Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 369: Tuần tiễu sông Bạch Mã

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập

Giang Châu tiết độ sứ Quách Phụng có ba vạn tinh binh, chẳng qua ngàn dặm trên biển, khó có thể toàn diện phòng thủ, Uy khấu chơi đánh du kích, vừa đánh nơi này xong liền đổi

chỗ khác, không chính diện giao chiến, ít người thì đánh, nhiều người thì chạy, Quách Phụng cũng không thể làm gì được, chỉ phải toàn lực phòng thủ một vài yếu đạo giao thông trọng yếu.

Hải tặc Uy khấu hung hăng ngang ngược khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên, tình huống làm người ta nơm nớp lo sợ, bất quá tất cả chuyện này, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Một ngày kia nhàn rỗi nhàm chán, Đường Tiểu Đông và Lý Hưng Chu đi tuần tra ở sông Bạch Mã.

Ba mươi chiến thuyền hải cốt đồng loạt gương buồm, tuần tiễu trên sông Bạch Mã rộng lớn, tràng cảnh đồ sộ.

Các thôn dân bắt cá trên sông đều giơ tay hoan hô, có hạm đội khổng lồ của thủy sư tuần tra hộ tống, bọn họ không cần lo lắng đề phòng bị chiến thuyền của Uy khấu và hải tặc đột nhiên giết ra.

Sông Bạch Mã là một nhánh sông của Hán Giang, nhưng cũng có sáu đường sông chảy trực tiếp ra biển, khi có thủy triều thuyền lớn tùy ý thông hành không bị ngăn trở, bởi vậy Uy khấu ở khu vực sông Bạch Mã rất càn rỡ.

Đám người Đường Tiểu Đông cùng Lý Hưng Chu đứng ở đỉnh soái hạm, nhìn về phương xa.

Phương xa trắng xóa không nhìn thấy đến cuối, trên sông rậm rạp lau sậy, có thể cho mười chiếc thuyền lớn ẩn nấp cũng không thể phát giác.

Chiến thuyềnLý Hưng Chu ra lệnh cho binh lính lấy tên lửa bắn vào trong cỏ lau, đốt cháy đám lau sậy.

Liệt diễm ngập trời chiếu đỏ giữa không trung, khói đặc cuồn cuộn che khuất bầu trời, trên mặt sông nơi nơi là bụi đen trôi theo dòng nước, còn có theo gió tung bay, mãi đến khi hết gió mới rơi xuống mặt sông.

Theo như ý tứ của Lý Hưng Chu, Uy khấu hải tặc chính là lợi dụng những lau sậy này ẩn thân, rất tiện cho bọn hắn gây án, cho nên thấy một chỗ liền đốt một chỗ, nhìn ngươi còn có thể trốn đi nơi nào?

Tựa hồ cũng chỉ có biện pháp này.

Cho tới bây giờ, Đường Tiểu Đông còn chưa nghĩ pháp nào hay hơn để thu thập Uy khấu lẩn trốn khắp nơi, chỉ có thể ngồi chờ thời cơ chiến đấu.

Phái chiến thuyền cỡ lớn chở đầy binh lính rời bến tìm kiếm, chuyến đi này mất một hai tháng, biển rộng mênh mông, nơi nơi là đảo, chẳng lẽ ngươi không đóng quân trên một cái tiểu đảo nào sao?

Binh lực vốn đã không đủ dùng, ít người chẳng khác đưa đầu cho Uy khấu hung tàn thành tính thừa cơ xử lý, vô duyên vô cớ tổn thất binh lính.

Con bà nó là con gấu, trên biển rộng lớn như vậy, một nhúm binh lính ít đến thương cảm, căn bản là không đủ dùng.

Đường Tiểu Đông liều mạng xoa nắn khuôn mặt, trong đầu cảm thán.

Trong lòng đột nhiên hơi động, trước kia không phải Hứa Nguyệt Ảnh đã nói, Mã Thiên Nguyên dạy thanh niên lực tráng ở thôn trang phụ cận học nghệ, mấy thôn phối hợp phòng ngự, từng hữu hiệu chống lại tập kích của Uy khấu.

Ban ngày làm việc nhà nông, buổi tối tập thể luyện tập võ nghệ, bỏ ra một chút kinh phí, mua một số vũ khí, tạo thành dân đoàn phối hợp phòng ngự, khi làm việc đeo vũ khí bên mình, chia nhau canh gác, Uy khấu vừa đến liền lập tức rung chuông báo nguy, mọi người nhanh chóng tập kết chống cự, giảm tổn thất đến mức nhỏ nhất, bởi vậy, quan quân cũng không cần mệt mỏi.

