Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 88: Nam nhân thiên kim Lý gia nhìn trúng, không ai có thể chạy trốn được

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập

Lý Lâm Phủ cười ha ha, kéo cánh tay hắn đi vào bên trong.

– Đường đại nhân cuối cùng đã chịu đến đây, ha ha.

Đường Tiểu Đông làm ra bộ dáng nhận lỗi nói:

– Hôm nay mới đến bái kiến tướng gia, kính xin tướng gia thứ tội.

Lý Lâm Phủ mỉm cười nói:

– Ngươi đã tới rồi thì tội tình gì nữa? Ngươi nhiều lần cứu Hàn Yên, bản tướng còn chưa có tự mình gặp mặt cám ơn, ha ha.

– Không dám, không dám.

Lý Lâm Phủ vỗ bờ vai của hắn nói:

– Đường đại nhân này, Đồng Cương luôn luôn tán dương ngươi trước mặt bổn tương, hơn nữa những hoạt động của ngươi bổn tướng đều có nghe qua, nhân tài như thế, bổn tướng há lại không trọng dụng chứ? Ha ha.

– Đa tạ tướng gia tài bồi.

Đường Tiểu Đông khom mình hành lễ.

Mụ nội nó, lão tử hôm nay trở thành vua vuốt mông ngựa rồi.

Hắn quy củ ngồi ở một bên.

– Cha, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Ngoài cửa truyền tới thanh âm tò mò của một cô gái, làn gió thơm xộc thẳng vào mũi, một hồng y thiếu nữ xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt.

– Nguyên lai là huynh.

Đường Tiểu Đông vội vàng đứng lên hành lễ.

– Tham kiến Lý tiểu thư!

Hồng y thiếu nữ chính là nữ nhi Lý Đằng Giao của Lý Lâm Phủ, nàng hưng phấn lắc lắc cánh tay của Lý Lâm Phủ nói:

– Cha, huynh ấy chính là Đường đại tài tử mà con đã nói tới.

Lý Lâm Phủ cười ha ha nói:

– Cha biết, cha biết.

Một câu Đường đại tài tử kia của Lý Đằng Giao làm cho Đường Tiểu Đông xấu hổ không thôi.

– Ai, Đường đại tài tử, hôm nay huynh nhất định phải làm cho bản cô nương một bài thơ.

Lý Đằng Giao mỉm cười nhìn hắn, sự sùng bái ái mộ viết hết lên trên mặt.

Kháo, Mị nhi bảo hắn một ngày làm một bài thơ, cô nàng này vừa mới thấy mặt liền bảo làm thơ, lão tử chỉ có một bụng phân đây này.

Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, hai tay chà xát, tỏ vẻ làm không được.

Lý Đằng Giao ngẩn ngơ, mặt đẹp chợt hồng.

– Đông ca ca, động tác này thật đẹp quá.

Tiếng Đông ca ca thân thiết kia làm cho trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng.

Lý Lâm Phủ cười ha ha nói:

– Đường đại nhân, bảo bối nữ nhi của ta đây dường như rất thích ngươi đó.

Lý Đằng Giao hai tay chống nạnh, cau cái mũi nhỏ nói:

– Cha, không được sao? Con rất thích Đông ca ca.

– Được được được, tại sao lại không được, chỉ cần Lý Đằng Giao nhà ta thích, cho dù là mặt trời mặt trăng cha cũng hái xuống cho con, ha ha.

Lý Lâm Phủ cười rất vui vẻ, híp mắt đánh giá Đường Tiểu Đông từ trên xuống dưới, giống như nhặt được trân bảo hiếm thấy vậy.

Tuy Lý Lâm Phủ là một đời gian tướng, nhưng đối với nữ nhi của mình thì yêu thương hết mực, cơ hồ là cầu được ước thấy, thậm chí không hề can thiệp đến việc nàng theo đuổi hạnh phúc chung thân của mình, nam nhân mà nữ nhi yêu quý của mình nhìn trúng, không một ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Đường Tiểu Đông cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, cả người không được tự nhiên.

Hạ nhân mang lên mâm rượu, ngồi bồi chỉ có cha con Lý Lâm Phủ, Tần Thiên Bảo thì được an bài chiêu đãi ở một chỗ khác, làm cho Đường Tiểu Đông được sủng ái mà

Lý Đằng Giao chỉ ăn qua loa, còn lại đều là mở to đôi ẩn chứa tình cảm dạt dào chăm chú nhìn Đường Tiểu Đông, làm hắn càng đứng ngồi không yên, ăn sơn trân mỹ vị đều vô cùng mất tự nhiên, ngay cả Lý Lâm Phủ nhìn hắn cũng hoàn toàn khác xa ban đầu, tựa hồ chỉ cần là người mà nữ nhi hắn thích thì hắn cũng thích. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com

– À, đúng rồi, gọi Hàn Yên tới đây kính hiền chất một ly.

