Một lần bắn cung, mười lăm cung tiễn chính là ba mươi mũi tiễn, cư ly lại gần như vậy, tập trung bắn tới, thần tiên cũng khó chạy khỏi kiếp nạn này.
Thái tử điện hạ, tức đương kim thái tử Lý Hanh.
Nét mặt hắn tái nhợt không máu tràn ngập cô đơn, thống khổ, bất đắc dĩ, đau thương và tuyệt vọng. – Các ngươi tới để giết ta sao?
Thân hãm tuyệt cảnh, hắn trở nên cực kỳ lãnh tĩnh.
Ánh mắt rơi xuống người đầu lĩnh đối phương, trong lòng nao nao.
Khuôn mặt thô ráp, để lại ấn tượng thô kệch nhưng kiên cường. Hai mắt dù không quá sáng sủa, lại làm cho người ta cảm thấy một cảm giác kỳ quái không nói nên lời, khóe môi kia mang theo một tia tiếu ý nhàn nhạt cộng vài phần phóng đãng không tuân, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy rất chân thành, chân thành đến nỗi làm người ta tín nhiệm một cách tự nhiên, có đôi khi lại như hồ ly thành tinh, có chút tà môn.
Có điều phải thừa nhận, trên người hắn lộ ra một loại mị lực thần bí kỳ lạ, làm không tự giác sinh ra hiếu kỳ đối với hắn.
Lý Hanh không khỏi mở miệng hỏi:
– Ngươi là ai?
Đối phương mỉm cười, thản nhiên nói:
– Khoảng cách gần như vậy, mười lăm cung tiễn tập trung bắn vào, thử hỏi thái tử điện hạ có thể tránh được không?
– Không thể.
Lý Hanh mỉm cười lộ vẻ sầu thảm.
Hắn luôn luôn cực kỳ cẩn thận, ngày hôm nay lại khó thoát kiếp nạn cuối cùng này, có lẽ là số mạng sao?
Người nọ vung tay lên, mười lăm người thiếu niên vây quanh bốn phía biểu tình âm lãnh thu hồi cung nỏ, xoay người rời đi, chớp mắt liền biến mất ở trong rừng rậm.
Động tác cực kỳ chỉnh tề nhanh gọn, biểu hiện ra sự huấn luận nghiêm ngặt mỗi ngày.
Lý Hanh nao nao, ngay cả đại hán thủ hộ trước người hắn cũng lộ ra biểu tình mê man.
Người nọ cười ha hả, không nói gì.
Đương nhiên Lý Hanh hiểu rõ ý tứ của đối phương, nếu muốn giết người, chỉ cần ra lệnh một tiếng, tiễn tập trung bắn tới liền giải quyết vấn đề rồi.
Mười lăm thiếu niên kia lại phụng mệnh thu hồi cung nõ rời đi, biểu lộ đối phương cũng không giết hắn, không có nửa điểm địch ý.
Trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái, Lý Hanh ôm quyền nói:
– Không biết tráng sĩ có gì chỉ bảo?
Người nọ ôm quyền hoàn lễ, khuôn mặt thô kệch vẫn như trước mỉm cười nhàn nhạt:
– Mạo muội quấy nhiễu điện hạ, thực là tội lỗi, xin thái tử điện hạ thứ lỗi. Chỉ bảo thì không dám, chỉ là có một phần lễ vật muốn đưa cho điện hạ, bất quá trước đó, tại hạ thầm muốn hỏi, thái tử điện hạ lần này lấy thân phận quan gia hay thân phận cá nhân tiếp nhận đây?
Vấn đề cổ quái làm cho người mờ mịt.
Lý Hanh nhíu mày, suy tư ý tứ của hắn.
Ánh mắt rơi xuống trên mặt đối phương, vẫn như cũ là một bộ dáng mỉm cười thản nhiên trấn tĩnh thong dong, ngược lại càng phát ra vẻ bí hiểm.
Ở bên chân hắn, bày ra một thùng gỗ rất là bình thường, bên ngoài dùng vải thô bao lại, không thể suy đoán ra vật gì ở trong đó.
Lẽ nào hắn muốn tặng lễ vật cho ta? Bên trong rốt cuộc là cái gì đây?
Thân phận quan gia? Thân phận cá nhân? Có ý tứ gì?
Vấn đề bình thường mà lại cổ quái.
Hắn hơi trầm ngâm, quan gia, có lẽ là thân phận hiện tại của hắn, hay là còn chỉ khác, tỷ như phụ hoàng?
Thân phận cá nhân, là thân phận người thường? Quan hệ bằng hữu giữa người bình thường?
