vẫn phải tiếp tục mưu sinh. Trong lòng Đường Tiểu Đông cũng ít nhiều không còn hận Thiết Bố Đô.

Ít nhất, người này cũng có thể coi như là bạn chí cốt.

Quân Huyết Lang Đột Kỵ phụ trách hộ tống bọn họ mới rời đi không lâu, mọi người đang chuẩn bị tiếp tục lên đường, một thiếu niên nhìn qua có chút gầy yếu đi đến, ôm quyền nói:

– Xin hỏi, vị nào là Đường công tử?

Một tiếng “Tranh!” vang lên, trường kiếm của Lôi Vân Phượng ra khỏi vỏ, chỉ vào ngực thiếu niên kia:

– Ngươi còn dám xuất hiện ở đây?

Đêm đó trong cung điện, nàng thế chỗ Lôi Mị tiếp tục cầm chân thích khách. Trình độ hai người tương xứng, mặc dù thích khách che mặt, nhưng nhãn thần lạnh lẽo cùng vóc người gầy yếu này, nàng không thể nào nhìn lầm được.

Khẳng định thiếu niên trước mắt này chính là thích khách đã cùng nàng giao thủ, chỉ là không nghĩ tới lại trẻ như vậy.

Thiếu niên này là một trong những thích khách đêm đó ám sát Thiết Bố Đô?

Chọn tập
Bình luận