Lý Hanh khẽ mỉm cười:
– An Lộc Sơn, Sử Tư Minh hưng binh làm loạn, làm hại dân chúng. Vũ Công hầu mang theo mỹ nữ quy ẩn, sao không hiệp trợ Hanh bình ổn làm phản, tạo phúc cho lê
dân bách tính, thành lập chiến công vang danh muôn đời.
Dứt lời, hắn hướng về phía Đường Tiểu Đông, lại cúi người vái một vái.
Đổ mồ hôi. Xem ra Lý Hanh biết hết rồi.
Cái này gọi là bọ ngựa rình ve, hoàng tước ở phía sau.
Đường Tiểu Đông chỉ lo giám thị đám người Vương Ngạo Phong, mà không để ý tới Lý Hanh đã lặng lẽ giám thị hắn.
Nhìn đám Vũ lâm quân đang bao vây ở phía trước, Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài:
– Hoàng thượng có lệnh, thần sao dám không nghe…
Sau binh biến, tướng sĩ Vũ lâm quân ủng hộ Lý Hanh lên làm hoàng đế. Đó là chuyện thực không thể bàn cãi, thay vì để cho bọn họ hô to hoàng thượng trước, chẳng thà để tự mình mở miệng.
Vì an nguy của Dương quý phi cùng Hỷ nhi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Một đám tướng sĩ Vũ lâm quân, bao gồm cả Tống Kim, Trần Huyền Lễ đều cũng quỳ xuống, hô to hoàng thượng vạn tuế. Lý Hanh mặt mày hớn hở, nghênh ngang đón nhận tướng sĩ quỳ lạy.
Hắn nhịn nhiều năm như vậy, chờ chính là cơ hội này, hôm nay coi như đã thành công.
Tiếng hoan hô Hoàng thượng vạn tuế làm Đường Huyền Tông hộc máu té xỉu, khiến thái y lo sợ luống cuống tay chân cứu trị.
Lý Hanh lôi kéo Đường Tiểu Đông tay, trịnh trọng nói:
– Vũ Công hầu, Đại Đường toàn bộ nhờ vào ngài.
Hắn vung tay lên, tướng sĩ Vũ lâm quân ngăn chặn ở phía trước, nhường một lối đi.
Đường Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm:
– Hoàng thượng không sợ vi thần thừa cơ chạy trốn sao?
Lý Hanh ha ha cười một tiếng:
– Nếu Vũ Công hầu thật sự chạy trốn, chỉ đành đổ thừa Hanh mắt mù thôi. Ha ha.
Đường Tiểu Đông cười khổ, mang theo Dương quý phi, đám người Hỷ nhi nghênh ngang rời đi.
Khi đưa người tới Ngọa long biệt viện, sắc mặt Đường Sương biểu tỷ lạnh như băng. Lan Đình trừng mắt liếc hắn một cái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy bất đắc dĩ cùng bất mãn.
Lôi Mị lại càng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhéo cánh tay của hắn. Nguồn: https://sachvui.com
– Ngươi… Ngươi… Ngươi quả nhiên là sắc đảm ngập trời!
Ngay quý phi nương nương, mẫu nghi thiên hạ cũng dám câu dẫn, đích xác là sắc đảm ngập trời.
o0o
Đường Huyền Tông bị giam lỏng tại hành cung thành đô. Lý Hanh lên ngôi, lấy hiệu là Đường Túc Tông.
Đường Tiểu Đông được phong làm Công Huân Hầu, chỉ huy Đại Đường quân bình định loạn lạc.
Dưới hiệu triệu của Lý Hanh, các lộ đại quân chạy tới cần vương. Đường Tiểu Đông suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân quyết chiến cùng trăm vạn đại quân của An Lộc Sơn, Sử Tư Minh. Danh tướng Quách Tử Nghi được phong làm Chinh Thảo Đại tướng quân, chỉ huy một chi Đường quân tới công kích sào huyệt Phạm Dương của An Lộc Sơn, phối hợp tác chiến đánh chính diện với Đường Tiểu Đông.
Sau khi quân phản loạn công chiếm thành Trường An, cổ động đánh cướp gian dâm. Vương Ngạo Phong chết trong loạn quân, Vương gia cũng hôi phi yên diệt.
Đường Tiểu Đông trước tiên dùng các loại hỏa khí với lực sát thương kinh khủng đánh tan quân phản loạn ở ngoài thành Trường An. Ban đêm lại lợi dụng bí đạo lẻn vào thành Trường An, nội ứng ngoại hợp thu phục thành Trường An. Liên quân An Sử chạy tán loạn, thủ ở Đồng Quan.
Đường Tiểu Đông lệnh cho cho binh lính đào đất đánh sập tường thành, thu phục Đồng Quan. An Lộc Sơn, Sử Tư Minh chạy tán loạn trở về Phạm Dương xưng đế.
