Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 542: Gà chó không yên

Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
Chọn tập

Chu Hằng đạp bước ra, tiến về phía bốn đại Nguyệt Minh Hoàng, trong ánh mắt tràn ra sát khí, hóa thành từng luồng hơi lạnh, đông cứng không khí, hóa thành băng vụn rơi xuống.

– Chết! Hắn vận chuyển hắc kiếm, đồng thời quét qua bốn đại Nguyệt Minh Hoàng.

Kiếm Phá Phi Vũ!

Lúc này chiến lực của hắn đã vượt qua Nguyệt Minh Hoàng 7 luân, muốn giết mấy Nguyệt Minh Hoàng 3 luân, 4 luân thì làm gì cần vận dụng Lăng Thiên Cửu Thức?

Màu đen ngập trời như bàn tay con thú khổng lồ tà ác trào ra từ hư vô, muốn đại khai sát giới.

– Phá! Bốn đại Nguyệt Minh Hoàng liên thủ, 14 nửa vầng trăng chiếu sáng trời đất.

Đáng tiếc, lực lượng không đơn giản là chồng vầng trăng lên, bốn người bọn họ liên thủ lại, ngay cả Nguyệt Minh Hoàng 5 luân cũng có thể phá dễ dàng, huống gì bây giờ là Chu Hằng?

Hắc kiếm quét qua, mọi thứ nháy mắt ngừng lại.

Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, ánh mắt quét nhìn đằng xa, vị Nguyệt Minh Đế Mông gia đang nhanh chóng chạy đến, hắn cười ha hả, nói:

– Hôm nay dừng lại đây, ngày mai ta lại tới!

Hắn thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nháy mắt đi xa.

Bịch bịch bịch, lúc này bốn đại Nguyệt Minh Hoàng mới lần lượt ngã xuống, máu trào ra, khí tức mỗi người tắt ngấm.

Bị hắc kiếm chém trúng yếu hại, chết chắc!

Vù, ngay khi Chu Hằng rời đi chưa đến 10 giây, một bóng người mới hạ xuống, là một lão nhân khoảng 70 tuổi, tóc bạc hết, ngay cả râu và chân mày cũng trắng như tuyết.

Hắn là Mông Dã, một trong hai đại Nguyệt Minh Đế Mông gia, từ vạn năm trước đã bước vào Nguyệt Minh tam trọng thiên, hiện tại đã có được 5 vầng trăng tròn!

Tuy nhiên hắn không phải đệ nhất cao thủ Mông gia, một vị Nguyệt Minh Đế Mông gia khác là Mông Thiên Quân năm nay đã hơn 3 vạn tuổi, đã không xa cạn kiệt thọ nguyên, đáng tiếc bị nhốt ở Nguyệt Minh Đế 7 luân.

Đột phá một tiểu cảnh giới Nguyệt Minh Cảnh có thể được thêm 1 vạn năm thọ nguyện, còn nếu đột phá Nhật Diệu Cảnh, thì mỗi tiểu cảnh giới sẽ tăng thêm 2 vạn năm thọ mệnh!

Nếu như Mông Thiên Quân có thể đi ra một bước mấu chốt đó, chẳng những hắn có thể bước vào Nhật Diệu Cảnh, có thêm 2 vạn năm thọ nguyên, ngay cả gia tộc cũng sẽ cùng tăng lên độ cao mới.

Đáng tiếc, Hợi Tiên Thành lại cực ít có người nào bước qua được một bước quan trọng này.

Mông Dã đặt chân xuống, nhìn thấy 9 cổ thi thể, sắc mặt của hắn liền trở nên vô cùng âm trầm.

– Đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhìn sang ba người vợ chồng Thích Sinh Quang, ánh mắt muốn phun ra lửa.

Đã bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu năm rồi gia tộc không bị trắng trợn khiêu khích như vậy? Hung thủ kia chẳng những giết Phạm Thông, hiện tại còn trực tiếp khiêu chiến tôn nghiêm Mông gia, đúng là không biết chữ chết viết thế nào!

Dưới uy áp Nguyệt Minh Đế của hắn, vợ chồng Thích Sinh Quang dù có hận Mông gia đến chết cũng không dám phát tác, liền một năm một mười nói những chuyện đã xảy ra.

Bọn họ ở chỗ này, người thân cũng ở đây, làm sao có dũng khí chống lại Mông gia?

Mông Dã nhướng mi trắng lên, hắn đột nhiên có ý kiến.

Vù vù vù, lúc này ngày càng đông cao thủ Mông gia tìm tới.

– Bắt lấy ba người này, ngày mai treo trên cửa khu chợ! Mông Dã lạnh lùng nói, hắn vô tình lãnh khốc, mọi chuyện đều lấy lợi ích của gia tộc hàng đầu, những chuyện khác đều không nằm trong lòng hắn.

– Rõ! Tuy rằng những người khác không rõ dụng ý của Mông Dã, nhưng lão tổ Nguyệt Minh Đế lên tiếng, bọn họ làm sao dám không nghe?

– Không…. Một nhà ba người Thích Sinh Quang đều kêu to quát mắng, nhưng có ích gì, lập tức bị áp giải đi.

– Tiểu tử, không phải ngươi rất có nghĩa khí hay sao? Lão phu đào hố cho ngươi, xem ngươi có nhảy vào hay không? Mông Dã lẩm bẩm, sát khí trong ánh mắt như lưỡi dao.

……………..

Chu Hằng lao vút đi, lúc này hắn có lực lượng Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong, tốc độ Tấn Vân Lưu Quang Bộ cũng tăng lên rất lớn. Tuy nhiên hắn cũng không trở về chỗ ba nàng Dương Lan Hinh, dù hắn rất có tự tin, nhưng không cần thiết phải lộ ra hành tung của ba nàng Dương Lan Hinh.

Hắn muốn hóa thân tu la, làm cho người Mông gia nếm đủ cảm giác có một cây dao kề trên cổ.

Trước tiên khôi phục linh lực, Chu Hằng bắt đầu luyện hóa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm.

Tuy rằng hắn làm thịt bốn Nguyệt Minh Hoàng, nhưng thực lực của hắn bây giờ quá mạnh mẽ, hơn nữa hắc kiếm hấp thu được chỉ là tinh khí sinh mệnh, không phải linh lực trực tiếp, không đủ hỗ trợ Chu Hằng đột phá Nguyệt Minh nhị trọng thiên.

Từ vương đến hoàng, đây là một cái hàng rào vô cùng chắc chắn, xưa nay nhốt chết biết bao nhiêu tiên nhân.

Chu Hằng lại không hề để trong lòng, dù là ngộ tính của hắn sắp đến cực hạn, còn không phải có Hỏa Thần Lô hay sao? Chỉ cần có tài liệu, cái tên này đan dược gì cũng biết luyện chế, không phải là không có đan dược đột phá cảnh giới.

Đương nhiên, loại đan dược trợ giúp mạnh mẽ đột phá cảnh giới như vậy thì tốt nhất là ít dùng, bởi vì nó không có lĩnh ngộ của riêng mình. Nếu sau khi tăng lên cảnh giới có thể chậm rãi thấu hiểu thì cũng thôi, nếu như không thể, như vậy có thể sẽ không nắm giữ được lực lượng của mình, vậy thì nhất định sẽ chết!

Hình thần cùng diệt!

Nói chung, loại đan dược này cũng chỉ có thể sử dụng khi sắp đến lúc chết già, bởi vì không đột phá sẽ là chết, thế thì còn gì mà lựa chọn?

May mắn, là căn cốt của Chu Hằng tuy rằng không tính là hảo hạng, nhưng ngộ tính lại cao đến kinh người! Lúc trước còn ở Luyện Thể tầng một hắn đã có thể tập luyện Lăng Thiên Cửu Thức, có thể thấy rõ ngộ tính thế nào!

Nên biết Lăng Thiên Cửu Thức là tiên thuật, thậm chí vượt qua phạm trù tiên thuật, là chân lý vô thượng của đại đạo thiên địa!

Một người phàm bình thường nhất cũng có thể tập luyện, còn nắm giữ tiên thuật, ngộ tính của Chu Hằng chỉ có thể dùng đáng sợ mà hình dung.

Từ Nguyệt Minh nhất trọng thiên đến nhị trọng thiên, thực ra cũng là một cái biến hóa nghiêng trời lệch đất. Phải dung hợp 7 vầng trăng khuyết thành một vầng bán nguyệt, nó liên quan đến biến động rất lớn trong không gian đan điền, cũng là một loại lĩnh ngộ tiến bộ vượt bậc.

Chu Hằng thua kém nhất là không có một vị sư phụ dẫn đường cho hắn, làm hắn chỉ có thể tự mình mò mẫn, bởi vậy hắn có khả năng sẽ đi nhầm hướng.

Hắn không đứng lên, cứ tĩnh tọa như thế, đợi sắc trời sáng lên, lại quay về bóng tối.

Tuy nhiên hắn không phải đang nghỉ ngơi, mà đang suy ngẫm Lăng Thiên Cửu Thức, đây là Pháp kỹ mạnh nhất mà hắn có thể nắm giữ, sử dụng ở hiện tại.

Theo hắn tiến vào Nguyệt Minh Cảnh, trở thành tiên nhân, cuối cùng hắn có thể thi triển thức sau cùng của Lăng Thiên Cửu Thức, 9 thức hợp nhất, uy lực vô cùng! Ngẫm lại Chu Hằng có được tích lũy linh lực khủng bố cỡ nào, Lăng Thiên Cửu Thức lại có thể làm hắn hợp nhất 9 kiếm, nháy mắt dốc hết toàn bộ linh lực đó!

Lực bộc phát trong chớp nhoáng tuyệt đối có thể tạo thành uy hiếp tử vong tới Nguyệt Minh Đế!

Lúc trước Mặc Ngọc Nghiên không chết, thật ra là vì Chu Hằng còn chưa đủ mạnh! Nếu đổi lại thành 21 vầng trăng như hiện tại, lại phối hợp thiên thời địa lợi khi đó, Mặc Ngọc Nghiên tuyệt đối chỉ có nước bị một kiếm xuyên tim!

Bị hắc kiếm đâm trúng yếu hại, chết là cái chắc!

Rốt cuộc Lăng Thiên Cửu Thức này là tiên thuật cấp bậc gì?

Chu Hằng mơ hồ cảm thấy nó thậm chí vượt quá cấp bậc tiên thuật, giống như Cốt phù của Hoặc Thiên, là Pháp kỹ tầng thứ cao hơn!

Có thể chính là nắm giữ thiên đạo, ít nhất cũng là cấp số có thể chống lại thiên đạo!

Quan sát, minh tưởng loại Pháp kỹ cấp số này, Thần chích của Chu Hằng luôn luôn lớn mạnh, lĩnh ngộ vũ trụ hồng hoang từng bước tăng lên, có ích cực lớn.

Thời gian trôi nhanh, ban ngày đã đến, đêm tối cũng nhanh chóng xuất hiện trở lại.

Chu Hằng đứng lên, hắn lại hóa thân thành sát thần, vung lên lưỡi kiếm tử vong.

Một giờ sau, hắn lại đến khu chợ.

Hả?

Ánh mắt của hắn chợt ngưng, chỉ thấy ở phía đông cửa vào khu chợ dựng lên một cái giá cao, bên trên có treo ba người, một nam hai nữ, chính là một nhà ba người Thích Sinh Quang.

Đây là ý gì?

Muốn dùng ba người này làm mồi, dụ hắn ra tay cứu người, sau đó phục binh xuất hiện, vây khốn chết hắn?

Chu Hằng cười lạnh, hắn không phải là quân tử.

Hắn không có ý nguyện cứu vớt thiên hạ, không có lòng thương xót sinh linh.

Gặp chuyện bất bình, hắn xen một chút, gặp kẻ ác, hắn tế ra dao mổ, mọi chuyện theo tâm tình, tuyệt đối sẽ không khuất phục vì chuyện gì, thỏa hiệp bởi vì ai.

Hôm nay, hắn muốn giết rất nhiều người!

Chu Hằng giống như âm hồn đi vào khu chợ, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hành tung của hắn quỷ dị, khai hỏa chiến lực. Nếu không phải Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong thì căn bản không thể đối chọi được với hắn, ngay cả cảnh báo cũng chưa phát ra là đã bị hắc kiếm vô tình cắt lấy tính mạng.

Mông gia biết Chu Hằng đã tới, cũng biết Chu Hằng đang giết người, nhưng hai đại Nguyệt Minh Đế đều xuất hiện cũng không thể tìm ra Chu Hằng.

— Khu chợ này quá lớn, ít nhất mấy triệu dân cư, muốn phát hiện Chu Hằng trong đám đông như thế là chuyện không thể nào!

Chu Hằng giết chóc không ngừng, thẳng đến khi sắc trời sáng lên, lúc này hắn mới thu lại dao mổ.

Trước khi rời khu chợ, hắn lớn tiếng nói: – Đám nhãi Mông gia nghe đây, đừng có liên lụy ân oán tới những người không liên quan, bằng không ngày mai ta lại giết thêm gấp đôi!

Mông Dã cùng Mông Thiên Quân dù nghe được tiếng mau chóng chạy tới, nhưng Chu Hằng đã thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ nháy mắt đi xa trăm dặm. Bọn họ đuổi theo một hồi, nhưng tốc độ của Chu Hằng không kém gì bọn họ, đuổi theo nửa giờ liền mất dấu.

Hai vị lão tổ trở về gia tộc, vừa thống kê, sắc mặt liền tối đen.

Bởi vì hôm qua Chu Hằng giết tận 136 người Mông gia, trong đó có 47 tiên nhân, còn có một Nguyệt Minh Hoàng 6 luân!

Tổn thất đúng là nặng nề!

Sau trận này, từ trên xuống dưới Mông gia đều lòng người hoảng loạn, lúc trước bọn họ chỉ nghĩ Chu Hằng chỉ là một con rệp nhỏ, có nhảy nhót thế nào đi nữa, ở trước mặt gia tộc cũng chẳng là cái rắm gì.

Nhưng ngay cả một vị Nguyệt Minh Hoàng 6 luân cũng chết trong tay Chu Hằng, lại còn gần như nháy mắt bị giết, bởi vì vị Nguyệt Minh Hoàng kia căn bản không kịp phát ra tin tức gì!

Nếu như thế, ngay cả Nguyệt Minh Hoàng 7 luân cũng không phải là đối thủ của Chu Hằng, có thể trấn áp được Chu Hằng cũng chỉ có hai vị lão tổ.

Nhưng Chu Hằng trơn trượt như thế, căn bản không đối đầu trực diện với hai vị Nguyệt Minh Đế, vậy làm sao bây giờ? Mạng của bọn họ cũng là mạng mà!

Rốt cuộc tiểu tử này là yêu nghiệt gì vậy chứ, không phải Nguyệt Minh Vương thôi sao, thế nào mà cả Nguyệt Minh Hoàng 7 luân cũng bị trấn giết?

Ngày thứ ba, Chu Hằng lại đến, lần này hắn mang đi tận 284 tánh mạng người Mông gia – bao gồm cả tộc nhân Mông gia cùng thuộc hạ khác họ gia nhập Mông gia.

Ngày thứ tư, lại có 327 người bị giết.

Ngày thứ tư… Ngày thứ năm…

Sau bảy ngày, khắp Mông gia sợ bóng sợ gió, buổi tối căn bản không có người dám chạy ra ngoài tuần tra, bởi vì chỉ có co rúc trong nhà, hai vị lão tổ Nguyệt Minh Đế mới có thể bảo hộ được bọn họ.

Trước đó ai mà nghĩ tới Mông gia uy chấn một phương, có lão tổ Nguyệt Minh Đế, lại bị một Nguyệt Minh Vương một người một ngựa quậy phá đến gà chó không yên?

– Bẩm lão tổ, bên ngoài có một đám người cầu kiến, nói là người Mặc gia, có việc thương lượng với lão tổ!

———-oOo———-

Chọn tập
Bình luận