Lôi Vân Phượng đến nay chịu đựng không dùng, thuyết minh số lượng hỏa khí cũng không phải rất nhiều, không đến lúc khẩn yếu quan đầu quyết sẽ không sử dụng.
Trong lòng hắn thầm tính toán, bằng lực lượng hiện có trong thành Hán Châu, nhiều nhất có thể chống đỡ đến ngày mai. Lần công kích thứ hai của Uy khấu, nhất định
phải dùng tới hỏa khí.
Lực sát thương khủng bố của hỏa khí thần bí sẽ làm Uy khấu kinh sợ, có lẽ có thể kéo dài được một ngày, tới ngày thứ ba, hỏa khí có thể sử dụng hầu như không còn, ngày thứ tư…
Nếu Đường đại nhân không thể trở về kịp trong vòng ba ngày, thành Hán Châu sẽ bị thiêu thành tro tàn.
Trong mắt của hắn thoáng hiện hàn mang lãnh khốc khiếp người.
Ngoài thành, tiếng trống trận ầm ầm kinh thiên động địa lần thứ hai vang lên, Uy khấu chi chít hò hét, múa may đao thương, ẩn nấp dưới thuẫn bài, băng qua mưa đá và vũ tiễn, phát động đợt công kích thứ hai.
Quân dân toàn thành đều đang ra sức chống cự, liều mạng chém giết Uy khấu nhảy lên đầu thành, lão đại ngã xuống, lão nhị tiếp tục lên, lão nhị chiến tử rồi, lão tam lên, cho đến khi chém tận giết tuyệt Uy khấu trên đầu thành.
Cửa đông là chịu công kích mãnh liệt nhất, Uy khấu đưa vào binh lực gấp mấy lần cửa thành khác, khởi xướng tiến công cực kỳ mãnh liệt, bởi vậy, sở chỉ huy của Tống Kim nằm ở trong đường hầm giấu binh cửa
Nhìn thấy các binh lính cùng các cư dân dũng mãnh can đảm chém giết Uy khấu, cho đến khi bản thân ngã xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tống Kim, hai gò má đôi khi co rúm.
Hắn xoay người lạnh giọng nói với thủ hạ đứng hầu một bên:
– Gọi tất cả đại hộ trong thành đến phủ thái thú tập trung cho ta.
Thanh âm của hắn rất lạnh, ẩn hàm một tia sát khí lãnh khốc, khiến thủ hạ của hắn không khỏi rùng mình một cái.
Đại hộ có tiền, bình thường đều nuôi dưỡng không ít đả thủ làm hộ viện giữ nhà, gia đinh gia nô có một đống, tập trung đả thủ hộ viện của tất cả đại hộ toàn thành lại, chính là một cỗ lực lượng không thể coi thường.
Tình huống bây giờ nguy cấp, từng người đều đang liều mạng, những đại hộ có tiền này lại trốn ở nhà hưởng lạc, hiện tại, nên đến phiên bọn hắn ra sức rồi.
Sau nửa canh giờ, một đoàn đại hộ nơm nớp lo sợ mặt không còn chút máu đều tập trung trong phủ thái thú.
Từ thương vong mà gia nô thám thính nhìn ra được, tình thế phi thường không lạc quan, có thể giữ vững bao lâu, trong lòng ai cũng đều không nắm chắc, đều đang âm thầm suy nghĩ các loại chuẩn bị.
Tống Kim ngồi ở ghế thái sư, hai bên là các thủ hạ bộ mặt âm lãnh, cả đám tản mát ra sát khí lãnh lệ âm trầm bá đạo.
Mai Hoa nội vệ làm cái gì, những đại hộ này hơn phân nửa là làm quan về hưu hoặc trong nhà có người làm quan trong triều, hiện tại đột nhiên bị hiệu úy Mai Hoa nội vệ Tống đại nhân gọi tới, trong lòng không khỏi trở nên khẩn trương.
Tống Kim nhẹ vuốt bảo kiếm lập lòe hào quang trong tay, dường như không hề nhìn thấy các đại hộ lão gia đang chen chúc trước mặt. Đọc Truyện Online Tại https://sachvui.com
Biểu tình trên mặt hắn rất lạnh lùng, làm người ta nhìn không ra chút biểu tình nào, càng làm người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Trong ánh mắt lãnh lệ khiếp người thỉnh thoảng lóe ra hàn mang, nhưng kim nhọn chọc đâm phá tâm tạng của người khác.
Các đại hộ lão gia sợ tới mức hít thở không thông, vẻ mặt phi thường khẩn trương, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu liên tục chảy xuống từ trên trán.
Cả đại sảnh phủ thái thú, tràn ngập không khí quỷ dị và đè ép khiến người ta căng thẳng. Hàn mang lãnh lệ khiếp người trong mắt bạo phát, Tống Kim nắm trường kiếm đứng lên, lạnh nhạt nói:
– Binh lính thiếu thốn, sắp không thủ được nữa, chư vị đại lão gia không biết có thượng sách gì hay chăng?
Các đại lão gia đứng gần hắn đều bị sát khí lãnh lệ tản mát ra từ trên người hắn dọa cho tim đập mật run, toàn thân run bần bật.
Ngay cả Tống đại nhân đều cũng nói như vậy, chứng tỏ thật sự sắp chống không được nữa rồi.
Các đại lão gia đều rùng mình một cái, thành trì vừa phá, bọn họ nên làm sao bây giờ?
Những Uy khấu hung tàn thành tính sẽ bỏ qua bọn họ sao?
Các lão gia thấp giọng nói chuyện với nhau, cả đám vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Tống Kim bước một chân lên ghế, tay phải ấn kiếm, nghiêm mặt nói:
– Hiện tại chỉ có cách toàn lực tử thủ, đợi viện binh đến, nhưng binh lính thiếu thốn, các ngươi nghĩ biện pháp cho ta.
Bảo chúng ta nghĩ biện pháp bổ sung binh lính?
Một vài đại lão gia mờ mịt, nhất thời không phản ứng.
Một đại lão gia phản ứng nhanh lặng lẽ thở phào một hơi, hắn còn tưởng rằng Tống Kim biết thành trì sắp bị Uy khấu phá tan, trước khi phá vây muốn thừa cơ kiếm chác một phen.
Minh bạch ý tứ của hắn rồi, đại lão gia kia khom người ôm quyền nói:
– Tống đại nhân, hiện tại trưng binh đã không kịp nữa rồi, bên trong nhà tiểu nhân có một số gia đinh gia nô, toàn bộ điều đến đây cho đại nhân chỉ huy thủ thành.
Hắn vừa nói ra lời này, các đại lão gia kia liền hiểu ra, binh lính thiếu thốn, Tống đại nhân đang đánh chủ ý lên gia đinh gia nô nhà bọn hắn.
Lập tức, toàn bộ các đại lão gia đồng loạt tỏ vẻ nguyện ý hiến đả thủ bảo tiêu gia đinh gia nô của mình ra thủ thành.
Dù sao không cần nhi tử của bọn họ bán mạng, những đả thủ bảo tiêu hộ viện gia đinh gia nô này có chết cũng chỉ tổn thất chút tiền mà thôi, một khi thành trì bị công phá, mạng không còn, nói gì đến chuyện hưởng thụ?
Trên mặt bàn của Tống đại nhân đặt ngay ngắn một cuốn sách rất dày, đó là bản danh sách dân cư thành Hán Châu, mỗi nhà có bao nhiêu người, chỉ cần lật xem một lần liền rõ ràng, muốn tàng tư, làm không khéo chính là rơi đầu.
Các đại lão gia phi thường sảng khoái giao nộp đả thủ bảo tiêu hộ viện cùng gia đinh gia nô tuổi trẻ lực tráng trong nhà đến làm thủ hạ cho Tống Kim.
Ghê thật, không đếm không biết, vừa đếm thì quả làm người ta hoảng hồn.