Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 799: Quần ẩu

Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
Chọn tập

Một đám Minh Tiên thiếu chút nữa bị chôn sống, lúc này đều trở nên cực kỳ giận dữ, tự nhiên hậu quả rất nghiêm trọng!

Vù vù vù! Gần 30 Minh Tiên đồng thời lao lên không trung, tiến tới vây giết hai con Ly Vẫn, mỗi người đều giận dữ tận trời!

— Bọn họ cao cao tại thượng cỡ nào, đều là Minh Tiên, thế gian gần như không có tồn tại nào giết được bọn họ, nhưng ngây ngốc bị người lừa vào đại trận suýt nữa làm phân bón cho một gốc thánh dược, làm sao mà bọn họ chịu được?

Hết sức nhục nhã!

Bởi vậy, những người vừa thoát ra liền không hẹn mà cùng đánh thẳng về phía Ly Vẫn, gần 30 Minh Tiên hợp lại quả thật là thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!

Hai con Ly Vẫn căn bản không kịp bất ngờ, liền bị cuốn vào trong vòng chiến, triển khai toàn lực tiến hành phòng ngự, bằng không chúng nó chỉ cần vài phút là bị người ta xé thành mảnh nhỏ!

Đây là chiến đấu tầng thứ Minh Tiên, đừng nói Thăng Hoa Đế, ngay cả Sáng Thế Hoàng cũng không có tư cách nhúng tay. Dù cho Sáng Thế Đế cũng có thể bị kình phong lan ra quét trúng mà trọng thương!

Bởi vậy, các tiểu bối bên dưới đều không hẹn mà cùng đi ra, quan sát chiến đấu tầng thứ này, đối với bọn họ tương lai cũng có thể trưởng thành đến cảnh giới này, nó có ý nghĩa to lớn!
Hơn nữa đây cũng là thịnh hội khó gặp, chính là một cơ hội ngoại giao tốt, làm sao ra sức lôi kéo trợ giúp cho gia tộc, làm cho gia tộc trường thịnh không suy!

Chu Hằng dẫn con lừa đi tới, hiện tại tràng diện này có chút khác với hắn ước đoán, nhưng tùy tiện, sau khi xử lý xong Ly Vẫn, mới là thời khắc mấu chốt tranh giành Thất Tinh Quả.

Hiện tại có thể thoải mái xem trình diễn.

Trong không gian mênh mông, thiên tài đứng ra, những “tiểu bối” này cảnh giới thấp nhất chính là Thăng Hoa Hoàng, còn cảnh giới cao nhất lại là Sáng Thế Vương! Đó là một nam thanh niên dáng người cao ráo, mái tóc đen ày, mắt sáng ngời, trên người lấp lánh thần quang vô thượng, như thiên thần hạ phàm.
Đó là Sáng Thế Vương duy nhất, cho nên hắn đứng giữa đám đông như hạc trong bầy gà, vô cùng nổi bật.

– Làm màu! Con lừa đen lầm bầm.

Chu Hằng mỉm cười, tu vi người này nổi trội nhưng không đại biểu thiên phú của hắn cũng là kiệt xuất nhất, bởi vì đến trình tự cảnh giới này, dưới 5 vạn tuổi cùng có thể xem như hạng tiểu bối.

Nhưng thời gian tu luyện chênh lệch 1 vạn năm, 2 vạn năm, hai bên chênh nhau một cảnh giới tu vi lớn thì có gì mà kỳ quái?

Đương nhiên cũng không loại trừ Sáng Thế Vương kia số mệnh nghịch thiên, từng có được thánh dược nghịch thiên, bởi vậy mới có thể nổi bật lên giữa những người trẻ tuổi cùng thế hệ, nhảy vọt lên đầu.

Võ giả lấy thực lực đứng đầu, nếu bối cảnh mọi người như nhau, như vậy tu vi người nào cao thì tự nhiên người đó được tôn kính nhất. Sáng Thế Vương này liền được vây xung quanh, thuận miệng nói gì, làm mọi người liên tục phát ra tiếng cười.

Chu Hằng cùng con lừa đen nhàn rỗi đi qua, thấy được ba người Phương Di Dung, hắn giơ tay vẫy, nói: – Hắc, lại gặp rồi!

Ba người Phương Di Dung đã tận mắt nhìn thấy hắn chém giết một vị Minh Tiên 4 tướng, chuyện khủng bố này làm sao làm người ta dễ quên được! Chỉ riêng chiến tích này, Chu Hằng đã có thể coi là thiên hạ đệ nhất nhân!
— Tiên giới có từng nghe nói qua chuyện Minh Tiên ngã xuống? Gần như không có! Bởi vì dưới tình huống một chọi một, Minh Tiên muốn chạy trốn, có ai ngăn cản được?

Nhưng Chu Hằng chính là dưới tình huống một chọi một chém giết một vị Minh Tiên, tuy rằng là nhờ phúc của môi trường đặc thù, nhưng giết là giết, đây là sự thật đanh thép!

