Thạch Sùng Vũ được phân cho đội của Tần Thiên Bảo, mặc dù chỉ là một người dẫn đường, nhưng dù sao cũng là người biết tự bảo vệ an toàn cho mình, bản thân Thạch Sùng Vũ chính là một cao thủ võ học, có thể tăng thêm thực lực cho đội của Tần Thiên Bảo.
Ở trong thành, cũng không phải không có khách sạn thoải mái, nhưng bởi vì quá ít phòng, không đủ chỗ để nghỉ lại, Đường Tiểu Đông chỉ có thể bất đắc dĩ ở trong
trướng bồng.
Sở dĩ lựa chọn khách sạn bình dân này là vì không muốn gây sự chú ý, cũng không cần thiết phải trêu chọc chuyện phiền phức, làm xong mọi việc còn trở lại Trung Nguyên, bởi vì nhiệt độ vào ban ngày và ban đêm ở tái ngoại chênh lệch quá lớn, làm cho hắn cảm thấy không thích ứng.
Nhưng hắn không muốn gây sự, nhưng không có nghĩa là người khác không cố ý tới cửa đập phá.
Ở đây không thể so với Trung Nguyên, buổi tối ngủ thì đóng cửa lại, giống như chưa có gì xảy ra.
Nhng các tộc đàn ở tái ngoại san sát nhau, dân phong bưu hãn hiếu chiến, người người đều có thể đánh nhau, người người đều có vũ khí để công kích và phòng thủ, nơi này không phải giống như trong điện ảnh, nơi này thịnh hành việc đeo đao bên người, không động thì thôi, động tới là rút đao ra, cho nên, vũ lực cá nhân của các dân tộc tái ngoại đều cao hơn so với binh sĩ Trung Nguyên rất nhiều.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Đường Tiểu Đông an bài mấy huynh đệ thay phiên nhau trực đêm, hơn nữa còn là hai trạm gác.
Bỗng nhiên lửa trại bập bùng bên ngoài trướng bồng, có mấy người huynh đệ đi qua đi lại canh gác, cảnh giác nhìn bốn phía.
Thỉnh thoảng có một hai tên tửu quỷ lúc la lúc lắc đi tới, những người này đều khách khí bảo họ đi ra.
Hiện tại, lại có một tên tửu quỷ lúc la lúc lắc đi tới, trong miệng còn ngâm nga mấy câu hát dân gian, giọng hát còn ghê tởm hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết, vô cùng khó nghe.
Hai huynh đệ phụ trách bốn phía nhìn nhau cười khổ, tiến ra đón, ngăn cản tên tửu quỷ, nói:
– Huynh đệ, nơi này có người ở, mời đi nơi khác.
Tên tửu quỷ lung lay lúc lắc muốn ngã, tùy thời đều có thể ngã xuống, một người huynh đệ hảo tâm đưa tay đỡ hắn.
Bàn tay vừa đặt lên cánh tay của tên tửu quỷ, đột nhiên bàn tay của tên tửu quỷ lộn vòng, năm ngón tay như thiết chụp lấy mệnh môn của hắn, ở dưới bụng bị một mũi nhọn đâm trúng, làm cho hắn nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
Biến cố xảy ra đột nhiên, làm cho những người khác cả kinh.
Các huynh đệ Trung Hoa Đường phản ứng không chậm, vừa hét lớn một tiếng, cương đao đã xuất ra khỏi vỏ, hoa thành một đạo hàn quang, chém vào tên tửu quỷ.
Mắt thấy sắp bổ trúng tên tửu quỷ, đột nhiên con mắt hoa lên, biến thành cương đao bổ trúng một huynh đệ của mình, dưới sự kinh hãi, vội vàng thu đao lại.
Toàn lực công kích một cái, lại mãnh mẽ thu hồi, phải chịu một lực phản chấn bằng với lực đánh ra, gã huynh đệ Trung Hoa Đương kia cảm thấy ngực của mình chấn động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, khí huyết trong cơ thể không thoải mái, khó chịu phun một ngụm máu.
Chợt thấy hàn quang của mũi nhọn lóe lên, đành phải liều mạng xoay người tránh né, ngực đau nhức, làm hắn nhịn không được kêu lên một tiếng thống khổ.
Đột nhiên xảy ra biến cố này, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.
Ca vũ và đàn hát trong thành cũng không che dấu được hai tiếng kêu thảm thiết thống khổ này, mấy người trong doanh trướng nghe động liền phóng ra hơn mười đạo nhân ảnh.
Tốc độ của tửu quỷ vô cùng kinh người, mấy người kia không thể làm gì được, hắn như u linh biến mất trong trướng bồng san sát.
Từ trong trướng bồng xuất hiện mười mấy thiếu niên lãnh huyết, không nói một tiếng liền đuổi theo.
Đám người Đường Tiểu Đông bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh giất, chạy ra xem, chỉ thấy hai huynh đệ nằm trong vũng máu, không khỏi tức giận toàn thân run rẩy, đôi mắt hiện ra sát khí bén nhọn.
Hai huynh đệ một chết một bị thương nặng, người bị thương đã được đưa đi cấp cứu.
– Những người khác thủ trong doanh địa, người dám tiến vào doanh, giết!
M giết này, không chỉ có tràn ngập bi phẫn, còn có sát khí lạnh lẽo ẩn trong đó, làm cho kẻ khác không lạnh mà run.
Từ một hướng cách trướng bồng không xa truyền đến tiếng rống giận, còn có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng kêu thảm thê lương.
Sắc mặt Đường Tiểu Đông khẽ biến, mang theo sáu tên cận vệ chạy đi.
Lôi Mị bước nhanh đuổi theo, quay đầu nhìn về phía Lôi Vân Phượng, nói:
– Cô cô, nàng thủ ở nơi này, ở đây phải có người phụ trách.
Lôi Vân Phượng bất đắc dĩ ngừng bước, căn dặn:
– Phải cẩn thận, tình thế ở đây cực kỳ phức tạp.
Đám người Đường Tiểu Đông chạy hướng phát ra tiếng động, nơi này đã biến thành một chiến trường tu la.
Sau đó chạy tới nhìn thấy sắc mặt Ngả Cổ Lệ tái nhợt, bất đắc dĩ phát sinh một tiếng thở dài.
Trong thành Lai Tích có hơn mười bộ tộc, Cáp Đồ Tộc là một bộ tộc nhỏ, nhưng những kẻ khác không dám bỏ qua lực lượng này.
Thù hận, rốt cuộc đã kết, nếu không xử lý tốt, một ngày nào đó sẽ biến thành thâm thù không thể hóa giải được, Cáp Đồ Tộc sẽ dẫn toàn bộ lực lượng của bộ tộc đuổi giết bọn họ, quyết đuổi giết tới cùng.
Nàng kéo theo Lôi Mị, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện.
Hơn mười túp lều lớn nhỏ xung quanh doanh địa, tiến vào bảo vệ trướng bồng ở trung tâm.
Bốn phía trướng bồng đều có người bộ tộc cầm đao thương, có chừng năm trăm người, phát ra từng hồi rống giận.
Một trướng bồng lớn, có mấy trăm người cầm đao kiếm đứng thành từng bức tường người, bảo vệ mấy lão nhân phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ở giữa khu đất trống, mười mấy thiếu niên lãnh huyết phân ba người một tổ, cầu thành một tam tài kiếm trận kiểu nhỏ, khuôn mặt lạnh như tảng đá, chỉ dùng đôi mắt sắc lạnh lóe huyết quang lên, giống như một mãnh thú vô cùng hung hãn độc ác.
Hơn mười thanh trường kiếm phản chiếu ánh trăng, làm cho tâm thần của những người khác run sợ, hơn nữa từ trên người của bọn họ tản mát ra khí phách và sát khí, đồng thời trong nháy mắt đã giết hơn mười tên dũng sĩ, làm cho những dũng sĩ bưu hãn trong bộ tộc cũng phải kinh sợ.
Ở dưới chân bọn họ, có gần hai mươi cổ thi thể nằm xuống, đều là những dũng sĩ số một số hai của bộ tộc, bọn họ không thể ngăn được dù là một đường kiếm, mỗi người đều bị một kiếm đâm xuyên yết hầu lấy mạng.
Mười mấy thiếu niên này không phải là người, toàn bộ đều là ma quỷ, là ma quỷ giết người không chớp mắt.
Mọi người đều bị sát khí và khuôn mặt lãnh khốc vô tình, chỉ biết giết chóc và bá đạo làm chấn động tâm thần.
Đám người Đường Tiểu Đông ở trong đám người dùng ánh mắt nhìn về phía các thiếu niên.