Uhm, chủ ý này không tệ.

Binh lực không đủ, xem ra chỉ có thành lập dân đoàn địa phương phối hợp phòng ngự, tạm thời phòng ngự Uy khấu hải tặc đánh lén.

Giải quyết một vấn đề đau đầu trước mắt, trong lòng Đường Tiểu Đông sảng khoái hơn.

Đứng ở trên thuyền, ngắm nhìn phương xa.

Xa xa, mênh mông biển nước, bên trái, sương trắng bao la mờ mịt cuồn cuộn ẩn hiện màu xanh lục. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com

Chiến hạm chạy đến gần, Đường Tiểu Đông không khỏi cả kinh.

Tiểu đảo từ xa nhìn lại chỉ là một điểm nhỏ, không nghĩ tới đảo này rất lớn, núi cao kề sát nhau như rừng, một ngọn hợp với một ngọn, cao thẳng tận trời.

Phía ngoài đảo nhỏ đều bị cổ mộc chọc trời xanh ngắt che kín, tựa như bảo vệ cả đảo.

Đường Tiểu Đông nhất thời tò mò, hỏi:

– Lý đại nhân, đây là đảo gì?

Lý Hưng Chu thở dài, đáp:

– Đảo này bởi vì có núi cao như rừng mà có mỹ danh là Thiên Phong đảo, xưa nay là địa bàn của hải tặc Uy khấu.

Không cần nói, chiến hạm chạy băng băng phía trước, sau khi quẹo trái liền có thể chứng kiến mặt phải Thiên Phong đảo giống như bị cự phủ gọt sạch hơn một nửa, lộ ra núi đá tối đen, phía dưới là một cái hang cự đại, thành một cái rãnh lớn, nhìn như bến cảng thiên nhiên.

Trên mặt nước phía dưới hang, thả neo hơn mười chiến thuyền loại nhỏ, các loại chiến kỳ trên chiến thuyền đón gió bay phấp phới.

Hai bên hang, trong núi rừng xanh miết che lấp ẩn hiện thành nhỏ được người dùng gỗ và đá dựng lên, mờ hồ có thể thấy được trên thành bảo có không ít nhân ảnh chớp lên.

Hiển nhiên, trên Thiên Phong đảo này có không ít hải tặc Uy khấu cư trú.

Một tiếng rít chói tai truyền đến, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hơn mười cái chấm đen nhỏ, vạch lên đường cong rơi vào mặt sông, phát ra tiếng vang thình thịch, làm mặt sông nổi lên mấy cột nước màu trắng.

Mụ nội nó, tình cảnh này thật đồ sộ.

Cự thạch đập trên mặt nước tạo thành cột nước rất lớn khiến hắn liên tưởng đến cảnh trong phim, pháo hạm song phương địch ta oanh kích lẫn nhau, cả mặt biển toàn là bị đạn pháo bắn vào nổi lên từng đợt cột nước, trành diện đồ sộ khiến người ta nhìn thấy mà choáng ngợp.

Những Uy khấu chết tiệt này không ngờ ở trên đảo kiến tạo máy ném đá, khó trách lời nói của Lý Hưng Chu tràn ngập sự bất đắc dĩ cùng khó chịu.

Thiên Phong đảo này núi non hiểm trở, dễ thủ khó công, có vũ khí cỡ lớn như loại máy ném đá này oanh kích từ trên cao xuống, cho dù có được mười vạn tinh binh cường tướng cũng khó công hạ được.

Loại chiến hạm ngũ nha này ở trên biển làm bá chủ là nhờ vào máy ném đá, bất quá chạy vào sông Bạch Mã này thì có vẻ rất vụng về, chiến hạm hải cốt loại nhỏ là thích hợp nhất, bất quá không có máy ném đá, nếu cưỡng ép vận chuyển binh lính đổ bộ, máy ném đá trên núi sẽ liên tục oanh kích, tổn thất vô số.

Thủy sư Hán Giang có cường đại cỡ nào cũng không làm gì được Uy khấu chiếm cứ Thiên Phong đảo, người ta không xuất động chiến thuyền giao chiến với ngươi, ngươi chỉ có thể nhìn đảo thở dài.

Đường Tiểu Đông hiểu được cảm thụ trong lòng Lý Hưng Chu.

Cự thạch Uy khấu bắn ra, là sự uy hiếp và khiêu chiến, kiêu ngạo làm người ta hộc máu.

Chiến hạm hải cốt tập thể quay đầu, bỏ neo trên sông, mũi tàu hướng về phía Thiên Phong đảo.

Khoảng cách vừa vặn nằm ngoài phạm vi công kích của máy ném đá trên đảo.

Chọn tập
Bình luận