Nhìn Chu Hằng mỉm cười chào ba người bọn họ, ba người này không khỏi dựng thẳng lông tóc, không nhịn được liên tục lùi bước, như đang gặp quỷ.

– Đừng xa cách vậy chứ! Con lừa đen xấu xa nói, bước ra như muốn kéo ba người trở về.
Bị nó dọa như thế, ba người Phương Di Dung tự nhiên càng lùi nhanh hơn, sắc mặt mỗi người tái nhợt sắp khóc ra!

– Di Dung, các ngươi sao vậy chứ? Sáng Thế Vương kia lên tiếng, âm thành ầm ầm như tiếng sấm, chấn thẳng lòng người.

Tựa như sấm bên tai một tiếng, ba người Phương Di Dung mới rùng mình, khôi phục lại một chút bình tĩnh. Đúng rồi, bọn họ sợ gì chứ, hiện tại đã không phải ở bên trong trận pháp, các vị trưởng bối đều bình yên xuất hiện, Chu Hằng còn dám làm loạn hay sao?

Không nói đâu xa, còn không phải có một Sáng Thế Vương đó sao?
Nghĩ tới đây, ba người bọn họ cũng tỉnh táo lại, sắc mặt cũng dần có huyết sắc.

Những người khác đều kinh ngạc, rốt cuộc Chu Hằng này đã làm chuyện gì, lại làm cho ba vị Thăng Hoa Đế sợ muốn tè ra quần? Tuy rằng bọn họ tạm thời tụ tập lại với nhau, nhưng không có nghĩa là bên trong bọn họ lại bền chắc như thép, hai mỹ nữ còn may, bởi vì nam nhiều nữ ít, các nàng rất được săn đuổi, nhưng Thái Viễn thì khác, có mấy người nhìn hắn không vừa mắt.

– Thái huynh, sắc mặt của ngươi rất kém!

– Ha ha ha! Không ngờ lại bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Thái huynh ngươi quả thật làm mất mết mặt mũi cường đạo tinh hải chúng ta!

– Không phải là Thăng Hoa Đế hay sao, chẳng lẽ Thái huynh ngươi tuổi chuột? Thật là gan bé như chuột!

Mọi người châm chọc khiêu khích, tuy rằng lời nói không nhắm vào hai nàng Phương Di Dung, nhưng sắc mặt hai nàng cũng không dễ coi, kỳ thật như vậy có khác gì nói các nàng.

Sáng Thế Vương kia lập tức bước ra hộ hoa, nói: “Di Dung, tiểu tử này đã làm gì các người?

Hắn là Tề Phong, thật lâu trước kia đã quen biết Phương Di Dung, cũng là người theo đuổi Phương Di Dung, nguyên nhân chủ yếu tự nhiên là vị lão gia Phương gia chỉ nửa bước vào Tinh Thần Cảnh.

Theo Tề Phong thấy, đây chính là cơ hội tốt cho hắn lấy lòng Phương Di Dung.
Bị hắn hỏi như thế, Phương Di Dung không khỏi nhớ lại cảnh tượng Chu Hằng chém giết Mã gia, khuôn mặt mới có chút màu hồng lại trở nên trắng bệch, bàn tay nhỏ xiết lại, không khỏi run rẩy.

– Hắn giết lão tổ Mã gia! Cuối cùng Thái Viễn không cam lòng bị người xem thường, hít sâu một hơi rồi nói.

Một hòn đá gợi lên ngàn đợt sóng!

Cái gì!

Lão tổ Mã gia? Minh Tiên 4 tướng? Nói chơi cái gì!
Thăng Hoa Đế có thể giết được Minh Tiên 4 tướng? Ha ha ha! Ta còn nói ta có thể một hơi nuốt 49 Tiên Thành đó! Không phải chém gió sao, ai mà không biết!

Mọi người sững sờ một hồi, đều cười to ha hả, đều cho rằng Thái Viễn che giấu mình xấu mặt, lại đi dán cả cục vàng lên Chu Hằng, quả thật chọc người ta cười to.

– Đó là thật! Tiếng nói của Dương Hạnh Hoa áp đảo tiếng cười của mọi người.

Sao mà ngay cả nàng cũng nói thế?

Tiếng cười của mọi người không khỏi giảm xuống, sau đó đều chuyển ánh mắt về phía Phương Di Dung, bởi vì phản ứng của ba người vừa rồi gần như nhau, như vậy nàng cũng là người biết rõ tình huống.
Phương Di Dung khô khan gật đầu, nhưng không nói gì.

Cái gì? Đó là thật!

Xung quanh lập tức hoàn toàn yên lặng, chỉ còn lại đại chiến trên đỉnh núi truyền ra những đợt dao động.

– Ha ha! Bốn người các ngươi đang hợp nhau đùa giỡn chúng ta? Có người đột nhiên cười lớn.

– Ha ha ha! Có mấy người cũng cười theo, nhưng không khí rõ ràng không đúng, bởi vì chỉ có mấy người bọn họ đang cười, hơn nữa cười rất là giả.
Có một số việc rất dễ chứng thực, như là quả thật lão tổ Mã gia không có đi ra khỏi đại trận, rõ ràng là đã chết. Tuy rằng điều này không chứng minh chính là bị Chu Hằng giết, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.

– Lúc trước mọi người trong trận pháp đều bị tước giảm cảnh giới, dù là Minh Tiên 4 tướng chết trong tay Nhật Diệu Vương cũng là có khả năng! Tề Phong trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói.

– Không sai, nhất định là thế!

– Bằng không Thăng Hoa Đế làm sao giết được Minh Tiên 4 tướng, đúng là chuyện đùa!

– Thái Viễn à, thiếu chút bị các ngươi hù chết!
Mọi người đều như trút được gánh nặng, nếu đánh một trận công băng mà Chu Hằng còn có thể chém giết lão tổ Mã gia, tên này hoàn toàn có thể xưng là đệ nhất nhân Tiên giới!

Vô địch tuyệt đối!

Tuy nhiên, là Thăng Hoa Đế chém giết Minh Tiên, bất kể là sử dụng thủ đoạn hèn hạ cỡ nào, chỉ cần có thể làm được cũng đủ làm người ta hăng say bàn luận.

– Ngươi là Chu Hằng? Tề Phong chuyển mắt nhìn Chu Hằng, hắn đã hiểu một ít tình huống về Chu Hằng từ chỗ Phương Di Dung, hơn nữa hắn cũng nhìn rõ tu vi của Chu Hằng, chỉ là Thăng Hoa Đế mà thôi, dù cho đột phá cực hạn thì sao chứ? Hàng rào cảnh giới Sáng Thế Cảnh nào phải dễ dàng đánh xuyên qua như vậy?
Hắn không phục bị Chu Hằng giành mất nổi trội, bởi vậy quyết định phải đàn áp khí thế của Chu Hằng!

— Nơi này không còn đại trận tước giảm cảnh giới, hắn trở tay là có thể trấn áp được Thăng Hoa Đế.

Chu Hằng liếc hắn một cái, không trả lời, rõ ràng đối phương đang gây sự với hắn, hắn để ý làm gì? Hơn nữa, người này cũng chỉ là Sáng Thế Vương 3 tướng, cùng làm 4 tướng mà thôi, dù cho Chu Hằng không dung hợp Ngũ Hành Phù Văn hoàn chỉnh cũng có thể thắng dễ dàng, huống chi là hiện giờ.

– Ta đang nói với ngươi, ngươi điếc rồi hả? Trong lòng Tề Phong nổi giận, người này đầu tiên là dọa hãi nữ thần của hắn, sau đó lại giành mất nổi bật của hắn, bây giờ lại còn trắng trợn mặc kệ hắn, làm sao mà nhịn được nữa chứ!

– Đi đi đi, đi qua chỗ khác hóng gió, đừng ảnh hưởng tâm tình Lư đại gia xem diễn trò! Con lừa đen khó chịu nói.

– Yêu thú nho nhỏ, lại dám làm càn! Tề Phong hừ lạnh, đột nhiên giơ tay phải, chụp xuống con lừa đen nhanh như chớp.

— Tuy rằng tu vi của hắn kém hơn hắn một đại cảnh giới, nhưng người ta còn có hậu trường, nếu hắn là Thăng Hoa Đế, như vậy hai người chỉ là luận bàn. Nhưng hắn là Sáng Thế Vương, tính chất đã khác, đó là ỷ lớn hiếp nhỏ!
Đánh nhỏ, vậy sẽ gặp lớn đi ra!

Nhưng một con thú cưng nho nhỏ thì khác, đánh thì đánh, giết thì giết, chẳng lẽ trưởng bối của Chu Hằng còn có thể bởi vì thế mà trở mặt với lão tổ Tề gia hay sao?

Ánh mắt Chu Hằng nghiêm lại, đánh ra một quyền, trúng vào cổ tay Tề Phong, làm uy lực một chưởng của đối phương mất đi chính xác.

Con lừa đen vội vàng trốn ra đằng sau Chu Hằng, sau đó thò đầu ra, nói: – Chu tiểu tử, không cần nể mặt bổn tọa, chặt cái đầu chó của tiểu tử kia!

Con lừa đê tiện!

Tề Phong càng thêm giận dữ, đang muốn toàn lực đánh chết con lừa đen, nhưng ngay lúc này, đại chiến trên đỉnh núi đột nhiên xảy ra chuyển biến lớn!

– Lão nhị, ta ngăn cản bọn chúng, ngươi bắt hết đám tiểu bối kia làm con tin! Một con Ly Vẫn đột nhiên hô lên, sau đó há to miệng, trên thân quấn quanh hào quang màu đen, miệng của nó nháy mắt che trời phủ đất, một hơi nuốt tất cả Minh Tiên trên bầu trời vào trong bụng.

Còn một con Ly Vẫn khác thì lao về phía đám người Chu Hằng!

———-oOo———-

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky