Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 901: Tây Môn Động khiêu chiến

Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
Chọn tập

– Quỳ xuống cho ta, làm tiểu đệ của ta, ta tạm tha cho ngươi! Tây Môn Động tràn đầy tự tin nói.

– Đầu óc ngươi bị lừa đá sao? Chu Hằng trừng lớn mắt, hắn rất muốn đánh người.

– Chu Hằng, ngươi khiến ta rất không thích! Tây Môn Động lại tự nhiên nói: – Vốn việc ta tiến vào Tinh Vương Viện sẽ làm náo động cả học phủ, nhưng mà ngươi phá nhiều kỷ lục như vậy, đoạt hết toàn bộ hòa quang của ta.

Tên này như khùng!

– Ngươi có bệnh sao, mau cút đi, nếu không ta không ngại dần cho ngươi một trận đấy! Chu Hằng lạnh lùng nói.

Trong học phủ nghiêm cấm tư đấu, nhưng nếu bị người tiến tới cửa của mình, như vậy học phủ cho phép chủ nhân phản kích. Đối phương tuy rằng còn chưa vào cửa, nhưng Chu Hằng nắm chắc sẽ dụ được tên này tiến vào.

– Lực lượng của ngươi quả thật rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng cũng không phải là chiến lực đâu. Tây Môn Động nhìn chằm chằm Chu Hằng: – Ta mới là đệ nhất cường giả Tinh Vương Viện, ngươi căn bản không có tư cách sánh với ta.

Con bà nó tên này thật sự có bệnh rồi, chạy tới cửa nhà người khác luôn mồm nói mình mạnh hơn, đầu óc có vấn đề nghiêm trọng.

Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi có bệnh, mau về nhà uống thuốc đi!

– Ha ha ha! Lá gan của ngươi rất lớn đấy, cũng dám nói chuyện với ta như thế! Tây Môn Động nhếch miệng cười, hai chiếc răng nanh như răng thú, vừa nhọn vừa dài, so với răng người thì dài nhọn hơn nhiều.

Chu Hằng hai tay ôm ngực, cười nói: – Vậy ngươi muốn giở trò gì?

Tây Môn Động cũng kỳ quái, Chu Hằng nói vậy cũng không khiến hắn giận, hắn chỉ cười khinh thường, nói: – Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua cái tên quái vật Tây Môn Động sao?

– Chưa nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. – Ngươi làm sao có thể chưa từng nghe qua tên ta! Tây Môn Động lúc này lại giận tím mặt, ánh mắt dường như phún lửa: – Trước đó ta chính là đệ nhất cao thủ Minh Tiên Viện!

– Phải không, vậy chúc mừng ngươi! Chu Hằng có chút hiểu ra, tên này ham danh, nếu không cũng không vì Chu Hằng quá nổi bật mà chạy tới cửa.

– Khi ta ở Minh Tiên đã có 91 đạo thần tướng, sau khi đột phá trực tiếp tăng vọt đến 92 viên tinh tú. Cũng chỉ còn cách Tinh Thần Hoàng một bước mà thôi.

Tây Môn Động dùng ngón cái chỉ chỉ ngực mình, vô cùng kiêu ngạo nói: – Cho nên, ta bây giờ cũng hoàn toàn xứng danh đệ nhất cao thủ Tinh Vương Viện, ngươi nhất thiết phải thần phục ta!

Tên này nói logic chán, chẳng lẽ bắt hắn luyện võ nhiều nên ngu luôn sao. Nếu không sao lại nói ra những lời không có tiêu chuẩn như vậy?

Đang lúc hai người ở cửa nói chuyện, một cánh cửa lớn gần đó mở ra, người ở đây đều là Tinh Thần Vương, tuổi hoặc già hoặc trẻ, mỗi một người đều tản ra khí tức cường đại.

Bọn họ tự nhiên nghe được Chu Hằng và Tây Môn Động có tranh chấp, cho nên mới ra khỏi cửa xem là chuyện gì.

Chu Hằng không muốn bị người chế giễu. Liền nói: – Diễn xiếc nhanh rồi cút đi, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

– Ba ngày sau, tại Sa Nộ Trường chiến một trận, có dám không? Tây Môn Động rất phong tao làm đủ biểu hiện về phía người xung quanh, càng nhiều người hắn càng muốn biểu diễn, hận không thể khiến cho người toàn thiên hạ xem hắn diễn.

– Đã nói không có thời gian, ngươi có ngu hay không vậy? Chu Hằng tức giận nói.

Chỉ là Tây Môn Động lại không ngốc. Hắn biết nếu chiến đấu tại chỗ ở của Chu Hằng, mặc kệ thắng bại ra sao, hắn nhất định không chịu nổi. Hơn nữa quan trọng là, người ở đây quá ít, đánh bại Chu Hằng hắn cũng không hưởng thụ được khoái cảm vạn chúng tung hô a!

– Hắc hắc, đừng nói ta khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể ngăn được ta 100 chiêu, ta sẽ tặng khối Tiên Lệ Tinh Kim cho ngươi! Tây Môn Động thấy Chu Hằng không chịu đáp ứng, lúc này lấy ra một khối kim loại, chỉ bằng cỡ nắm tay toàn thân xanh biếc, như hình giọt nước mắt.

– Cái gì, Tiên Lệ Tinh Kim!

– Đây chính là tài liệu cấp bậc Tinh Thần Đế, dùng nó luyện binh khí sẽ gia tăng độ sắc bén và chắc chắn.

– Tiểu tử này sao lại nhận được tài liệu quý như vậy?

– Hắc. Ngươi không biết sao? Ca ca của tiểu tử này chính là đệ nhất cao thủ trong đám học sinh Đại Nguyên Học Phủ chúng ta, Tinh Thần Đế Tây Môn Sơn! Nghe nói hắn đã sớm có thể đi Đại Hà Học Phủ, bất quá học phủ chúng ta bỏ ra cái giá lớn giữ được hắn lại, để hắn tiếp tục đại biểu cho học phủ chúng ta tham gia so tài học phủ.

– Cái gì, Tây Môn Sơn chính là ca ca người này!

– Khó trách tên này lớn lối như thế!

Mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ, mặt không giấu được vẻ hâm mộ, một là vì Tiên Lệ Tinh Kim này, hai là có một ca ca tốt như Tây Môn Động, khối Tiên Lệ Tinh Kim này tất nhiên là Tây Môn Sơn tặng cho. Chu Hằng nhìn về phía khối kim loại kỳ dị giống như nước mắt kia, không khỏi tươi cười, nói: – Được, vậy quyết định ba ngày sau chiến một trận đi!

– Ha ha ha! Vậy ngươi cứ chờ quỳ gối trước mặt ta, làm tiểu đệ của ta đi! Tây Môn Động cười to ba tiếng, nghênh ngang rời đi.

Nếu đối phương chịu bỏ công đến tặng hắn lễ vật, Chu Hằng sao lại không biết xấu hổ đẩy ra chứ? Tuy nhiên tên này biết rất rõ ràng hắn phá tất cả kỷ lục Tinh Thần Vương, vậy mà còn dám can đảm tới khiêu chiến hắn, còn xuất ra một khối Tiên Lệ Tinh Kim làm phần thưởng, tất nhiên hắn cũng có nắm chắc.

Nhưng có gì có thể bù lại chênh lệch giữa Tinh Thần Vương với Tinh Thần Hoàng chứ?

Không không không, đối phương chỉ biết mình đánh vỡ tất cả kỷ lục Tinh Thần Vương, nhưng mình cũng chưa bộc phát ra toàn lực, cho nên đối phương chỉ coi hắn như là Tinh Thần Vương cực kỳ cường thế.

Nhưng có thể phá vỡ kỷ lục nằm bụi nhiều năm như vậy, ai cũng phải biết Chu Hằng rất mạnh rất mạnh, Tây Môn Động dựa vào cái gì cho rằng hắn tất thắng?

Cấm khí?

Không có nhiều khả năng, bởi vì cho dù sử dụng cấm khí giành thắng lợi, cũng chẳng có mặt mũi gì đáng nói, ai lại thừa nhận một người sử dụng cấm khí là cường giả? Cũng không có nhiều yêu cầu sử dụng cấm khí, trên lý thuyết một phàm nhân cũng có thể cầm cấm khí đả bại Thiên Hà Cảnh, thậm chí cường giả Tuệ Tinh Cảnh!

Nhưng đây là cấm khí thắng, không phải người sử dụng mạnh tới mức đó.

Ngoài cấm khí ra thì còn cái gì chứ?

Chẳng lẽ Tây Môn Động cũng có được chiến lực vô cùng cường đại? Lúc trước đối phương nói một câu nhiều loại lực lượng mạnh cũng không có nghĩa là chiến lực cũng mạnh, có phải đối phương nắm giữ công pháp gì, có thể để hắn bộc phát ra chiến lực cường đại hay không?

Nếu là như vậy, vậy Tây Môn Động khẳng định phải thất vọng rồi, bởi vì cho dù chỉ so công pháp, hắn cũng nắm giữ một môn kiếm thuật ít nhất 40 tinh! Huống chi, khí thế của Chu Hằng đã có thể áp đảo hết thảy võ giả cùng cảnh giới, cho dù là Vương trong võ giả cũng bị ảnh hưởng.

Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đại khái Tây Môn Động căn cứ vào trị số phá kỷ lục của Chu Hằng để đánh giá chiến lực của hắn, nhưng đối phương sao có thể nghĩ đến kết quả Chu Hằng vẫn còn áp chế lực lượng bản thân!

Từ góc độ Tây Môn Động mà xem, chuyện vinh quang phá kỷ lục như vậy, khẳng định toàn lực ứng phó a, ai lại giữ lại lực lượng chứ?

Nghĩ như vậy, Tây Môn Động khiêu chiến cũng có chút lý tính, nhưng cũng nói chiến lực đối phương quả thật rất mạnh.

Nói đi thì nói lại, chỉ Tiểu Hỏa cũng có thể đánh ngã người kia, người ta là thần thú trời sinh, cường độ thân thể cũng có thể khiến cho chín thành chín Tinh Thần Vương tự động bại lui, trời sinh liền làm bạn với thế bất bại, lại phun ra lửa, có mấy Tinh Thần Vương chịu được đây?

– Đại thúc… Chu Hằng còn chưa lui vào viện, đã nghe một thanh âm yếu ớt vang lên, không cần nhìn cũng biết người đến là Khương Tử Sương.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên một thân ảnh nho nhỏ từ trên cao rơi xuống, Chu Hằng đang làm chuẩn bị đón lấy nàng, đã thấy tiểu nha đầu này vặn mạnh người đáp trước mặt hắn, bế Tiểu Hỏa lên.

Trời ạ, đón hụt rồi!

– Đại thúc, ngươi không biết nuôi cho nha, ngươi xem ngươi nuôi Hỏa Hỏa gầy như vậy, hay là giao cho Điềm Điềm nuôi giúp ngươi đi!

Tiểu nha đầu này lại bắt đầu lừa dối, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên đáp lại cho Chu Hằng một nụ cười tươi rói và cái nhìn hồn nhiên.

– Tiểu nha đầu, ngươi sao lại chạy ra ngoài, sao không học tập trận văn cho tốt? Nếu như Tiểu Hỏa đổi thành con lừa đen, như vậy chỉ cần hứa được chỗ tốt hơn thì khẳng định sẽ làm phản, nhưng Chu Hằng không lo lắng Tiểu Hỏa sẽ bị dễ dàng thu mua như con lừa đen đâu!

– Hư, nhỏ giọng một chút, mẫu thân đang theo đuổi người khác, cho nên Điềm Điềm tranh thủ trốn ra. Tiểu nha đầu ôm lấy Tiểu Hỏa đang bất đắc dĩ, mặt mày lập tức hớn hở, cũng không thèm nhìn Chu Hằng nói.

– Theo đuổi?

Sắc mặt Chu Hằng không khỏi cổ quái, mẫu thân Dương Ngọc Hoa của tiểu nha đầu chính là mỹ nữ cực kỳ xuất sắc, mặc dù bây giờ còn dẫn theo một cái của nợ, nhưng thân phận của nàng là gì chứ, bản thân chính là một Trận Văn sư hiếm thấy, phụ thân lại Viện trưởng Thiên Trận Viện, Phó viện trưởng Đại Nguyên Học Phủ, căn bản không cần phải theo đuổi người khác.

– Đúng nha đúng nha, đại thúc ngươi hiện đang hối hận chứ gì, Điềm Điềm đã nói ngươi phải nắm bắt thật nhanh rồi! Khương Tử Sương làm ra vẻ ta đây nói.

– Theo đuổi ai? Chu Hằng đột nhiên trở nên bát quái.

– Một người tên là Tây Diện Sơn gì đấy, tuy nhiên, Điềm Điềm không thích hắn, đại thúc nhìn vẫn thuận mắt hơn! Tiểu nha đầu vỗ tay Chu Hằng nịnh bợ.

Chu Hằng không khỏi cười to, nhưng nghĩ lại, hắn liền nói: – Là Tây Môn Sơn sao?

– Hả, đại thúc ngươi cũng biết? Khương Tử Sương ngẩng đầu lên, vẻ mặt ồ thì ra là thế: – Thì ra đại thúc ngươi luôn thầm mến mẫu thân, còn vụng trộm tìm hiểu từng tình địch.

– Thực ra mẫu thân cũng không thích hắn! Tiểu nha đầu lại nói: – Tuy nhiên ngoại công lại rất vừa ý cái tên đại ngốc kia, nói hắn… Gì mà huyết mạch cao quý hiếm có, ngày sau tất thành trúng gió!

Tất thành trúng gió?

– Tất thành nhân trung long phượng sao? Chu Hằng thở dài.

– Cũng có thể nói như vậy!

– Kém rất nhiều!

– Ôi đại thúc, ngươi sao lại tính toán với a đầu vậy.

Chu Hằng cười ha ha, lại là Tây Môn, đệ đệ chạy tới khiêu chiến hắn, ca ca lại đang đeo đuổi Dương Ngọc Hoa… Nhưng liên quan tới hắn cái rắm gì, chọc tới hắn thì khác, còn quản những chuyện khác làm gì?

Tình nợ, hắn bây giờ không muốn chọc vào nhất, mỹ nữ đứng xa nhìn là được, hắn cũng không muốn phát sinh quan hệ. Tuy nhiên, Dương Ngọc Hoa tặng Tử Ngọc Chủy cho hắn, cứu hắn một lần, đó là một nhân tình, nếu như đối phương cần gì, hắn tất nhiên toàn lực tương trợ.

0 Đại thúc, chúng ta đi dạo phố đi! – – – – – oOo- – – – –

– Quỳ xuống cho ta, làm tiểu đệ của ta, ta tạm tha cho ngươi! Tây Môn Động tràn đầy tự tin nói.

– Đầu óc ngươi bị lừa đá sao? Chu Hằng trừng lớn mắt, hắn rất muốn đánh người.

– Chu Hằng, ngươi khiến ta rất không thích! Tây Môn Động lại tự nhiên nói: – Vốn việc ta tiến vào Tinh Vương Viện sẽ làm náo động cả học phủ, nhưng mà ngươi phá nhiều kỷ lục như vậy, đoạt hết toàn bộ hòa quang của ta.

Tên này như khùng!

– Ngươi có bệnh sao, mau cút đi, nếu không ta không ngại dần cho ngươi một trận đấy! Chu Hằng lạnh lùng nói.

Trong học phủ nghiêm cấm tư đấu, nhưng nếu bị người tiến tới cửa của mình, như vậy học phủ cho phép chủ nhân phản kích. Đối phương tuy rằng còn chưa vào cửa, nhưng Chu Hằng nắm chắc sẽ dụ được tên này tiến vào.

– Lực lượng của ngươi quả thật rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng cũng không phải là chiến lực đâu. Tây Môn Động nhìn chằm chằm Chu Hằng: – Ta mới là đệ nhất cường giả Tinh Vương Viện, ngươi căn bản không có tư cách sánh với ta.

Con bà nó tên này thật sự có bệnh rồi, chạy tới cửa nhà người khác luôn mồm nói mình mạnh hơn, đầu óc có vấn đề nghiêm trọng.

Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi có bệnh, mau về nhà uống thuốc đi!

– Ha ha ha! Lá gan của ngươi rất lớn đấy, cũng dám nói chuyện với ta như thế! Tây Môn Động nhếch miệng cười, hai chiếc răng nanh như răng thú, vừa nhọn vừa dài, so với răng người thì dài nhọn hơn nhiều.

Chu Hằng hai tay ôm ngực, cười nói: – Vậy ngươi muốn giở trò gì?

Tây Môn Động cũng kỳ quái, Chu Hằng nói vậy cũng không khiến hắn giận, hắn chỉ cười khinh thường, nói: – Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua cái tên quái vật Tây Môn Động sao?

– Chưa nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. – Ngươi làm sao có thể chưa từng nghe qua tên ta! Tây Môn Động lúc này lại giận tím mặt, ánh mắt dường như phún lửa: – Trước đó ta chính là đệ nhất cao thủ Minh Tiên Viện!

– Phải không, vậy chúc mừng ngươi! Chu Hằng có chút hiểu ra, tên này ham danh, nếu không cũng không vì Chu Hằng quá nổi bật mà chạy tới cửa.

– Khi ta ở Minh Tiên đã có 91 đạo thần tướng, sau khi đột phá trực tiếp tăng vọt đến 92 viên tinh tú. Cũng chỉ còn cách Tinh Thần Hoàng một bước mà thôi.

Tây Môn Động dùng ngón cái chỉ chỉ ngực mình, vô cùng kiêu ngạo nói: – Cho nên, ta bây giờ cũng hoàn toàn xứng danh đệ nhất cao thủ Tinh Vương Viện, ngươi nhất thiết phải thần phục ta!

Tên này nói logic chán, chẳng lẽ bắt hắn luyện võ nhiều nên ngu luôn sao. Nếu không sao lại nói ra những lời không có tiêu chuẩn như vậy?

Đang lúc hai người ở cửa nói chuyện, một cánh cửa lớn gần đó mở ra, người ở đây đều là Tinh Thần Vương, tuổi hoặc già hoặc trẻ, mỗi một người đều tản ra khí tức cường đại.

Bọn họ tự nhiên nghe được Chu Hằng và Tây Môn Động có tranh chấp, cho nên mới ra khỏi cửa xem là chuyện gì.

Chu Hằng không muốn bị người chế giễu. Liền nói: – Diễn xiếc nhanh rồi cút đi, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

– Ba ngày sau, tại Sa Nộ Trường chiến một trận, có dám không? Tây Môn Động rất phong tao làm đủ biểu hiện về phía người xung quanh, càng nhiều người hắn càng muốn biểu diễn, hận không thể khiến cho người toàn thiên hạ xem hắn diễn.

– Đã nói không có thời gian, ngươi có ngu hay không vậy? Chu Hằng tức giận nói.

Chỉ là Tây Môn Động lại không ngốc. Hắn biết nếu chiến đấu tại chỗ ở của Chu Hằng, mặc kệ thắng bại ra sao, hắn nhất định không chịu nổi. Hơn nữa quan trọng là, người ở đây quá ít, đánh bại Chu Hằng hắn cũng không hưởng thụ được khoái cảm vạn chúng tung hô a!

– Hắc hắc, đừng nói ta khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể ngăn được ta 100 chiêu, ta sẽ tặng khối Tiên Lệ Tinh Kim cho ngươi! Tây Môn Động thấy Chu Hằng không chịu đáp ứng, lúc này lấy ra một khối kim loại, chỉ bằng cỡ nắm tay toàn thân xanh biếc, như hình giọt nước mắt.

– Cái gì, Tiên Lệ Tinh Kim!

– Đây chính là tài liệu cấp bậc Tinh Thần Đế, dùng nó luyện binh khí sẽ gia tăng độ sắc bén và chắc chắn.

– Tiểu tử này sao lại nhận được tài liệu quý như vậy?

– Hắc. Ngươi không biết sao? Ca ca của tiểu tử này chính là đệ nhất cao thủ trong đám học sinh Đại Nguyên Học Phủ chúng ta, Tinh Thần Đế Tây Môn Sơn! Nghe nói hắn đã sớm có thể đi Đại Hà Học Phủ, bất quá học phủ chúng ta bỏ ra cái giá lớn giữ được hắn lại, để hắn tiếp tục đại biểu cho học phủ chúng ta tham gia so tài học phủ.

– Cái gì, Tây Môn Sơn chính là ca ca người này!

– Khó trách tên này lớn lối như thế!

Mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ, mặt không giấu được vẻ hâm mộ, một là vì Tiên Lệ Tinh Kim này, hai là có một ca ca tốt như Tây Môn Động, khối Tiên Lệ Tinh Kim này tất nhiên là Tây Môn Sơn tặng cho. Chu Hằng nhìn về phía khối kim loại kỳ dị giống như nước mắt kia, không khỏi tươi cười, nói: – Được, vậy quyết định ba ngày sau chiến một trận đi!

– Ha ha ha! Vậy ngươi cứ chờ quỳ gối trước mặt ta, làm tiểu đệ của ta đi! Tây Môn Động cười to ba tiếng, nghênh ngang rời đi.

Nếu đối phương chịu bỏ công đến tặng hắn lễ vật, Chu Hằng sao lại không biết xấu hổ đẩy ra chứ? Tuy nhiên tên này biết rất rõ ràng hắn phá tất cả kỷ lục Tinh Thần Vương, vậy mà còn dám can đảm tới khiêu chiến hắn, còn xuất ra một khối Tiên Lệ Tinh Kim làm phần thưởng, tất nhiên hắn cũng có nắm chắc.

Nhưng có gì có thể bù lại chênh lệch giữa Tinh Thần Vương với Tinh Thần Hoàng chứ?

Không không không, đối phương chỉ biết mình đánh vỡ tất cả kỷ lục Tinh Thần Vương, nhưng mình cũng chưa bộc phát ra toàn lực, cho nên đối phương chỉ coi hắn như là Tinh Thần Vương cực kỳ cường thế.

Nhưng có thể phá vỡ kỷ lục nằm bụi nhiều năm như vậy, ai cũng phải biết Chu Hằng rất mạnh rất mạnh, Tây Môn Động dựa vào cái gì cho rằng hắn tất thắng?

Cấm khí?

Không có nhiều khả năng, bởi vì cho dù sử dụng cấm khí giành thắng lợi, cũng chẳng có mặt mũi gì đáng nói, ai lại thừa nhận một người sử dụng cấm khí là cường giả? Cũng không có nhiều yêu cầu sử dụng cấm khí, trên lý thuyết một phàm nhân cũng có thể cầm cấm khí đả bại Thiên Hà Cảnh, thậm chí cường giả Tuệ Tinh Cảnh!

Nhưng đây là cấm khí thắng, không phải người sử dụng mạnh tới mức đó.

Ngoài cấm khí ra thì còn cái gì chứ?

Chẳng lẽ Tây Môn Động cũng có được chiến lực vô cùng cường đại? Lúc trước đối phương nói một câu nhiều loại lực lượng mạnh cũng không có nghĩa là chiến lực cũng mạnh, có phải đối phương nắm giữ công pháp gì, có thể để hắn bộc phát ra chiến lực cường đại hay không?

Nếu là như vậy, vậy Tây Môn Động khẳng định phải thất vọng rồi, bởi vì cho dù chỉ so công pháp, hắn cũng nắm giữ một môn kiếm thuật ít nhất 40 tinh! Huống chi, khí thế của Chu Hằng đã có thể áp đảo hết thảy võ giả cùng cảnh giới, cho dù là Vương trong võ giả cũng bị ảnh hưởng.

Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đại khái Tây Môn Động căn cứ vào trị số phá kỷ lục của Chu Hằng để đánh giá chiến lực của hắn, nhưng đối phương sao có thể nghĩ đến kết quả Chu Hằng vẫn còn áp chế lực lượng bản thân!

Từ góc độ Tây Môn Động mà xem, chuyện vinh quang phá kỷ lục như vậy, khẳng định toàn lực ứng phó a, ai lại giữ lại lực lượng chứ?

Nghĩ như vậy, Tây Môn Động khiêu chiến cũng có chút lý tính, nhưng cũng nói chiến lực đối phương quả thật rất mạnh.

Nói đi thì nói lại, chỉ Tiểu Hỏa cũng có thể đánh ngã người kia, người ta là thần thú trời sinh, cường độ thân thể cũng có thể khiến cho chín thành chín Tinh Thần Vương tự động bại lui, trời sinh liền làm bạn với thế bất bại, lại phun ra lửa, có mấy Tinh Thần Vương chịu được đây?

– Đại thúc… Chu Hằng còn chưa lui vào viện, đã nghe một thanh âm yếu ớt vang lên, không cần nhìn cũng biết người đến là Khương Tử Sương.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên một thân ảnh nho nhỏ từ trên cao rơi xuống, Chu Hằng đang làm chuẩn bị đón lấy nàng, đã thấy tiểu nha đầu này vặn mạnh người đáp trước mặt hắn, bế Tiểu Hỏa lên.

Trời ạ, đón hụt rồi!

– Đại thúc, ngươi không biết nuôi cho nha, ngươi xem ngươi nuôi Hỏa Hỏa gầy như vậy, hay là giao cho Điềm Điềm nuôi giúp ngươi đi!

Tiểu nha đầu này lại bắt đầu lừa dối, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên đáp lại cho Chu Hằng một nụ cười tươi rói và cái nhìn hồn nhiên.

– Tiểu nha đầu, ngươi sao lại chạy ra ngoài, sao không học tập trận văn cho tốt? Nếu như Tiểu Hỏa đổi thành con lừa đen, như vậy chỉ cần hứa được chỗ tốt hơn thì khẳng định sