Hắn nói ra ý tưởng thành lập dân đoàn phối hợp phòng ngự các thôn trang, tất cả mọi người đều cao hứng giơ tay tán thành.
Các thôn dân bị Uy khấu hải tặc càng ngày càng càn rỡ làm cho lo lắng đề phòng, rời bến đánh cá cũng không dám đi xa, người người ở gần quá thì cá quá ít, cuộc sống thường ngày giảm xuống rõ rệt.
Vừa lao động vừa huấn luyện, có thể phòng ngừahải tặc tập kích, bên trên cấp kinh phí cùng vũ khí, chuyện tốt như vậy, các thôn trưởng há có thể không tán thành?
Đường Tiểu Đông vung lên tuyệt bút, rồi đóng lên quan ấn của Bình Uy Đại Tướng Quân, lập tức từ trong phủ khố Hán Châu điều xuất một khoản tiền, lại từ trong kho trang bị
vũ khí điều xuất một số vũ khí, do thôn dân của các thôn tự mình chở về.
Lượng lớn vũ khí trang bị này là của bộ quân Hán Châu sử dụng lúc trước, hiện giờ trang bị vũ khí được đổi mới, vũ khí trang bị cũ liền cho dân đoàn các thôn sử dụng.
Chất lượng của trang bị vũ khí so với Uy khấu kém hơn nhiều, nhưng chung quy có còn hơn không.
Giáo đầu truyền thụ võ nghệ, nếu trong thôn có ai học qua võ nghệ, thì do người đó đảm đương, nếu như không có, do quân đội phái người đảm đương, tiền lương của giáo đầu, do châu phủ chi trả, quân thưởng phát ra chiếu theo định mức của quân quân cấp thấp, thời gian là ba tháng.
Các thôn dân cũng biết vị Bình Uy Đại Tướng Quân trẻ tuổi này là thật tâm suy nghĩ cho bọn họ, đều hạ quyết tâm phải đả kích Uy khấu, không ai không nhiệt liệt hưởng ứng, toàn bộ thanh thiếu niên trong các thôn trang đều tập võ, bảo vệ quê hương.
Hậu viện phủ thái thủ, một đám quan viên Hán Châu đang tố khổ với Trương Quân Lâm, thượng cấp trực tiếp của bọn họ.
Từ sau khi vị Bình Uy Đại Tướng Quân này tới thành Hán Châu, chưa bao giờ thấy hắn mang binh đi đánh giặc Uy khấu, lại làm ba cái vũ khí trang bị chiến mã gì gì đó tiêu tốn tiền của, còn có rất nhiều đồ vật linh tinh, cung cấp tiền cho các thôn trang, xài tiền rất nhiều.
Bạc trong ngân khố chảy ào ào như nước ra bên ngoài, trong vòng một tháng, đã lấy đi một phần ba phủ khố Hán Châu.
Ngân khố của một châu phủ giàu có, một tháng đi tong một phần ba, một khoản tiền rất lớn a, khiến nhân tâm đau đớn vô cùng.
Việc này, Trương Quân Lâm thân là nhất thành chi thủ không phải không biết, toàn bộ kinh phí Đường Tiểu Đông chi trả, đều được liệt kê rất rõ, giao một phần đến trên tay hắn xem qua phê duyệt.
Để cho hắn phê duyệt, đó là khách khí với hắn.
Hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, ý chỉ hoàng thượng, còn có dặn dò của hữu tướng đại nhân, nhất định phải vô điều kiện nghe theo sắp xếp của Bình Uy Đại Tướng Quân, đau lòng cũng không có cách nào khác.
Đang làm yên lòng chúng quan chức, tiểu thiếp sủng ái nhất khóc sướt mướt chạy vào, nhìn b dáng xem ra đã bị ủy khuất rất lớn mới khóc đến thương tâm như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nước mắt như mưa, ta thấy còn thương!
Trong tẩm thất mà thái thú đại nhân dưỡng thương, trên mặt cả đám quan chức đều lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.
Tranh đấu giữa thê thiếp là chuyện làm nam nhân đau đầu nhất từ trước đến nay, đại phu nhân ỷ là chính thất cưới hỏi đàng hoàng khi dễ tiểu thiếp, đó là việc quá bình thường.
Mà tiểu thiếp ỷ vào được sủng ái, đối nghịch với chính thất, hoặc bù lu bù loa một khóc hai nháo ba thắt cổ, há không làm người ta nhức đầu?
Công vụ bận rộn đã làm người ta mệt óc rồi, thê thiếp trong nhà lại thường xuyên kèn cựa nhau, thật sự khiến người ta mệt mỏi a.
Bình thường đều là tiểu thiếp thua thiệt, ngoại trừ an ủi dỗ dành ra, còn có thể thế nào?
Trương Quân Lâm đối với người tiểu thiếp này cực kỳ sủng ái, cũng không hề trách cứ nàng đột nhột khóc sướt mướt xông vào, mất mặt trước đám quan chức.
– Vân nhi, lại ai khi dễ nàng?
Khỏi cần đoán, khi dễ nào chỉ có chính thất đại phu nhân.
Vân nhi khóc sướt mướt nói:
– Là… Là… Lý thống lĩnh…
Trương Quân Lâm ngẩn ra, mặt mày không khỏi nhăn lại.
Cả đám quan chức cũng đểu nhíu mày, gương mặt lộ ra biểu tình cổ quái.
Nhất thành chi thủ chính là thổ hoàng đế địa phương, địa đầu xà chân chính, cho dù ngươi là cường long, ở trên đất người ta cũng phải cho người ta một chút mặt mũi a.
Không lẽ Lý Hưng Chu này nhìn thấy Vân nhi mỹ mạo, nổi lòng háo sắc, muốn làm chuyện ấy với Vân nhi?
Ánh mắt mọi người đều đảo quanh vào đường cong lả lướt mê người của Vân nhi, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.
Đáng tiếc, y phục trên người Vân nhi rất chỉnh tề, không hề có chút dấu vết giãy dụa bị người ta cưỡng ép.
Rốt cuộc Lý Hưng Chu đã làm gì tiểu mỹ nhân này vậy?
Các quan chức đều ra sức vểnh tai lên nghe, sợ bỏ sót một chữ.
Ưm, đây là chuyện tám rất ái muội nha.
Trương Quân Lâm mất tự nhiên
– Hắn đã làm gì với nàng?
Ngay cả tượng đất cũng nóng nảy, tuy chức quan của Lý Hưng Chu này lớn, chống lưng có mạnh, nhưng nếu thật sự khi dễ đến trên đầu hắn, cục tức này hắn tuyệt đối nuốt không trôi.
Cái gọi là vợ bạn không thể đụng, coi như không phải bằng hữu, cũng là quan đồng liêu, hơn nữa chênh lệch chức quan giữa hai người cũng không lớn, tiết độ sứ là thổ hoàng đế địa phương, dám khi dễ nữ nhân của ta, hừ hừ.
Vân nhi khóc sướt mướt kể ta chuyện nàng bị Lý Hưng Chu khi dễ, khiến tảng đá kẹt ở cổ họng của Trương Quân Lâm rơi xuống, đồng thời khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt.
Toàn bộ quan chức ở đây cũng đều là biểu tình mờ mịt khó hiểu và ngạc nhiên.
Rốt cuộc Lý Hưng Chu muốn làm gì?
Nguyên lai, ngày hôm trước khi Vân nhi đi trên đường nhìn trúng một sản phẩm thủy tinh bóng loáng sáng trong, yêu thích vô cùng, bất quá sản phẩm kia mấy ngày trước được người ta đặt rồi, hơn nữa đã thanh toán tiền.
Kiện sản phẩm kia có giá cả xa xỉ, chủ quán hét năm trăm lượng bạc ròng, Vân nhi cắn răng thanh toán tiền đặt hàng, xế chiều hôm nay, chủ quán phái người đưa hàng tới cửa.
Vân nhi đang lúc vui vẻ rạo rực ngắm nhìn kiện sản phẩm kia, muốn đưa nốt số tiền còn lại, không ngờ Lý Hưng Chu vừa vặn bước vào, nhìn thấy sản phẩm thủy tinh trên tay nàng, không nói hai lời, lấy tay đoạt lấy, ép hỏi người đưa hàng bao nhiêu tiền, rất có tư thái đi sau cướp trước.
Dù chức quan ngươi lớn cũng phải nói lý lẽ chứ.
Vân nhi đương nhiên không chịu, Lý Hưng Chu chỉ nhận lỗi, sau khi thanh toán cho người đưa hàng năm trăm lượng bạc thì lại mạnh mẽ nhét thêm năm trăm lượng bạc vào tay của Vân nhi, cầm sản phẩm thủy tinh kia hưng phấn chạy đi.
Hành vi của Lý Hưng Chu, rõ ràng có chút bá đạo và vô lại, bất quá hắn đường đường là Hổ bí trung lang tướng, thống lĩnh thủy sư Hán Giang, nhận lỗi với Vân nhi trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa bồi thường cho Vân nhi năm trăm lượng bạc, xem như giữ đủ mặt mũi cho Vân nhi.