Lý Lâm Phủ quay đầu phân phó với thị nữ đứng hầu một bên.

Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng.

Thị nữ rất nhanh dìu Hoắc Hàn Yên từ nội đường đi ra.

– Hàn Yên à, nàng không phải luôn day dứt không thể gặp mặt Đường hiền chất tạ ơn sao? Hiện tại nàng có thể thỏa tâm nguyện rồi, ha ha, hãy kính hắn một ly đi, ha ha.

– n cứu mạng, Hàn Yên vĩnh viễn khắc trong tâm khảm.

Tiếp lấy chén rượu nàng đưa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Đường Tiểu Đông thầm kêu hổ thẹn.

Thần sắc Hàn Yên bình tĩnh như nước, nhưng trái lại bản thân hắn thì đầu ngón tay run rẩy, đã mất đi vẻ thong dong trấn tĩnh lúc đầu.

Gi phút này đầm rồng hang hổ, làm không tốt để cho Lý Lâm Phủ nhìn ra, không những bản thân chết đi, mà ngay cả Tần Thiên Bảo, Hoắc Hàn Yên cũng xong đời theo.

Hoắc Hàn Yên ngồi ở giữa hắn và Lý Lâm Phủ, rất tự nhiên gắp đồ ăn cho hắn.

– Đường công tử có việc gì khó khăn, có thể nói cho tướng gia biết, tướng gia nhất định sẽ giúp cho ngài.

Lý Lâm Phủ cười ha ha nói:

– Đúng đúng, hiền chất có việc gì khó khăn cứ nói thẳng, Hàn Yên chính là lần đầu tiên chịu ngồi xuống tiếp khách, ngay cả nàng cũng xem trọng ngươi, ha ha, hiền chất không nên khách khí, cứ việc nói.

Đường Tiểu Đông nhìn thấy hắn tâm tình rất tốt, xưng hô đã thay đổi không chút dấu vết, việc này hơn phẩn nửa là bởi vì Lý Đằng Giao.

Nếu Lý Lâm Phủ đã mở miệng hắn cũng không khách khí nữa, đem chuyện kiến tạo nhà mới bị người ta làm khó dễ nói ra.

Dù sao mục đích tới đây chính là vì việc này, nếu Ngạo Phong đã chơi chiêu thì hắn cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn.

Hai chân đạp loạn dưới bàn, cởi hài ra, vươn về phía Hoắc Hàn Yên bên kia.

mềm mại của nàng hơi chấn động, má ngọc đỏ lên, cũng không biết là bởi vì thẹn đỏ mặt hay do uống rượu, tóm lại là vô cùng kiều diễm động lòng người.

“Ầm” một tiếng, Lý Đằng Giao vỗ mạnh lên mặt bàn, mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên.

– Người nào dám lớn mật như thế? Tìm ra người sai khiến, nhìn bà cô sẽ thu thập hắn thế nào.

Nhìn hình tượng ác nữ tay áo xắn lên của nàng, tựa hồ so với Đường Điềm càng thích gây chuyện hơn.

– Lý Phi!

– Có thuộc hạ, tướng gia có gì phân phó?

Từ bên ngoài bức màn che tầng tầng lớp lớp truyền đến thành âm cung kính của một nam tử.

– Việc này ngươi đi làm.

– Thuộc hạ tuân mệnh!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi của Lý Phi.

– Hiền chất, không bằng ngươi chuyển đến tướng phủ, chỗ này của bá phụ rộng rãi, phòng có rất nhiều.

Đường Tiểu Đông sớm đoán được Lý Lâm Phủ sẽ nói lời này, liền thong dong trả lời từ chối.

Hắn sống ở bên ngoài, có thể âm thầm giám thị hành động dị thường của một số người, tỷ như những người Thiết huyết trừ gian minh.

Nói xong ôm quyền.

– Sau này tướng gia có gì phân phó, chỉ cần phái người truyền lời đến, hạ quan dù vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Nhìn thấy gương mặt Lý Lâm Phủ thay đổi, vẻ mặt không vui, trong lòng hắn không khỏi nhảy dựng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky