– Oa, đẹp quá!
Lý Đằng Giao nhịn không được cảm thán một tiếng.
Quả thật rất thanh tĩnh rất thơ mộng, quả thực là tiên cảnh nhân gian.
Mọi người bước nhẹ trên bãi cỏ màu xanh kéo dài quan sát tiên cảnh nhân gian này, hiện giờ ai cũng đều vui vẻ thoải mái, toàn bộ phiền não trong cuộc sống đều biến mất hầu như không còn.
Đường Tiểu Đông không kìm lòng được cầm lấy tay của Đường Sương, thở dài:
– Đây là thế ngoại đào viên, tiên cảnh nhân gian, có thể cùng với người yêu mến ở đây, tiêu dao khoái hoạt, còn gì phiền não chứ?
– Ưm!
Đường Sương ứng thanh một tiếng, cúi đầu, mặt đẹp đỏ ửng, cực kỳ động lòng người.
Cơ thể và đầu óc nàng cảm thấy rung động kỳ diệu, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy đại thủ của tướng công.
Cảm thấy sự khác thường của nàng, Đường Tiểu Đông cười nhẹ một tiếng:
– Sương biểu tỷ, ta cũng muốn…
Đường Sương xấu hổ ưm một tiếng, mặt đẹp đỏ bừng, trong lòng cũng cực kỳ ngọt ngào, sâu trong thân cảm giác kia càng thêm mãnh liệt.
Lập gia đình gần một năm, thân mật giữa phu thê rất bình thường, chẳng qua tướng công nói ra trước mặt nàng, vẫn là cảm thấy ngượng ngùng, bất quá dục vọng đột nhiên trào dâng thật sự rất mãnh liệt, so với dĩ vãng tướng công âu yếm còn mãnh liệt hơn.
Thừa lúc tất cả mọi người bị tiên cảnh nhân gian trước mắt mê hoặc, ngón giữa của Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng vạch vào lòng bàn tay trắng mịn mềm mại của nàng.
Tuy rằng Đường Sương thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng không thể kháng cự loại hấp dẫn này, cúi đầu không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Hai người lặng lẽ đi ra sau núi đá cao ngất hiểm trở, vội vàng ôm hôn.
Lúc này, hai người đều là củi khô lửa bốc, căn bản không cần khởi động, cũng may Đường Sương mặc váy, không cần cởi sạch, rất thuận tiện. Nguồn: https://sachvui.com
Bị tiên cảnh nhân gian này mê hoặc hơn nửa ngày, Đường Điềm là người đầu tiên phát giác ra không thấy tướng công, không khỏi kinh hô lên:
– Đông ca ca đâu rồi?
– Ơ, Sương tỷ tỷ cũng không thấy đâu?
Lý Đằng Giao cũng phát giác Đường Sương biến mất.
Sáu lãnh huyết cận vệ ngoại trừ thái sơn đè đầu cũng không đổi sắc mặt ra, đám người Đường Mộc đều trở nên khẩn trương, tách ra tìm kiếm tung tích của hai người.
Tiếng kêu gào của mọi người, Đường Tiểu Đông và Đường Sương đang lúc tình yêu bừng bừng khó có thể kiềm chế, như thế nào không nghe được?
Đường Điềm đang tìm về phía này, tiếng kêu gào bất an từ xa đến gần.
Đường Sương cực kỳ khẩn trương thẹn đỏ mặt, chẳng qua nhanh chóng đón tiếp một đợt khoái cảm kỳ diệu như nước lũ cuồn cuộn đập vào thân thể của nàng, thần kinh của nàng, linh hồn của nàng, khiến nàng không thể kháng cự.
Lúc này, nàng tình nguyện tan xương nát thịt tan cũng không muốn kháng cự hương vị dục tiên dục tử này.
Hơn nữa, theo tiếng kêu gào bất an lo lắng của Đường Điềm càng ngày càng gần, tựa hồ khoảng cách chỉ còn mười bước, Đường Sương càng cảm thấy kích thích.
Rốt cục, nàng phát ra một tiếng rên rỉ, thở dài một hơi, cả người run rẩy xui lơ trong lồng ngực của tướng công.
– Đông ca ca, Sương tỷ, hai người ở đâu?
Tiếng hô lo lắng bất an của Đường Điềm gần trong gang tấc, tựa hồ chỉ cách một bước liền đi đến phía sau núi đá này.
Đường Tiểu Đông luống cuống tay chân mặc quần buộc đai lưng vội vàng chạy ra.
– Điềm Nhi.
– A…
Hắn đột nhiên xông ra khiến Đường Điềm hoảng hồn.
