Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 115: Đại lễ dâng tặng cho Tần bộ đầu

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập

Quy mô cuộc chiến đang thăng cấp, lúc bắt đầu có hai cặp đánh nhau phát triển đến thành hơn mười cặp chém giết nhau, đã chuyển sang tình thế hỗn chiến quần đấu, hơn nữa song phương tranh đấu còn có không ít người xen lẫn trong đám người quan chiến,

chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, quy mô quần ẩu loạn lạ còn có dấu hiệu thăng cấp rõ ràng.

Cuộc quần ẩu bên đường, quy mô từ từ thăng cấp lên, khiến cho giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng, thế là quan phủ đứng ra đàn áp, cũng may, hai bên tuy đánh nhau kịch liệt, nhưng không có giết chết người, chỉ là phân cao thấp bằng quyền cước, nên cũng không có gây thành án chết người.

Trận quần ẩu này, người của Phi Hổ Bang bị thua thiệt nặng, một người bị phế võ công, năm người bị thương nặng, tất cả những người còn lại đều mang thương tích nhẹ.

Bên phía Lôi Mãnh cũng có hai người bị thương nặng, tất cả những người tham chiến ít nhiều cũng đều mang thương tích ngoài da.

Tất cả những người gây sự đều bị quan binh bắt về, người bị thương nặng thì do người của mình khiêng về cứu trị.

Bọn người Lôi Mãnh bị áp giải tới giữa đường, thì có người với thân phận thần bí đứng ra nộp tiền bảo lãnh, phóng thích tại chỗ, chỉ có người của Phi Hổ Bang bị nhốt vào đại lao nuôi mu

Đám người Lôi Mãnh chiếm hết con đường kia một cách trắng trợn, không tìm hiểu thực lực đối thủ liền đánh nhau, Phi Hổ Bang ăn một cái tát thật mạnh vào mặt, đợi khi tìm hiểu tình hình thực tế, cao tầng Phi Hổ Bang mới thất kinh.

Khi phó bang chủ Kim Thiết Qua gọi đầy đủ cao thủ tinh anh trong bang xuất kích, trên đường đều có quan binh canh phòng, những kẻ công kích đám người Lôi Mãnh đều bị quan binh coi là côn đồ loạn dân mà đánh chết, chỉ đành hoảng loạn trốn về tổng đàn, tìm mưu sách khác.

Đêm đến, chỗ ở của đám người Lôi Mãnh bị bọn người bịt mặt không rõ thân phận công kích, bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này thật sự dùng đao kiếm để đánh một trận, hai bên đều có tử thương.

Đồng thời khi Phi Hổ Bang công kích đám người Lôi Mãnh, hai phân đàn của mình cũng bị cao thủ võ lâm không rõ thân phận tập kích, tổn thất thảm trọng.

Huyết án rốt cuộc cũng kinh động quan phủ, cửu thành tổng bộ đầu Tần Thì Phong phụng mệnh tra xét, phàm kẻ nào tham dự đánh nhau đều trừng phạt nghiêm khắc không tha.

Tiếu Diện Quỷ Bộ Tần Thì Phong quả nhiên là một nhân vật lợi hại, hắn vừa ra mặt, người của hai bên đánh nhau liền trốn đi hết, chẳng thấy một bóng ma nào cả, bắt không được người, mười mấy cao thủ Phi Hổ Bang bị nhốt trong đại lao liền nếm mùi đau khổ, đến nỗi bọn hắn dù có ra tù, võ công cũng bị phế bỏ toàn bộ, ngay cả người thường cũng không bằng.

Tổng đường Trung Hoa đường, Đường Tiểu Đông đùa giỡn tấm thiệp trong tay, đó là tấm thiệp mà bang chủ Phi Hổ Bang Kim Vĩnh Chính đích thân phái nhi tử Kim Chính Hi đưa tới, hắn đang suy nghĩ xem có nên đi gặp mặt hay không.

Ngoại ô, ở một thôn trang.

Trên mặt đất có mấy mười thi thể chết theo nhiều kiểu khác nhau bị vất lung tung, đâu đâu cũng hết sức ngỗn ngang lộn xộn, trên mặt đất máu đen giàn giụa, hiển nhiên vừa mới xảy ra cuộc chém giết kích liệt.

Trong một gian phòng lớn, cũng có bảy tám thi thể ngang dọc.

Sắc mặt Lôi Mị tái nhợt, ngồi trên ghế, mái tóc nàng hơi rối loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng gấp rút, đoản kiếm nắm trong tay cẫn còn dính vết máu đỏ tươi.

Đường Sương vẫn mặt mày lạnh lùng, nhưng có chút tái nhợt, tay trái còn mang bao tay thuộc da đen thui.

So ra, Tần Thiên Bảo có vẻ chật vật hơn nhiều, Châu nhi vừa mới may xong cho hắn cái áo khoát mới bị lưỡi d sắc bén cắt thành từng sợi rủ xuống, còn dính đầy bùn đất máu đen, hắn ngã ngồi trên mặt đất dơ bẩn thở hồng hộc, trông chật vật đến không thể chật vật hơn được.

Chỉ là tên này trước giờ rất nhạy bén, vận khí lại tốt, nhìn chung không bị tổn thương chút nào.

Đây là một trận đại ác chiến, đối thủ là chấp sự có thực lực hương đàn của Phi Hổ Bang, chuyên phụ trách đấu tranh đối ngoại, hành động ám sát, bọn họ phụng mệnh tập kết ở đây, nhưng lại gặp phải tai ương diệt tuyệt, toàn bộ tinh anh trong đàn, thêm Chính phó

đàn chủ và tứ đại Hương chủ, tổng cộng hơn năm mươi người toàn bộ bị mất mạng.

Tiêu diệt toàn bộ tinh anh chủ lực của chấp sự đàn, cũng giống như tiêu diệt hết phân nửa lực lượng của Phi Hổ Bang.

Cuộc chiến lần này đã xuất động cao thủ đứng đầu của Trung Hoa đường và hơn phân nửa tinh anh trong đường, vòng ngoài bố trí hơn trăm huynh đệ của hai phân đường, bao vây toàn bộ thôn trang, kẻ muốn đột phá vòng vây liền bị loạn tiễn xuyên thây mất mạng.

Kiểm kê nhân số sau cuộc ác chiến, Trung Hoa đường chết trận mười ba người, thương nặng sáu người, ngoại trừ ba người Tần Thiên Bảo, Lôi Mị và Đường Sương

không bị ngoại thương, tất cả người tham chiến hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương tích.

Công tác thanh lý sau cuộc chiến do huynh đệ phân đường chủ thủ vòng ngoài phụ trách, thi thể và binh khí bị vứt bỏ nhất loạt đem đi chôn trong rừng bên ngoài thôn, vết máu trên mặt đất, trên tường đều được xử lý sạch sẽ.

Bang phái giang hồ sống mái với nhau, thôn dân biết thân biết phận đều trốn ở nhà, thở mạnh cũng không dám thở, trưởng thôn lại bị người lấy thân phận cấm quân triều đình uy hiếp, lệnh cho lão cảnh cáo tất cả thôn dân, việc hôm nay không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không giết hết toàn bộ thôn.

Công tác giải quyết hậu quả vẫn đang khẩn trương tiến hành, Đường Sương có vẻ cực uể oải thì đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với thủ hạ đang bận rộn làm việc:

– Bao bọc mấy thi thể trong phòng cho tốt, sau đó đưa đến Mê Tiên Các!

Một câu kinh người, khiến tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

– Sương tỷ… Cái… Cái này… không tốt lắm…

Tần Thiên Bảo cả kinh nhảy dựng lên, thần tình vô cùng khẩn trương.

Mấy thi thể trong phòng này là những người có võ công lợi hại nhất trong chấp sự đàn của Phi Hổ Bang, thi thể đàn chủ Tạ Giang Hồng cũng ở trong đó, bọn họ trong lúc tập kết đã bị cao thủ Trung Hoa đường tập kích, sau khi đột phá vòng vây vô vọng thì lui vào

trong phòng này ngoan cố chống lại, cuối cùng bị tiêu diệt.

Lôi Mị hơi nhíu mày, ánh mắt có vẻ truy vấn.

Đường Sương làm như vậy, nhất định có dụng ý của nàng, chỉ là Mê Tiên Các trong ấn tượng chỉ là một đổ phường quy mô rất nhỏ trong thành Trường An, lão bản Thuỷ Mật Đào lại còn trẻ đẹp, không lẽ nàng ta là người của Phi Hổ Bang?

Đường Sương hất chiếc cằm thon gầy về phía Tần Thiên Bảo, ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người hắn.

Lời của Đường Sương mới vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, đặc biệt Tần Thiên Bảo có phản ứng kịch liệt nhất, chẳng lẽ hắn biết nội tình của Thuỷ Mật Đào? Hoặc có một chân cho nàng?

Dưới sự bức ép của bảy tám cặp mắt sắc bén, vẻ mặt Tần Thiên Bảo cầu xin:

– Ta… Ta… Ài, Mê Tiên Các là nơi của Ngũ thúc ta…

Mọi người nghe xong giương mắt nhìn nhau, khó hiểu nhìn về phía Đường Sương.

Tiếu Diện Quỷ Bộ Tần Thì Phong có thể lên làm cửu thành tổng bộ đầu, chính là nhờ vào thực tài thực học, những vụ án qua tay hắn, không có vụ nào phá không được, rất được cấp trên đánh giá cao, ngồi vững ghế đứng đầu trong Lục Phiến Môn.

Tuy danh tiếng Bảo Định Tần gia trong chốn giang hồ không bằng ai, nhưng cũng là một đại gia tộc, có thế lực nhất định, con cháu trong tộc cũng có mấy nhân vật nổi tiếng, Tần Thì Phong thời trẻ có danh hiệu Nhạn Quá Bạt Mao càng là một cao thủ hàng đầu, danh tiếng trong chốn giang hồ cũng hết sức lừng lẫy.

Vận chuyển thi thể đến chỗ của hắn, chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái?

– Các ngươi cứ làm theo là được.

Đường Sương dặn dò vài câu, lãnh đạm nói:

– Được rồi, ai cần nghỉ ngơi thì mau chóng đi nghỉ ngơi, những lúc phi thường, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Một đám thủ hạ cùng nhau mang thi thể trên đất đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là nàng, Lôi Mị và Tần Thiên Bảo.

Ánh mắt sắt bén của Đường Sương đổ dồn l Tần Thiên Bảo, lạnh giọng nói rằng:

– Tần ngũ thúc của ngươi là nhân vật nhất lưu, nhưng vì Bảo Định Tần gia, có thể nói là đã cúc cung tận tụy.

Tần Thiên Bảo nghe xong liền ưỡn ngực lên, hai mắt phát quang, ngay cả Đường Sương thường không lên tiếng khen người khác cũng phải tán thưởng Tần ngũ thúc mà hắn bội phục nhất, trong lòng vừa vui mừng lại vừa kiêu ngạo.

Đường Sương nói tiếp, ngữ khí vẫn lạnh lùng không chút tình người:

– Vì Tần gia, Tần ngũ thúc của ngươi đã không từ thủ đoạn, hành sự có chút cực đoan, như vậy dễ gây thù hằn, cũng sẽ để lại mối hoạ ngầm cực lớn về sau cho Tần gia.

Tần Thiên Bảo nghe xong mồ hôi lạnh ứa ra, Tần ngũ thúc lúc trẻ có danh hiệu là Nhạn Quá Bạt Mao, hành sự vốn có chút phiến diện, sau khi lên làm cửu thành Tổng

Bộ Đầu thì ngày càng nghiêm trọng hơn, đắc tội rất nhiều bang phái giang hồ và hào môn thế gia, gây nên không ít cường địch, một khi Tần gia thất thế, hậu quả là không thể tưởng tượng.

– Tuy Tần Thì Phong đã lập công lao hãn mã cho Bảo Định Tần gia, chỉ là tầm nhìn quá thiển cận, không thích hợp làm chủ một gia tộc.

Lôi Mị nãy giờ không lên tiếng bỗng nói một câu kinh người, khiến Tần Thiên Bảo đang mồ hôi lạnh phải cả kinh nhảy dựng lên.

Tần ngũ thúc là người năng nổ nhất của Bảo Định Tần, vị trí gia chủ sắp tới ngoài lão ra thì còn ai khác, tất cả đệ tử trong gia tộc, bao gồm cả bản thân hắn, đều vô cùng bội phục Tần ngũ thúc, nếu ngay cả lão cũng không thích hợp làm gia chủ, thì Tần gia kia còn có ai có tư cách hơn Tần ngũ thúc?

– Ngươi.

Lời của Lôi Mị lại khiến hắn nhảy dựng lên lần nữa.

– Ta?

Tần Thiên Bảo ngẩn người, cảm giác toàn thân nhẹ tênh, nhưng không phải là nhẹ tênh bay lên, mà là hai chân như mềm nhũn ra, có chút hư nhược như đứng không vững.

Đường Sương hừ lạnh một tiếng:

– Thiên Bảo, ngươi hãy tự hỏi lòng mình, nếu luận tư cách và võ công, ngươi có tư cách ngồi lên ghế phân đường chủ không?

Tần Thiên Bảo không cần suy nghĩ, đáp:

– Không có.

Luận tư cách và võ công, cao thủ tinh anh hai nhà Đường, Lôi tùy tiện chọn ra một người cũng mạnh hơn hắn, làm việc đều thận trọng hơn hắn, phần lớn bọn họ đều không thể ngồi lên vị trí phân đường chủ, hắn càng không có tư cách.