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, ý tứ của hắn chẳng lẽ muốn tự mình buông bỏ thân phận thái tử, dùng thân phận bằng hữu tiếp thu lễ vật thần bí này.
Lý Hanh mỉm cười:
– Đáng tiếc ở đây không có chiếc bàn cũng không có hảo tửu, muốn mời huynh đệ uống một chén cũng không có cách nào, hả hả.
– Có tâm ý là được.
Người nọ cười ha hả, hai tay ôm quyền:
– Tiểu đệ Lôi Châu Đường Tiểu Đông, ra mắt đại ca.
– Cái gì?
Sắc mặt Lý Hanh đột nhiên biến, hộ vệ của hắn bước tới thật nhanh, lại lần nữa ngăn ở trước mặt hắn, trường kiếm bảy xích hàn quang lạnh lẽo khiếp người.
Hiện tại toàn bộ Trường An thành, ai không biết hắn là con rể của Lý Lâm Phủ. Mà người quan tâm đến chính trị đều biết, Hữu tướng đại nhân và thái tử điện hạ ở thế nước lửa bất dung.
Một vị thái tử tương lai thừa kế ngai vàng lại bị Lý hữu tướng chèn ép không ngẩng đầu nổi, nói thê thảm thì còn thê thảm hơn, hơn nữa thái tử tiền nhậm cũng gián tiếp chết trong ba tấc lưỡi không xương của Lý hữu tướng, muốn nói Lý Hanh không hận Lý Lâm Phủ thì mới là chuyện lạ.
Đường Tiểu Đông cười ha hả:
– Đại ca cũng chỉ có chút lá gan như vậy sao?
Nào là thân phận quan gia thân phận cá nhân gì đó, nói trắng ra là hắn hí lộng nội tâm, ý tứ muốn Lý Hanh có chiều hướng theo giao tình huynh đệ.
Cùng Lý Hanh xưng huynh gọi đệ, cũng chính là dự định lâu dài ngày sau, người ta là thái tử điện hạ đương thời, hoàng đế ngày sau, tự mình đương nhiên chỉ có thể làm tiểu đệ thôi, ha hả.
Nhìn vị quỷ tài của thế nhân đương đại này, có chút khó hiểu tự nhận làm tiểu đệ. Lại mang theo thùng bỗ bình thường đi tới, sắc mặt Lý Hanh đỏ lên, thấp giọng nói:
– Lý Uy, lui ra.
Lý Uy giật mình, thu kiếm thối lui một bên, chỉ là đôi mắt to vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông đang đi tới.
Trên đỉnh núi không hề thiếu đá lớn bị phong hóa, Đường Tiểu Đông đặt thùng gỗ ở giữa hai khối đá, đặt mông ngồi ở trên một khối.
– Đại ca, đó là lễ vật tăng cho người, xin vui lòng nhận cho.
Lý Hanh hơi chút chần chờ, tiến lên vạch vải thô ra, không khỏi liền giật mình.
Trong thùng gỗ chỉ là một đống gừng già, có cái gì vui chứ?
Khuôn mặt Lý Uy lộ vẻ tức giận, tay to nắm chặt chuôi kiếm ngón tay trắng bệch, chỉ cần Lý Hanh hô một tiếng, lập tức rút kiếm giết người.
Vẻ mặt Đường Tiểu Đông vẫn thong dong trấn tĩnh mỉm cười khiến kẻ khác thấy bí hiểm, đầu lông mày Lý Hanh nhíu lại, tựa hồ hắn không nói giỡn.
Một thùng gừng kia cho ta là ý tứ gì?
Một thùng gừng… Thống nhất giang sơn?
Sắc mặt Lý Hanh đột biến, bất an nhìn bốn phía, lần nữa chú ý đến người Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông cười ha hả:
– Đại ca yên tâm, việc hôm nay chỉ có ba người c
Ngụ ý, cả tòa núi này đều bị người của ta phong tỏa rồi, ngay cả chim cũng không thể bay tới. Về phần chuyện bí mật đại nghịch bất đạo xét nhà diệt tộc này, chỉ có ba người ở đây biết.
Dù sao nữa việc này một khi tiết lộ ra ngoài, chắc chắn là tử tội hạng nhất toàn tộc rơi đầu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lý Hanh hít một hơi khí lạnh, cười mạnh nói:
– Đường huynh đệ, chuyện này không thể đùa giỡn được…
Biểu tình Đường Tiểu Đông rất nghiêm túc, tuyệt không có bộ dáng đùa giỡn.
Lý Hanh thở dài một tiếng:
– Cảm tạ huynh đệ để mắt tới ta như vậy, thảm trạng của ta hiện tại chắc huynh đệ cũng biết, có khả năng sao?