Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 208: Định tâm đan

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập


– Nhạc phụ đại nhân, nếu ngày sau tiểu tế có để Đằng Giao nửa điểm hiu quạnh, trời giáng thiên lôi, chết không được tử tế.

Lo sợ Lý Lâm Phủ đổi ý, Đường Tiểu Đông ngay cả thề độc cũng nói ra.

Lời thề như vậy, dù sao cũng khó hiểu rõ, thực cũng được giả cũng tốt. Ngược lại hắn một điểm cũng không lo lắng.

Lý Đằng Giao là một trong nữ nhân của mình, đương nhiên sẽ không vì mình sủng ái ai mà lạnh nhạt, đối đãi công bình giống nhau, về mặt gia pháp là người người bình đẳng, hắc hắc.

Lời thề độc này vừa ra khỏi miệng, Lý Đằng Giao cảm động đến nỗi mắt đẹp đỏ lên, trong lòng tràn ngập hạnh phúc không gì sánh được.

Nàng thấp giọng nói:

– Đông ca ca, Đằng Giao tin tưởng huynh.

Thanh âm ngọt ngào, tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc không gì sánh nổi.

Đường Tiểu Đông nắm tay nhỏ của nàng thật chặt, trên mặt lộ ra dáng cười ôn Lý Lâm Phủ giật mình, vút chòm râu cười ha hả:

– Có lời này của hiền tế, nhạc phụ cũng an tâm rồi, ha ha.

Cổ nhân đúng là cực kỳ coi trọng lời thề, Đường Tiểu Đông phát ra lời thề này liền làm hắn cảm thấy an tâm.

Nói thật, hắn còn cực kỳ coi trọng đứa con rể này, người cái gì cũng tốt, chỉ là có chút thiếu đẹp trai, lại có chút háo sắc mà thôi.

– Di nương cũng chúc phúc cho Đằng Giao, lấy một phu quân tốt có thể săn sóc mình cẩn thận như vậy, trong vạn nam nhân khó mà tìm ra đó, hì hì.

Liễu Nguyệt Cơ một bên vừa cười hì hì vừa nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tâm tình Lý Lâm Phủ vui vẻ không tha nàng, cười ha hả nói:

– Lẽ nào lão phu săn sóc nàng không tốt sao?

– Lão gia.

Liễu Nguyệt Cơ rúc rích vào trong lòng của hắn, giọng nói của nàng làm xương cốt toàn thân Lý Lâm Phủ đều tê dại.

– Cảm tạ Thập di nương.

Lý Đằng Giao mặt cười đỏ bừng nhẹ nhàng nhận lời chúc của nàng, đây chính là lần đầu nàng kính cẩn nhất nhận lấy lời chúc của thập di nương.

– Đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy chứ?

Liễu Nguyệt Cơ cười nhẹ, mắt đẹp câu hồn đoạt phách chiếu đến nét mặt của Đường Tiểu Đông, ẩn hiện vẻ mờ ám làm lòng người thấp thỏm.

Tiếp xúc ánh mắt mị hoặc không gì sánh nổi của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động.

Yêu mị, quá yêu mị.

Thời gian ăn cơm, Liễu Nguyệt Cơ ân cần gắp đồ ăn cho ba người, Lý Lâm Phủ cảm thấy không có gì không thích hợp, di nương quan tâm chất nhi là chuyện rất bình thường.

Thái độ Lý Đằng Giao đối với Nguyệt Cơ thay đổi đi rất nhiều, dù sao trong đầu nàng vẫn đang ngọt ngào lời vỗ mông ngựa kia.

Đường Tiểu Đông lại cảm thấy được sự ân cần của Liễu Nguyệt Cơ có chút mờ ám quỷ quái.

Thập di nương này kiều mị mê người như Lôi Mị, chỉ là so với Lôi Mị có thêm một cỗ yêu tà quỷ dị, so với Lôi Mị lại càng có thể mê hoặc nam nhân hơn.

Nếu như là thiếu nữ nhà bình thường, gợi cảm sự háo sắc của hắn, thỉnh thoảng ăn vụng một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục, chỉ là Liễu Nguyệt Cơ này thực sự quỷ dị thái á, tựa hồ không phải đơn thuần câu dẫn hắn như vậy.

Có mang dị tâm, hơn nữa còn cực kỳ yêu tà quỷ dị, lại là Vương gia đưa tới, cho dù sắc đảm có lớn, hắn cũng không dám chạm vào.

Đối với mị nhãn mờ ám của thập di nương này, không thể làm gì khác hơn là xem như không thấy, vẫn liều mạng đối rượu cùng Lý Lâm Phủ, tình tràn mật ý với Lý

Đằng Giao là được.

Hắn phân phó Lý Ngạo, để hắn phái người âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Liễu Nguyệt Cơ, mấy tháng qua, Liễu Nguyệt Cơ này không có bất luận hành động dị thường, thậm chí chẳng bao giờ tiếp xúc với người của Vương gia, chẳng lẽ là do mình hiểu lầm nàng?

Nhưng mà trong đầu luôn cảm thấy nàng không đơn giản, còn phải tiếp tục quan sát giám thị.

Bất quá hắn có thể xác định, Liễu Nguyệt Cơ tuyệt đối không phải thiếu phụ đàng hoàng đúng đắn, Lý Lâm Phủ sớm muộn sẽ bị cắm sừng.

Chuyện này cũng không kỳ quái, Hoắc Hàn Yên gả đến bao nhiêu năm, vẫn bảo trì tấm thân xử nữ, nói rõ Lý Lâm Phủ từ lâu đã già không thể làm nữa rồi.

Nếu như Hoắc Hàn Yên không chung đụng với hắn, có thể tấm thân xử nữ vẫn bảo trì đến già đến chết.

Tuy Liễu Nguyệt Cơ lớn lên cực giống Hoắc Hàn Yên, nhưng tuyệt đối là một người không chịu nổi tịch mịch, chuyện này cũng không thể trách nàng, tuổi thanh xuân phơi phới, lại gả cho một lão nhân bất lực làm thiếp, chuyện ngoại tình cũng là sớm hay muộn.

Lý Đằng Giao xuân tâm đã khó nhịn từ lâu, sau khi tắm thay phu phục, để toàn bộ thị nữ hạ nhân rời đi, sau đó vội vã từ phòng tắm đi ra kéo Đường Tiểu Đông vào khuê phòng mình.

Cửa phòng còn chưa đóng lại liền vội vã quấn lấy hắn.

Ngay lúc đóng cửa, Đường Tiểu Đông thấy Lý Lâm Phủ đứng ở xa xa trên mặt lộ ra dáng tươi cười ý vị thâm trường.

Tuy rằng còn chưa chính thức thành hôn đã làm cái kia, bất quá đối với Lý Lâm Phủ mà nói, có chuyện này càng giống như ăn được định tâm đan vậy.

Cô gái nhỏ xuân tình dâng từ lâu, vội vã luống cuống cả lên, đừng tưởng nàng có vẻ cực kỳ thục nữ, một khi vùng lên, so với Kha Vân Tiên còn lớn mật chủ động nhiệt tình mãnh liệt hơn nhiều.

Hai cánh tay giống như rắn quấn lấy gáy Đường Tiểu Đông, hai chân quặp ở trên hông hắn, giống như quấn lấy cả người hắnĐường Tiểu Đông nhìn dây tơ hồng đặt ở trên giường, biết cô gái nhỏ tốt này thật đang ước mong có gì để nàng buộc chặt vào.

Lập tức đặt nàng đang mềm nhũn ở trên giường lớn, trên khuôn mặt, lộ ra biểu tình dữ tợn dọa người, một chưởng đánh lên kiều đồn mê người của nàng, tào bạo nói:

– Tiện nô này, còn không quỳ xuống chịu tội?

Rất muốn học phương thức trói lại trong AV, đáng tiếc học không đến, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện thử một trận.

Lý Đằng Giao bị trói lại quỳ sát trên giường, váy ngủ gợi cảm như cánh én trong suốt lộ ra da thịt như ngọc. Đường cong tuyệt mỹ lung linh, hơn nữa bị dây tơ hồng buộc ở tư thế quái dị, cộng thêm nét mặt xuân tình nồng đậm rung động tâm hồn của nàng tạo thành một bộ không khí hốt hồn quỷ dị.

Đêm khuya người tĩnh, bên trong tướng phủ vẫn đề phòng sâm nghiêm như cũ.

Liễu Nguyệt Cơ lẳng lặng từ trong phòng chuồn ra, nhanh chóng đi tới ngoài gian khuê phòng của Lý Đằng Giao.

Hạ nhân thị nữ sớm đã bị Lý Đằng Giao đuổi đi toàn bộ, ngoài gian tĩnh lặng không người.

Nàng một đường đi tới, cao thủ hộ vệ tuần tra đều khom người hành lễ, nào dám hỏi tới.

Trong gian mơ hồ truyền đến một chút động tĩnh, thỉnh thoảng còn ẩn chứa tiếng rên rỉ như thống khổ.

Đương nhiên nàng biết bên trong đang làm gì, hai gò má ửng hồng lên, đồng thời tim cũng liên tục đập thình thịch.

Chọn tập
Bình luận