Mà nay, hắn có thể lên làm phó tổng đường chủ của Trung Hoa đường, tất cả đều là bởi vì tuân mệnh theo đại ca, Đường Sương, Lôi Mị cũng không phản đối, cao thủ tinh anh của hai nhà Đường, Lôi tuy không nói lời dị nghị, nhưng trong lòng khẳng định có chút oán hận.

– Ngươi hiểu là tốt rồi. Nguồn: https://sachvui.com

Vẻ mặt Đường Sương hết sức nghiêm túc:

– Biểu đệ xem trọng ngươi, mới ủy thác trọng trách, hy vọng ngươi biểu hiện cho thật tốt, nghìn vạn đừng để đệ ấy thất vọng, bằng không Đường Sương ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!

Tần Thiên Bảo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, đó không phải bởi vì sự uy hiếp của Đường Sương.

Làm người phải có lòng tin, đây là lời mà đại ca thường giáo huấn, hắn cũng từng tràn ngập tự tin, thế nhưng vừa nghĩ đến Tần ngũ thúc, toàn thân hắn như mất hết sức lực.

Lôi Mị thản nhiên nói:

– Phu quân sở dĩ nhận Châu nhi làm muội muội, không phải đều là vì ngươi sao, ngươi cần phải hiểu được nổi khổ tâm của huynh ấy.

Hai nàng người hợp người xướng, khiến Tần Thiên Bảo nghe đến mồ hôi lạnh túa ra.

Đường Sương nhìn Lôi Mị một cái, lãnh đạm nói:

– Trung Hoa đường là biểu đệ một mình sáng lập nên, ta cùng với Mị muội chỉ là hết lòng trợ giúp đệ ấy, cho dù sau này đệ ấy trở về tông tộc họ Đường, Trung Hoa đường cũng vẫn độc lập, không thuộc về Đường gia, cũng không phải của Lôi gia!

Hai gò má tái nhợt của Lôi Mị thoáng có vẻ mỉm cười, nàng đã hiểu dụng ý của Đường Sương, lãnh đạm nói:

– Ừm, Trung Hoa đường không thuộc về bất luận kẻ nào, Thiên Bảo, chuyển những lời này cho Tần ngũ thúc của ngươi.

– Bây giờ?

Tần Thiên Bảo gãi đầu:

– Sao lại nói những lời này cho thúc ấy?

Lôi Mị mỉm cười nói:

– Ừm, đi ngay bây giờ, cứ nhớ kỹ trong lòng lời của ta và Sương tỷ đã nói, nếu như Tần ngũ thúc của ngươi hỏi tới thì cứ trả lời như sự thực.

Những lời này, Tần Thiên Bảo đều đã nhớ kỹ, chỉ là biết vì sao lại phải vận chuyển những thi thể này đến sòng bạc của Tần ngũ thúc?

Mặt Đường Sương lạnh lùng, ánh mắt khiếp người nhìn trừng trừng vào hắn:

– Gặp chuyện phải suy nghĩ thêm một chút, sâu xa một chút, cần suy nghĩ rộng hơn, ngươi đừng nên là A Đấu không đỡ dậy nổi!

– Ừm…

Tần Thiên Bảo bị giáo huấn đến đỏ mặt, cười mỉa rồi

cáo từ.

Bước ra khỏi cửa lớn, sau lưng truyền đến tiếng của Đường Sương:

– Lục thúc đã nhận Châu nhi làm con nuôi, nàng đã coi như là một phần tử của Đường Môn, sau này ngươi dám khi dễ nàng, toàn bộ Đường Môn sẽ tìm ngươi tính sổ!

Tần Thiên Bảo hết sức mừng rỡ, lần này toàn thân thật sự nhẹ tênh, như muốn bay lên trời vậy.

Trong thành Trường An, Mê Tiên Các chỉ có thể coi là đổ phường có quy mô trung bình, chẳng qua mấy tháng gần đây, khách thanh niên đến đánh bạc tăng vọt, mỗi ngày hầu như chen chúc đầy trong đổ phường.

Những khách cờ bạc mới này có số tiền đặt cược rất nhỏ, mỗi lần chỉ đánh một hai đồng bạc lớn, ánh mắt không ngừng liếc về phía quầy hàng, bộ dáng có vẻ chẳng chút tập trung vào cờ bạc chút nào.

Bà chủ Thuỷ Mật Đào mặc bộ sườn xám màu đỏ ôm sát vào những đường cong trên thân thể ma mị như mê hoặc người khác, mặt phấn má đào, eo thon như rắn nước, như một quả mật đào ngọt liệm, gã nam nhân nào lại không muốn cắn mạnh lên đó mấy cái?

Chọn tập
Bình luận