Làn thu thủy mê ly, tựa như mặt hồ xanh biếc, tựa như sương khói, tựa như thê lương, trong mềm mại ẩn chứa thần bí. Nếu như là một đôi mắt của nữ nhân, tuyệt đối khiến cho nam nhân không kìm lòng được, muốn ôm nàng vào trong ngực, bảo hộ cùng thương yêu.
Đáng tiếc, đôi mắt khiến cho trái tim con người ta đập thình thịch kia lại ở trên người một đại nam nhân. Xác thực mà nói, là một nam nhân dáng người mảnh khảnh, nếu như không phải thấy được hầu kết ở dưới cằm. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com
Đường Tiểu Đông còn tưởng rằng hắn là một đại mỹ nữ đỉnh cấp giả nam trang. Lông mi dài nhỏ, uốn lượn tự nhiên, hàng lông mày như loan nguyệt. Đôi mắt to tròn động lòng người, cánh mũi thẳng tắp xinh xắn, bờ môi nở nang, đỏ hồng, tựa như là dùng son, sáng bóng đỏ tươi câu hồn phách con người ta. Da thịt trắng như bạch tuyết, mái tóc đen tuyền như thác đổ, quả thực là một nhân yêu xinh đẹp dị thường.
Vương Ngạo Phong phi thường anh tuấn, da dẻ cũng vô cùng trắng, nhưng ít ra còn có khí khái anh hùng. Mà nhân yêu này lại tràn ngập âm nhu, phi thương xinh đẹp. Bà mẹ nó, sao lại có một nhân yêu tuyệt mỹ như vậy? Trái tim Đường Tiểu Đông rên rỉ lên một tiếng. Nhân yêu Thailand đều được bồi dưỡng từ nhỏ, tiêm vào kích thích tố sinh dục của nữ nhân, thậm chí phải dùng tới thủ thuật, mới có thể xinh đẹp như mỹ nữ, nhưng tên này trời sinh đã là nhân yêu đỉnh cấp. Nếu như là đi Thái tham gia hoa hậu chuyển giới, chỉ sợ là mấy nhân yêu dành được vòng nguyệt quế không mắc cỡ đến treo cổ mới là lạ.
Thấy hắn có chút ngẩn ngơ, Địch Diễm cười khẽ, nói.
– Sao hả, trợn mắt chưa? Lúc trước lần đầu tiên lão Địch ta thấy hắn trái tim cũng đập loạn xạ cả lên.
Hắn lắc lắc chén rượu, cảm khái đáng tiếc.
Đường Tiểu Đông gật đầu thật sâu một cái, cùng hắn cạn chén.
Một đại nham nhân, sinh ra lại có dung mạo tuyệt mỹ, so với mỹ nữ còn đẹp hơn rất nhiều, khiến cho vô số MM khủng long xấu hổ muốn treo cổ tự vẫn, là hạnh phúc hay là bất hạnh? Địch Diễm nháy nháy mắt với hắn, biểu lộ mập mờ.
– Có hứng thú với hắn sao?
– CC..!
Đường Tiểu Đông đạp cho hắn một cước.
Địch Diễm cười nhẹ.
– Mỹ nữ nổi danh Phạm Dương –
Lúc nói đến hai từ “mỹ nữ”, ngữ điệu chợt nhấn mạnh, càng thêm mập mờ.
Thẩm Tích Nguyệt?
Ngay cả danh tự cũng giống nữ nhân?
Gay thời cổ đại, nam nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy, đám sắc lang gay không động tà niệm mới là lạ, không cẩn thận nhân yêu kia lại là tình nhân của bọn hắn. Tên kia là Đại công tử của Bình Lô Tiết độ sứ, An Khánh Tự, nam nữ ăn sạch, bất quá lại là một viên mãnh tướng.
Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi khí lạnh, hai nhân vật trâu bò nhất Đại Đường rốt cục cũng xuất hiện. Trong trí nhớ của hắn, hai cha con họ An vì tranh giành một nữ nhân, cuối cùng huyết nhục tương tàn, con giết cha, về phần An Khánh Tự chết như thế nào thì không ai biết được.
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, nữ nhân mà cha con nhà họ An tranh dành sẽ không phải là nhân yêu Thẩm Tích Nguyệt so với mỹ nữ còn xinh đẹp hơn này chứ?