Cô gái nhỏ vỗ vỗ bộ ngực sữa, sẵng giọng:
– Dọa chết người ta, y, Sương tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe hay không?
Đường Sương cả người mềm nhũn, một tay vịn núi đá, một tay đang bối rối đút thứ gì đó vào túi đeo.
Mặt nàng đỏ hồng, thần tình bối rối, cực kỳ khác thường.
– Khụ, tỷ tỷ nàng có chút không thoải mái…
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, một tay giữ chặt Đường Điềm, một tay đỡ lấy Đường Sương bước đi, chớp mắt vài cái với nàng.
Đường Điềm tới quá nhanh, Sương biểu tỷ cả người nhũn ra không kịp mặc nội khố, dưới tình thế cấp bách đành phải nhét vào trong túi ám khí của nàng, ha ha, thật tiện lợi.
Đường Sương xấu hổ muốn chết lườm hắn một cái rồi nói:
– Đỡ hơn chút rồi…
Đường Điềm không nghi ngờ gì, đỡ lấy đại tỷ vừa đi vừa nói:
– Đại tỷ nha, đột nhiên phát hiện hai người mất tích, làm chúng ta sợ quá…
Chứng kiến ba người, Lý Đằng Giao, Đường Mộc liền
Sáu lãnh huyết cận vệ vẫn lạnh lùng như cũ.
Bọn hắn từ nhỏ đã tiếp thu đặc huấn tử vong như địa ngục, đã hoàn toàn biến thành sát thủ lãnh huyết vô tình, thái sơn có sụp trước mặt cũng không thể làm bọn họ biến sắc, tiên cảnh nhân gian này tự nhiên cũng không cách nào mê hoặc bọn họ.
Ở trong lòng bọn họ, chỉ có một tín niệm vô cùng kiên định – Bảo vệ tuyệt đối an toàn của lão đại.
Đường Tiểu Đông và Đường Sương lặng lẽ chuồn đi, sáu lãnh huyết cận vệ tự nhiên muốn theo, Đường Tiểu Đông vội vàng ra hiệu ngăn cản, cho bọn họ bất động đứng nguyên tại chỗ.
Chứng kiến vẻ mặt nghi hoặc muốn lên tiếng hỏi của Lý Đằng Giao, Đường Tiểu Đông nói trước:
– Nơi này là tiên cảnh nhân gian, ta quyết định, sau này sẽ tới nơi đây ở lại.
– Được!
Đường Điềm và Lý Đằng Giao cao hứng nhảy cẫng lên, khuôn mặt vẫn còn đỏ hồng của Đường Sương cũng thoáng hiện ra nụ cười vui mừng.
Từ đường cũ phản hồi, ra đến sơn động, quan quân đuổi giết Uy khấu chạy trốn cơ bản cũng đã chấm dứt, đang dần dần thu đội trở về chiến thuyền.
Dùng nhánh cây khối đá che kín sơn động xong, lúc rút lui, Đường Tiểu Đông hạ lệnh đốt rụi doanh trại và hơn mười cái máy ném đá của Uy khấu, cả cái đình nghỉ mát ngắm cảnh kia cũng đẩy ngã.
Chòi nghỉ mát sụp đổ vừa vặn che lại cửa sơn động, đám người Đường Tiểu Đông lúc này mới hài lòng rời đi.
Đây là nơi ẩn cư bí mật sau này của bọn họ, tuyệt không thể để cho ngoại nhân biết.
Trở lại chiến thuyền, quân quan các cấp sôi nổi trình chiến báo lên, kỳ thật chiến báo cũng là tranh công.
Trước khi Uy khấu chưa liên minh tấn công thành Hán Châu, Uy khấu chiếm cứ Thiên Phong đảo chí ít có hơn một ngàn người, sau khi kết minh, tối đa cũng năm sáu
trăm người, phần lớn là người già yếu, Đường Tiểu Đông xuất động ba vạn bộ quân và nhiều chiến thuyền như vậy, tự nhiên không hề lo lắng, toàn bộ ném cho Trần Huyền Lễ xử lý, hắn tin tưởng Trần Huyền Lễ có thể xử lý tốt việc này, luận công ban thưởng cho binh lính và quân quan.
Vũ khí trang bị lương thực thu được đều sung công, về phần kim ngân tiền bạc châu báu, chia làm bốn phần, mình một phần, bốn người Lý Hưng Chu, Trần Huyền Lễ, Ngũ Thiên Chiếu và Lý Thiết Y chia nhau hai phần, cuối cùng nộp vào quốc khố.
Còn một số vải vóc tơ lụa thu được, để cho người ta lấy ra chợ bán với giá thấp, phân phát cho người nhà binh lính bỏ mình hoặc binh lính tàn tật.