Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu

Chương 295: Đại hôn lễ siêu cấp

Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chọn tập

Hiện tại, tiêu chuẩn kén chồng của nữ nhân Đại Đường đã âm thầm thay đổi. Tướng mạo đã không còn được xếp vào điều kiện lựa chọn nữa.

Người có tướng mạo anh tuấn, nói không chừng chỉ là gối thêu hoa, mặt dày tốn cơm mà thôi.

Nhìn Đường công tử người ta, tướng mạo bình thường lại có thể được nhiều mỹ nữ tài ba vây quanh như vậy, bằng vào cái gì?

Người ta chính là bằng vào tài văn chương. Một điều quan trọng nhất là biết cách quan tâm chăm sóc. Có thể gả cho một phu quân như vậy, là nữ nhân, cả đời này còn có gì phải tiếc nuối chứ?

Đại hôn lễ siêu cấp của Đại Đường quỷ tài Đường công tử được cử hành vào hôm nay. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn

Đường phủ, cũng chính là Trung tâm ngu nhạc, nơi nơi giăng đèn kết hoa, treo dải lụa hồng. Mọi người đều vô cùng vui sướng.

Khách nhân đến chúc mừng nhiều như nước chảy, bao gồm minh hữu của Thương minh Phúc Ngọc.

Trong số văn võ bá quan, ngoài Đường Huyền Tông phái người đến chúc mừng, còn có Quý phi nương nương cũng tự mình đến chúc phúc, lễ vật mang theo tới vài xe ngựa.

Trưởng công chúa Ngọc Chân, thái tử Lý Hanh cũng phái người đưa lễ mừng tới, đều là các loại đồ cổ, tranh chữ vô cùng có gia trị. Nếu muốn cẩn thận thống kê đầy đủ, chỉ việc tìm người cũng đã mệt chết.

Mọi người bận rộn, vội vàng mời khách ngồi vào vị trí. Quan tân lang càng bận hơn.

Các tân nương tử đang ở nhà chờ hắn tới rước xuất

Trong đám phù rể, Đường Tiểu Đông mạnh mẽ chọn Địch Diễm đảm nhiệm. Lão tiểu tử này tuy rằng có chút xấu xí, nhưng bụng đầy tri thức, ngâm thơ, đoán câu đối các loại đều có thể vượt qua.

Trạm thứ nhất là Tướng phủ. Dọc đường khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, hai bên đường chật ních người xem, gần như gây ách tắc giao thông.

Tiến vào Tướng phủ, các loại lễ tiết rườm rà đủ khiến hắn đau đầu. Tiếp tân nương, người có tài học nhà thân nương ra một đoạn văn thơ đối ngẫu. Khi Địch Diễm đáp qua cửa, Lý Đằng Giao liền vội vã chạy đến, phát xong tiền lì xì, tân nương tử tiến vào kiệu hoa. Đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Tướng phủ.

Ai, tân nương tử này thậm chí còn gấp hơn cả tân lang quan.

Đưa Lý Đằng Giao trở về Trung tâm ngu nhạc, hắn lại tiếp tục đi đón Lôi Mị.

Sau khi Lôi lão phu nhân đàm phán xong điều kiện với Đường Tiểu Đông, liền mang theo Lôi Mị rời khỏi Trung tâm ngu nhạc, thuê tạm một gian phòng lớn tại Tô Liễu

chờ ngày lành.

Người của Đường đại tiên sinh thì dọn đến phủ đệ của lão lục Đường Phúc. Kha Vân Tiên tạm thời chuyển qua tổng đường của Trung Hoa đường, cũng đều chờ đến ngày lành. Muốn đưa Lôi Mị lên kiệu hoa, dựa theo quy củ phải qua hết các cửa thử thách, cuối cùng còn phải vượt qua mưu kế của nha hoàn nhà Lôi Mị, buộc tân lang quan phải làm một bài thủ thi mới bằng lòng thả người.

Đường Tiểu Đông vắt hết óc, đạo một bài thủ thi thời Tống mới thành công đưa nương tử lên kiệu hoa.

Tới Đường phủ, dựa theo quy củ lúc quá quan, Đường Sương và Đường Điềm đều dễ dàng vượt qua. Tới Đường Nhu, nha hoàn hầu hạ nàng lại muốn tân lang quan ngâm xướng một đoạn thi ca mới bằng lòng thả người. Cái này hiển nhiên cũng là do Đường Nhu bày

mưu đặt kế.

Đường Tiểu Đông đọc rống một khúc “cửu muội” khiến mọi người choáng váng, thừa cơ đỡ Đường Nhu lên kiệu hoa.

Bên phía Kha Vân Tiên, Ngọc gia cũng khá dễ dàng. Nhưng khi tới Hà gia, dựa theo quy củ lúc quá quan, Hà thúc vẫn lo lắng cảnh cáo một hồi, khiến Địch Diễm sốt ruột không ngừng.

Dù sao, lão trượng nhân nói gì, Đường Tiểu Đông cũng chỉ có cách ra sức gật đầu xưng phải. Nghe lão trượng nhân phun nước bọt đủ một canh giờ, lúc này mới đón được Hà Hiểu Nguyệt đi.

Tám vị tân nương tử đồng thời bái đường, tràng diện náo nhiệt kia không cần phải nói nhiều nữa. Sau khi lần lượt đưa tân nương tử vào động phòng, tiếp theo, tân lang quan phải tiếp nhận một bát rượu trắng để có thể điên cuồng oanh tạc.

Mãnh hổ cũng không chịu nổi quần lang, bọn người Tần Thiên Bảo, Địch Diễm phụ trách hộ giá lần lượt vừa say vừa mệt gục hết, Đường Tiểu Đông cũng ngả ngả

nghiêng nghiêng.

Tới đêm khuya, khách nhân đều đã tản đi, Đường Tiểu Đông cũng đã có vài phần men say, bước đi liêu xiêu. Sau khi thưởng tiền cho nha hoàn chăm sóc và hầu hạ nàng dâu, hắn liền gõ cửa phòng Đường Sương.

– Sương biểu tỷ, lão công yêu quý của nàng tới rồi, mau mở cửa đi.

Cửa lại bị Đường Sương khóa trái ở bên trong, gọi thế nào cũng không chịu mở. Hắn lại đi trước bồi Kha Vân Tiên.

Kha Vân Tiên là người lớn tuổi nhất trong chúng nữ, bọn họ đều tôn xưng nàng là đại tỷ, theo lý nên nhường đại tỷ trước.

Đương nhiên, đây cũng là do Đường Sương khách khí.

Biểu tỷ Đường Sương không chịu mở cửa, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là đi gõ cửa phòng biểu muội Đường Nhu.

– Nhu biểu muội thân yêu, lão công yêu quý của nàng tới rồi, mau mở cửa nào!

Cửa cũng bị khóa từ bên trong, mặc kệ hắn nói đến bực mình, ngàn xin vạn xỏ, biểu muội Đường Nhu vẫn xấu hổ cười không chịu mở cửa.

Lý do của Đường Nhu càng nhiều. Kha Vân Tiên là đại tỷ, Đường Sương là nhị tỷ, kế tiếp là Lôi Mị, sau đó mới đến phiên nàng.

Ách!

Gỡ cửa từng phòng một, Ngọc Nhược Vân, Lý Đằng Giao, Đường Điềm, Hà Hiểu Nguyệt đều cùng một lý do, bắt hắn theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, dựa theo trình tự mà đến.

Toát mồ hôi! Đây chính là một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng a. Đi đi lại lại, trời sắp sáng mất.

Thực sự không có cách nào khác, Đường Tiểu Đông không thể làm gì hơn là đi gõ cửa phòng Kha Vân Tiên.

Kha Vân Tiên đã mang thai mấy tháng, không thể cùng hắn sinh hoạt phu thê. Xem ra đêm động phòng hoa chúc này chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi.

Cửa phòng Kha Vân Tiên cũng khóa từ bên trong. Nàng ôn nhu nói:

– Tướng công, Vân Tiên có lý do, không thể hầu hạ tướng công. Hãy đến phòng của mấy vị tỷ muội

Không thể nào!

Đường Tiểu Đông khóc không ra nước mắt.

Tám tân nương tử, đêm động phòng hoa chúc không thể sinh hoạt vợ chồng thì cũng thôi đi, lẽ nào ngay cả chỗ ngủ cũng không có?

Sẽ không thảm như vậy chứ?

Đường Tiểu Đông khóc không ra nước mắt, ở trong sân gấp đến độ xoay mòng mòng.

Cuối cùng không lẽ phải đến phòng của thủ hạ mình ngủ nhờ một đêm sao?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến thiên hạ cười đến rụng răng.

Thực sự không có biện pháp! Hắn không thể làm gì khác hơn là kiên trì một lần nữa đi gõ cửa. Đường Sương cười giễu, nói nàng mệt rồi, muốn đi ngủ, sau đó không khách khí thổi tắt đèn.

Không có đường thương lượng!

Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài, liêu xiêu bước tới gõ cửa phòng Lôi Mị.

– Mị nhi a, nếu nàng không mở cửa, lão công thân yêu của nàng thực sự không có chỗ ngủ đâu.

Chọn tập
Bình luận