Nửa ngày sau, Chu Hằng sảng khoái thoải mái.
Dương Lan Hinh thì không ngừng nôn khan, vừa ra sức trợn trừng Chu Hằng, miệng của nàng mỏi chết, tay cũng tê cứng.
Đúng là dã thú mà!
Tuy rằng nàng còn là xử nữ, nhưng thân là đại tiểu thư Dương gia, rất nhiều thứ nàng nhất định phải biết, cần thiết phải biết. Nam nhân mà, ngắn thì một vài phút, lâu thì cũng chỉ nửa tiếng, tối đa cũng chỉ một giờ.
Làm loại chuyện đó rất hao tổn thể lực!
Võ giả tu luyện là linh lực, nhưng lúc làm chuyện đó chẳng lẽ phải vận khí toàn thân? Rốt cuộc là đang hưởng thụ hay đánh trận?
Nhưng Chu Hằng lại là Thể tu, điều này làm hắn có được điều kiện cơ bản đánh lâu dài, cộng thêm tiền vốn ở mặt này vốn đã hùng hậu, quả thật là một con dâm thú hình người!
— Lúc trước nàng cũng đã thấy rõ Mặc Ngọc Nghiên chịu tội cỡ nào!
Đương nhiên, nàng vốn độc ác quyết đoán sẽ không đồng tình gì với Mặc Ngọc Nghiên, lại còn có chút ghen, dâng lên sát ý cực nặng đối với Mặc Ngọc Nghiên.
Cũng chính vì thưởng thức cảnh xuân sống động giữa Chu Hằng và Mặc Ngọc Nghiên, nàng mới hạ quyết tâm ở chung với Chu Hằng. Bằng không, hình ảnh Chu Hằng cởi sạch cứ quanh quẩn mãi trong đầu nàng, sẽ làm nàng điên mất.
– Trước kia nàng nhìn hết ta, hiện tại lại chơi ta, nhất định phải chịu trách nhiệm với ta! Chu Hằng dùng giọng điệu “ai oán” nói.
Thật… thật là không biết xấu hổ mà!
Dương Lan Hinh trợn mắt cứng lưỡi, rõ ràng là nàng bị chiếm hết tiện nghị, sao mà ngược lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm? Nam nhân thối này! Cho rằng nàng rất muốn nhìn hắn trần truồng hay sao, còn muốn chơi… cái thứ thối của hắn?
Tay tê muốn trật khớp, miệng sắp không khép lại được, còn dám được tiện nghi còn khoe mẽ!
– Đừng quên, ngươi là thuộc hạ của ta! Dương Lan Hinh quyết định phấn chấn lại địa vị làm chủ của mình, nghiêm mặt nói với Chu Hằng: – Hiện tại, ngươi mau nghĩ cách cởi cấm chế trên người ta!
Chu Hằng gãi gãi đầu, nói: – Cởi áo thì ta giỏi lắm, cởi cấm chế thì… khó!
Cái này tính là trả lời gì!
Dương Lan Hinh thật muốn đánh Chu Hằng một trận, lấy xích trói tên này treo lên, tiềm chất nữ vương trong nội tâm nàng đã manh nha nảy sinh.
– Cút, không cởi được cấm chế của lão nương, đời này ngươi đừng mơ lên giường của lão nương nữa! Nàng nổi đóa lên, đạp đá Chu Hằng một trận, đuổi ra khỏi phòng mình.
Sau khi Chu Hằng rời phòng, thở phào một hơi.
Mị độc đáng chết, nếu không phải nó, lúc trước hắn làm sao lại khẩn cấp muốn đè lên Dương Lan Hinh! Bây giờ người ta miệng cũng hôn, ngực cũng sờ, còn thiếu một chút đạp vào cửa, lúc này nếu hắn còn phủi mông bỏ chạy, bản thân Chu Hằng cũng sẽ khinh bỉ chính mình.
Nam nhân không thể phủi bỏ trách nhiệm được!
Ở trong khách sạn tự nhiên không thể giải quyết được vấn đề gì, Chu Hằng đi ra bên ngoài.
Thật ra muốn cởi bỏ cấm chế trên người Dương Lan Hinh thì rất đơn giản. Chỉ cần tìm một Nguyệt Minh Đế là được, nhưng mấu chốt là hắn ở nơi xa lạ, đi đâu mà tìm Nguyệt Minh Đế?
Nơi này là Bắc Hợi Thành, Nguyệt Minh Đế đủ để xưng vương xưng bá, hắn mạo muội đi tìm người ta, bị người ta đuổi ra còn nhẹ, gặp phải tính tình không tốt thậm chí còn giết hắn!
— Hàng rào cảnh giới Tiên giới rõ ràng, chỉ là Nguyệt Minh Vương nào có tư cách nói chuyện với Nguyệt Minh Đế?
Cũng như ở Phàm giới, người thường nếu tùy tiện đi mời quan lớn làm việc cho mình, vậy sẽ có kết cục thế nào?
Đối với Nguyệt Minh Đế mà nói, cởi cấm chế trên người Dương Lan Hinh chỉ là chuyện nhấc tay, nhưng mấu chốt là cánh tay của người ta không thể tùy tiện đưa ra được!
Oong!
Hắn đang suy nghĩ chuyện, hắc kiếm trong đan điền đột nhiên rung lên, chỉ về một hướng.
Có bảo vật!
Vị đại gia này hắc kiếm này trước nay khẩu vị kén không bình thường, sau khi đến Tiên giới cũng chỉ phản ứng một lần, chính là phát hiện Thiên Huyền Linh Tinh. Sự thật chứng minh, đó quả là chí bảo!
Có thể củng cố Cốt phù, khả năng đó đã vượt ra khỏi phạm trù tiên vật, mà đạt đến trình tự bảo vật thiên đạo!
Là bảo vật đạt đến tồn tại cấp số như Hoặc Thiên mới có thể vận dụng!
— Nếu không có phù văn trên thiên linh cái, Chu Hằng có thể hấp thu được Thiên Huyền Linh Tinh? Đáp án rõ ràng là không thể.
Hiện tại hắc kiếm lại có phản ứng, có phải là phát hiện được Thiên Huyền Linh Tinh ở chỗ này?
Nếu như có thể bù đắp Cốt phù, dù là hắn tạm thời không có khả năng đạt đến độ cao như Hoặc Thiên, nhưng vừa tế ra Cốt phù, giết Sáng Thế Cảnh như giỡn chơi! Hiện tại hắn thiếu nhất là thực lực, bằng không sao lại bị Mặc gia nhốt mấy tháng như con chó!
Chu Hằng đi theo hướng hắc kiếm chỉ, nhanh chóng đến một chỗ tiệm rèn.
Nơi này ngổn ngang nhiều thứ, một phần nhỏ là binh khí, phần lớn còn lại là chảo sắt, cuốc chim… Nhưng phần lớn những kim loại này là tài liệu cấp bậc Kết Thai, Thần Anh Cảnh, đặt ở Phàm giới là chí bảo, nhưng đến Tiên giới lại thành thứ lót đáy.
Chu Hằng đã có được thể chất cấp bậc pháp khí Nguyệt Minh Vương, những kim loại này đã không còn tác dụng với hắn.
Hắc kiếm chỉ tới ngay chỗ này!
Tức là nói, trong đám nồi chảo cuốc xẻng này, có che giấu một món bảo vật mà hắc kiếm cũng có phản ứng!
– Chào quý khách, ngài cần gì? Nhìn thấy có khách tới cửa, chủ tiệm rèn ra chào đón, là một nam nhân cường tráng, thân thể đầy cơ bắp, sức trâu đạt đến trình tự Thần Anh, là một Thể tu.
Không đúng, không phải Thể tu, mà là lao động thể lực nhiều năm, làm cho thể chất của hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ, không kém gì trình tự Thần Anh Cảnh.
Đây là Tiên giới, linh khí dày đặc tẩm bổ, dù chỉ là một thợ rèn bình thường đến không thể bình thường hơn cũng có được sức trâu đạt đến trình tự Thần Anh Cảnh! Nếu hắn có thể đi Phàm giới, tuyệt đối có thể xưng bá một phương!
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Ta tùy tiện xem đã!
Nam nhân này có thể cảm ứng được lực lượng vô biên mênh mông từ trên người Chu Hằng, cho nên hắn cũng không dám thúc giục hay đuổi người, cười theo: – Quý khách cứ tùy ý chọn lựa, chọn được gì thì nói với ta!
Chu Hằng gật đầu, lật từng món từng món mà tìm, không có gì phải vội.
Dù sao bảo vật đó cũng không chạy được.
Hắn tìm một phần ba đồ vật, hắc kiếm lại đột nhiên rung lên.
Chẳng lẽ chính là thứ này?
Chu Hằngnhìn cái bếp lò trong tay, toàn màu xanh, nhìn bề ngoài quá bình thường. Bếp lò này chỉ lớn hơn ấm trà một chút, nhìn hình dạng mà đoán… rất giống một cái lò luyện đan.
Nếu là lò luyện đan, vậy có phải nhỏ qua không?
Hơn nữa… Chu Hằng búng vào bếp lò, âm thanh thanh thúy lại hùng hậu, lẽ ra là đúc bằng kim loại, nhưng vấn đề là huyết thống Phệ Kim tộc của hắn lại không có phản ứng.
Mặc kệ là kim loại cấp bậc gì, huyết mạch Phệ Kim tộc của hắn phải nên cảm ứng được, chỉ là mạnh yếu khác nhau. Như là kim loại cực kỳ quý hiếm sẽ làm hắn có cảm giác như đói bụng mấy ngày, vội vàng muốn cắn nuốt.
Còn kim loại thông thường, cũng như thức ăn hắn đã chán ngấy, không có hứng thú gì.
Nhưng cái lò luyện đan này, huyết mạch Phệ Kim tộc lại không nhìn tới, như là căn bản không cảm ứng được.
Có thể làm cho hắc kiếm nổi lên phản ứng, lò luyện đan này tuyệt đối là bảo vật, hiện tại lại bị huyết mạch Phệ Kim tộc bỏ qua, cho dù Chu Hằng là kẻ ngốc cũng biết lò luyện đan này bất phàm!
– Ông chủ, lò luyện đan này từ đâu mà ra? Chu Hằng hỏi nam nhân kia.
– Cái này hả, để ta nhớ lại…
Nam nhân kia vuốt đầu suy nghĩ một lúc lâu, mới vỗ đầu, nói: – Ta nhớ rồi, cái này ta có từ hơn 30 năm trước, bán mấy năm cũng không bán được, vốn là muốn nấu chảy rèn chảo, nhưng không biết thứ này làm bằng chất liệu gì, nung thế nào cũng không chảy được!
– Về sau cứ bỏ ở trong này!
Bảo vật như vậy nếu bị lửa phàm nung chảy, vậy đúng là quá kém!
Chu Hằng cười, nói: – Ra giá đi, ta lấy!
Nam nhân kia liền vui vẻ, nói: – Quý khách, ngài xem… ba khối tiên thạch hạ phẩm được không?
Mãi mà hắn không bán được cái bếp lò này, bây giờ thấy Chu Hằng thích, liền há mồm sư tử ngoạm. Nên biết một khối tiên thạch hạ phẩm tiêu chuẩn cũng đủ mua cả trăm món hàng trong tiệm của hắn.
Chu Hằng cũng biết tên này muốn chặt chém mình, nhưng thực tế với giá trị thật sự của bảo vật này, ba khối tiên thạch hạ phẩm thật sự là giá cải trắng! Hắn sảng khoái lấy ra ba khối tiên thạch ném sang, sau đó thu lại lò luyện đan.
Đem cái này về từ từ nghiên cứu.
Thấy Chu Hằng sảng khoái như vậy, nam nhân kia không khỏi toát ra ảo não, sớm biết vậy hắn nên ra giá cao một chút.
Chu Hằng mỉm cười nói:
– Lão huynh, làm người không thể quá tham, có đúng không?
Nam nhân kia liền cả kinh, ba khối tiên thạch hạ phẩm đã là tài sản không nhỏ đối với hắn! Mà người có thể không thèm chém giá, trực tiếp ném ra ba khối tiên thạch thì hắn làm sao đắc tội nổi?
Nếu thật sự quá tham lam, sẽ còn dẫn tới họa sát thân!
Vừa nghĩ đến đó, cả người hắn liền toát ra mồ hôi lạnh.
Chu Hằng rời khỏi tiệm rèn, liền không còn tâm tình chạy một vòng nữa, lúc này lập tức trở về, hắn muốn về khách sạn nghiên cứu kỹ cái lò luyện đan này, rốt cuộc dựa vào cái gì làm cho hắc kiếm có phản ứng.
– Hả? Hắn đi được một đoạn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác cực kỳ cổ quái, chợt dừng bước, muốn cảm ứng cẩn thận, nhưng cỗ cảm giác này đã không cánh mà bay.
Chuyện gì vậy?
Chu Hằng dừng lại một lúc, mới tiếp tục đi.
………..
Trên bầu trời khu chợ này, một bóng người bay vụt qua, 9 vầng mặt trời hừng hực bùng cháy đằng sau hắn.
Nhật Diệu Cảnh có ba tiểu trọng thiên, mặt trời đỏ là Vương, mặt trời tím là Hoàng, mặt trời trắng là Đế! Mặt trời trắng của người này vô cùng thuần túy, hơn nữa còn là 9 vầng mặt trời, nói rõ hắn chẳng những là Nhật Diệu Đế, còn có thiên phú vô cùng kiệt xuất, mới có thể hình thành 9 vầng mặt trời!
Đây là một nam nhân dáng người khôi ngô, thân hình bay vụt như không để ý tới trọng lực đáng sợ của Tiên giới, đợi đến lúc xẹt qua khu chợ này, thân hình của hắn chợt ngừng lại, lẩm bẩm: – Sao ta lại cảm ứng được lực huyết mạch của gia tộc?
– Nơi này tuyệt đối không nên có tồn tại tộc nhân mới đúng!
– Ấy, ta nên đi xử lý ác tặc kia trước, đã đuổi giết nhiều năm, lần này tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát! Đợi giết được ác tặc kia, ta quay lại tìm xem, lực huyết mạch kia cũng không mạnh, tối đa chỉ có tu vi Nguyệt Minh Hoàng, ta muốn tìm hắn cũng dễ như trở bàn tay!
– Quyết định vậy đi!
Nam nhân kia lại xoay người, nháy mắt đi xa.
———-oOo———-