Nhìn An Khánh Tự cùng Vương Ngạo Phong chuyện trò rất vui vẻ, quan hệ tựa hồ là vô cùng tốt, tương lai loạn An sử phát sinh, khẳng định Vương Ngạo Phong sẽ mượn cơ hội gây khó dễ. Hắn không biết rốt cục thành Trường An có bị công phá hay không, nhưng Đường
Huyền Tông hoảng sợ bỏ chạy, Ngự Lâm quân ủng hộ lập thái tử làm vương. Nội tâm khẽ động, hắn thấp giọng dò hỏi.
– Địch huynh, đương kim thái tử là ai?
Địch Diễm giật mình, có chút chần chờ nói.
– Lý Hanh…
Đường Tiểu Đông suy nghĩ một chút gật gật đầu, thì ra chính là người một mực bị Lý Lâm Phủ cùng Dương Quốc Trung chèn ép. Sau loạn An sử thái tử lên ngôi hoàng đế, xem ra cần phải tìm một cơ hội kết bạn, tạo lập một cái trụ cột vững chắc. Đây là thời phong kiến là xã hội quân chủ lập hiến, hoàng đế nhìn người không vừa mắt, đầu ngươi rơi xuống lúc nào không biết, tru di cả tộc là chuyện bình thường, nếu không vuốt mông ngựa hắn ngay từ lúc này, chỉ sợ là tương lai khó có thể lăn lộn. Hai người chén tạc chén thù, uống đến thống khoái, vũ khúc mà Hoắc Hàn Yên cùng Đường Nhu cầm tiêu hợp tấu đã hoàn tấp, toàn trường lập tức vang lên một tràng pháo tay.
– Đường huynh đệ, chỉ sợ đây là kiệt tác đắc ý của huynh dệ đúng không?
Địch Diễm giơ ngón tay cái lên, mặt mũi tràn đầy biểu lộ khâm phục.
Đường Tiểu Đông cười khổ, mấy khúc nhạc này vốn là dùng cho giao tế hội, ai ngờ lại lộ hết cả rồi, cũng may những người này chỉ khúc nhạc nhẹ nhàng trôi chảy, căn bản là không biết tác dụng của chúng. Lưu truyền ra cũng tốt, đến tay nhạc công rồi, sau này
huấn luyện cũng dễ dàng hơn. Trưởng công chúa Ngọc Chân đứng lên giới thiệu, những khúc nhạc nhẹ nhàng nhàng này đều do Lôi Châu Đường công tử sáng tác, lập tức đưa đến ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, tiếng than thở không dứt bên tai. Chứng kiến An Khánh Tự bưng chén rượu đi tới, làn thu thuỷ như sương như khói của Thẩm Tích Nguyệt nhìn qua, Đường Tiểu Đông không khỏi nhíu mày.
– Đường công tử là kỳ tài khó gặp của Đại Đường ta, Khánh Tự ngưỡng mộ đã lâu, bội phục, bội phục…
An Khánh Tự cười ha hả, bưng chén rượu lên.
– Tại hạ kính Đường công tử một ly!
Biểu lộ trên mặt tên này vô cùng chân thành tha thiết, tuyệt đối không giống như là đang vuốt mông ngựa.
Tuy rằng hắn không thích đám người An gia, nhưng có câu không đánh kẻ đang cười, Đường Tiểu Đông đành bưng chén lên, cười ha hả nói.
– Mấy lời này của An công tử khiến cho tại hạ cảm thấy xấu hổ…
An Khánh Tự cười cười nói.
– Đường công tử cần gì phải kiêm tốn, tốt chính là tốt, An Khánh Tự ta nói một là một, tuyệt đối không phải là tâng bốc.
Xxx, tên này quả thực là nam nhân đáng để kết giao, đáng tiếc lại là con của An Lộc Sơn.
Cạn chén xong, hai người nhìn nhau cười lớn, Vương Ngạo Phong ngồi ở đối diện lập tức nhíu mày.
– Tích Nguyệt cũng kính công tử một ly.
Thẩm Tích Nguyệt bưng chén rượu đi tới.
Đường Tiểu Đông cười khổ cạn ly, nhân yêu bởi vì có chút rượu vào, hai gò má nổi lên một tầng ửng đỏ, vô cùng động lòng người, khiến cho An Khánh Tự nhìn đến không chớp mắt. Tựa hồ cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, Đường Tiểu Đông quét mắt nhìn bốn phía, không ít nữ tử dung mạo không bằng Thẩm Tích Nguyệt tràn đầy thần sắc đố kỵ, thần sắc Đường Nhu trầm tĩnh, thần sắc Hoắc Hàn Yên cùng trưởng công chúa Ngọc Chân không ngờ có chút bất an.
Xxx, thực không ngờ lại không tin tưởng ta một chút nào?