Sau lưng chạm phải vật gì đấy, lão Hoàng hiểu ý đưa tay ra sau cầm lấy, rất nhanh thu vào trong ngực.
Lại là mười lượng bạc!
Khó trách hôm nay khi xuất môn đạp phải cứt chó, hắc hắc.
“Giá
Hắn ta với tinh thần đại chấn dùng lực quất roi da, quay đầu ngựa phóng về nơi dã ngoại.
Đã chiến đấu qua hơn nén hương, là ai cũng sẽ đều mệt rã rời, chẳng lẽ vị công tử kia còn có sức chiến đấu sao?
Một lần nữa từ trong xe truyền đến âm thanh rên rỉ cùng chấn động làm cho hắn ta há hốc mồm.
Mẹ ơi thần nhân, lão Hoàng ta bội phục sát đất.
Nếu trở về kể chuyện này cho chủ nhân nghe, không biết biểu tình của chủ nhân sẽ thế nào ta? Nếu không phải lão Hoàng ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đánh chết cũng sẽ không tin.
Thời gian của chuyến dạo chơi ngoài thành này lâu hơn, mãi đến khi chạng vạng, cuộc chiến vô cùng thảm thiết mới hoàn toàn đình chỉ.
Nếu không phải vị phu nhân kia thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng rên rỉ suy yếu vô lực, lão Hoàng quả thật sẽ cho rằng nàng đã hi sinh anh dũng tại cương vị chiến đấu.
Vào thành, xe ngựa di chuyển trên phố lớn ngõ nhỏ trong thành hơn nửa ngày, Đường Tiểu Đông mới bảo xa phu dừng xe tại một con hẻm.
Xa phu lão Hoàng bằng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn thần tượng lớn nhất trong cuộc đời của mình tràn đầy sức sống, long hình hổ bộ rời đi.
Dựa theo sự phân phó của thần tượng, cho xe đậu trước một khu nhà cao cấp, nhìn thấy vị phu nhân hơn ba năm đói khát kia gian nan xuống xe, mặt mày ảm đạm, cước bộ tập tểnh, trong lòng hắn ta dâng lên một cảm giác thành tựu khó hiểu, giống như dũng sĩ chinh chiến liên tục vừa rồi chính là hắn ta.
Lúc này sắc trời đã tối, người đi trên đường cực kỳ thưa thớt, ngoại trừ ánh trăng mờ nhạt ra, không đèn soi đường quả thật có bất tiện.
Nhìn thấy cách Đường phủ gần nhất, bụng lại kêu réo ùng ục, hắn dứt khoát gõ cửa đi vào.
Hạ nhân của Đường phủ ai mà không nhận biết hắn, vị biểu thiếu gia đã náo động cả thành thành Trường An, Đường tam tiểu thư thì khỏi cần phải nói, giống như kẹo cao su dán chặt vào hắn, ngay cả Đường nhị tiểu thư đối với nam nhân luôn hờ hững, mấy ngày qua cũng trở nên khác thường, tóm lại tựa hồ chủ đề của hai tỷ muội này đều xoay quanh vị biểu thiếu gia có tuớng mạo không được xuất chúng cho lắm này.
Theo đà này phát triển, việc gì cũng có thể xảy ra, không khéo gia chủ tiếp theo của Đường Môn chính là vị biểu thiếu gia tài nghệ kinh người này, hiện tại nịnh nọt, chính là đầu tư về lâu dài.
Đi vào bên trong, Đường Tiểu Đông mới biết Lôi Mị cũng ở đây, tam nữ đang ở hoa viên thưởng trà ngắm trăng, nhìn thấy hắn đi vào, tất cả liền đứng lên.
– Biểu ca…
Điềm Điềm ngọt ngào kêu lên, dưới ánh sáng mông lung vẫn có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thục nữ xấu hổ động lòng người.
Ô, chẳng lẽ biểu muội đổi tính sao?
Đường Nhu thì trái lại phóng khoáng tự nhiên hơn:
– Biểu ca, ăn cơm chưa?
Nhu biểu muội thật là rất khéo hiểu lòng người, Đường Tiểu Đông cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ, ra sức gật đầu.
Cùng Vương Liên Hương lăn lộn ở trên xe ngựa hơn nửa ngày, bụng đã sớm kêu réo đến long trời lỡ đất.
– Về rồi à!
Đôi mắt xinh đẹp của Lôi Mị hiện rõ sự ôn nhu, trong vui sướng còn có vài phần sùng kính, má ngọc trơn bóng cũng ẩn hiện ráng hồng, cực kỳ kiều diễm động lòng người.
Rõ ràng cảm nhận được trong đôi mắt xinh đẹp của nàng nhu tình liên miên khác biệt với ngày xưa, trong lòng Đường Tiểu Đông nóng lên, thực hận không thể kéo nàng vào trong lòng hung hăng cắn vài miếng.
– Biểu ca, huynh chờ một lát, Nhu nhi sẽ đi làm thức ăn cho huynh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đường Nhu mỉm cười, khi đi ngang qua bên người Đường Tiểu Đông thì đột nhiên dừng lại, mày liễu chợt nhăn.
– Nhị tỷ, làm sao vậy?
Đường Điềm tò mò hỏi.
– A… Không… Không có gì…
Khuôn mặt bình lặng của Đường Nhu thoáng hiện một chút bối rối cùng bất an, thậm chí còn thẹn thùng đỏ mặt.
Bốn phía đều có treo đèn lồng, tuy rằng ánh sáng không được sáng tỏ cho lắm nhưng Lôi Mị vẫn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương.
Chẳng lẽ Đường Nhu thật sự động tình đối với phu quân sao?
Nếu thật là như vậy, đối thủ cạnh tranh này cũng quá cường đại rồi. Việc này cũng khó trách, phu quân hiện tại trổ tài hoa, bỗng nhiên nổi tiếng, không những khuynh đảo toàn bộ nữ tử ở đây, ngay cả bản thân nàng cũng khó mà kìm lòng nổi.
Mỗi việc phu quân làm, đều có thể khiến cho vương triều Đại Đường chấn động, truyền thuyết về chàng càng ngày càng càng ngày càng khiến cho mọi người tò mò, đặc biệt các phục sức phụ nữ mà chàng sáng tạo ra, hiện tại mọi phụ nữ ở Đại Đường, tựa hồ mỗi người đều đang bắt chước, đều đang mặc, mà trong thế giới của phụ nữ, Lôi Châu Đường công tử chính là chủ đề được các nữ nhận đàm luận nhiều nhất.
Tuy rằng tướng mạo của phu quân không được xuất chúng, nhưng lại tràn ngập một loại mị lực thần kì hấp dẫn người khác giới, từng bước khiến cho người khác giới hiếu kỳ, tò mò đến hảo cảm, lại từ hảo cảm chuyển hóa thành sùng bái ái mộ, đều có một quá trình, bản thân mình cũng không phải là như vậy sao?
Tuy rằng bản thân quen biết phu quân từ trước, hơn nữa làm bạn trong mấy tháng, ngược lại hiểu biết về chàng lại không bằng Hoắc Hàn Yên chỉ gặp mặt có vài lần, Đường Nhu cũng chỉ mới gặp chàng gần đây, lại có thể hiểu biết chàng như thế, nói đến thật sự hổ thẹn.
Đường Nhu và phu quân là quan hệ biểu huynh muội, nhưng thân càng thêm thân từ xưa đến nay cũng rất bình thường, nếu lại có trưởng bối xuất môn làm mối, cộng với khí chất tài nghệ và dung mạo của nàng, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà chiếm hết toàn bộ, phu quân lại có chút háo sắc, coi như trưởng bối Lôi gia ra mặt phản đối, chỉ sợ cũng vô ích.
Còn có Hoắc Hàn Yên, Ngọc Nhược Vân, đối với phu quân đều tỏ ra rất hảo cảm, Đường Điềm tất nhiên là không cần phải nói, sự cuồng nhiệt sùng bái đối với phu quân gần như điên cuồng đến nỗi có chút bá đạo độc chiếm, còn có Lý Đằng Giao đã trắng trợn biểu đạt tình yêu, nam nhân mà thiên kim Lý gia nhìn trúng, không một ai có thể chạy trốn.
Đột nhiên cảm thấy áp lực không gì sánh được và căng thẳng, trong lòng Lôi Mị không khỏi sinh ra một cảm giác chua xót khó chịu.
– Biểu ca… Huynh xuống đây một lúc… Nhu nhi có chuyện muốn nói với huynh…
Đường Nhu duỗi tay, lôi kéo Đường Tiểu Đông bước đi.
Đường Điềm ngoại trừ tò mò ra cũng không có phản ứng gì, nhưng trong lòng Lôi Mị lại sinh ra một loại cảm giác mất mát, trống rỗng.
Không biết Nhu biểu muội muốn nói gì đây, Đường Tiểu Đông ngoan ngoãn đi theo phía sau, kỳ thật cũng không phải do hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn của Đường Nhu truyền đến một lực kéo cường đại, khiến hắn không thể không đi theo.
Di chuyển qua vài đạo hành lang dài, Đường Nhu lật đật buông tay hắn ra, mặt đẹp đỏ lên, trông thật động lòng người.
Mỹ nhân sắc nước hương trời, đáng tiếc trên danh nghĩa lại là biểu muội của mình,
– Biểu muội, làm sao vậy?
Nhìn thấy thần tình quái dị trong đôi mắt thanh tú của nàng, Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi.
Đường Nhu bất an nhìn nhìn bốn phía, cúi thấp đầu nói:
– Biểu ca, sau khi kết thúc buổi tụ họp, huynh… Huynh đã đi đâu?
Đường Tiểu Đông mặt không đổi sắc, ha ha cười nói:
– Theo lão Địch đi lòng vòng hơn nửa ngày…
Trước khi quay về đã sớm nghĩ kỹ lý do, đánh chết cũng không nhận, chỉ cần thần sắc trấn định, tin tưởng có thể lừa dối qua được.
– A, đúng rồi, gia hỏa này đang làm gì?
Hắn đối với thân phận của Địch Diễm có chút tò mò, thuận miệng hỏi.
– Hắn là đệ tử nhỏ nhất của Họa Thánh Ngô Đạo Tử tiên sinh, hiện tại đang làm quan trong triều…
Đường Nhu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn .
– Đừng có chuyển chủ đề, huynh thật sự ở cùng một chỗ với Địch công tử sao?
Trong lòng Đường Tiểu Đông bất thình lình nhảy dựng, không lẽ nàng ta phái người trộm theo dõi ta sao?