Đại quân Đường Tiểu Đông còn chưa tiến tới gần Phạm Dương đã có tin tức An Khánh Tự đâm chết cha mình rồi lên ngôi làm hoàng thượng.
Dưới thành Phạm Dương tiến hành đại quyết chiến, lực sát thương kinh khủng của các loại hỏa khí lần nữa dương oai. An Khánh Tự binh bại tự sát đầu hàng được, Lý Hanh phong làm Tiết Độ Sứ Phạm Dương.
Sử Tư Minh ngày sau còn có thể tạo phản không đã không phải chuyện mà Đường Tiểu Đông quan tâm nữa.
Sau đại chiến, hắn hội họp cùng Quách Tử Nghi treo quan ấn ở soái trướng, cả đêm cùng các huynh đệ lặng lẽ ra đi.
Lịch sử phía sau loạn An sử có chút không đúng, nhưng hắn cũng không muốn để ý cho nhiều. Về phần Đường sử có ghi lại hắn hay không, hắn cũng lười để ý. Mỗi ngày đùa giỡn mỹ nữ tại đào nguyên thế ngoại, song phi 3P, nP, tiêu dao sung sướng còn hơn cả
thần tiên.
…
Lời cuối sách.
Ánh nắng sáng tươi, gió mát thổi nhè nhẹ. Hai thiếu nữ dung mạo thanh lệ thoát tục ngồi nghỉ trên thềm đá trong một cái lương đình, hai cặp chân trắng như tuyết khua khua mặt hồ nước đang yên tĩnh, tạo nên từng đợt rung động
Thiếu nữ mặt tròn trịa hỏi với vẻ tò mò:
– Yên tỷ tỷ. Cha tỷ ra đảo tuần sát, sao tỷ không đi theo?
Thiếu nữ mặt trái xoan nhíu cái mũi thanh tú trả lời:
– Hắn? Hừ, ta mới không muốn đi theo…
Nói thì nói như thế, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lóe ra quang mang mong ngóng tò mò.
Thiếu nữ mặt tròn trịa cười hì hì nói:
– Nhưng con mắt của tỷ lại nói rất rõ là tỷ vô cùng muốn đi ra ngoài, Yên tỷ đang gạt muội.
Thiếu nữ mặt trái xoan xấu hổ, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
– Cha ta nha, dò xét là giả thôi. Lấy cớ đi ra ngoài hội họp với Phượng cô cô là thật…
Vẻ mặt thanh tú của thiếu nữ mặt tròn rạng ngời, hiện ra ánh sáng hồn nhiên mông lung:
– Mẫu thân muội thường nói, đảo chủ là nam nhân tốt nhất trên đời này. Nữ tử có thể gả cho người dù có chết cũng không tiếc.
Thiếu nữ mặt trái xoan ngẩn ra:
– Muội sẽ không thích cha ta chứ?
Thiếu nữ mặt tròn trịa mặt đỏ sẫm lại, cúi thấp đầu nhìn thật thẹn thùng động lòng người.
Thiếu nữ mặt trái xoan tức giận:
– Vậy ta chẳng phải là gọi ngươi là di nương s
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến khiến hai thiếu nữ cả kinh nhảy dựng lên.
Một thiếu phụ thân hình mềm mại đáng yêu, xinh đẹp dị thường, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trong lương đình. Nàng véo khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa của thiếu nữ nói:
– Đinh Đương. Ngươi đừng có nghe ngươi mẫu thân nói hưu nói vượn, còn nhỏ tuổi đã suy nghĩ lung tung!
Đinh Đương đỏ mặt, thấp giọng phản đối:
– Nhưng mà… Mẫu thân ta chưa từng đã lừa gạt ta…
Thiếu phụ xinh đẹp lạnh mặt lại:
– Ngươi cũng đừng tưởng đảo chủ rất tốt, thật ra thì hắn là một tên đại phôi đản!
Đại phôi đản?
Đinh Đương lắc đầu, liếc Yên tỷ một cái, ấp úng nói:
– Nếu đảo chủ thật sự là đại phôi đản, sao chư vị a di lại thích đảo chủ như vậy. Lại đặc biệt cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường lớn nữa?
Mặt thiếu phụ xinh đẹp đỏ lên, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm thiếu nữ mặt trái xoan:
– Yên nhi!
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước văng tung tóe.
Giữa hồ nước trong suốt, Yên nhi như một nàng mỹ nhân ngư bơi qua bơi lại, nàng nhíu cái mũi thanh tú nói:
– Mị di nương, phiền người nói với cha, Yên nhi đi chơi mấy ngày.
Dứt lời, lặn sâu vào đáy hồ, bọt nước mặt hồ cuồn cuộn không dứt.
– Ai, đứa nhỏ này…
Mị nương xinh đẹp không gì sánh được giậm chân một cái, giống như sao băng bay vụt ra khỏi lương đình.
Trong lương đình chỉ để lại còn Đinh Đương đang xuất thần.
HẾT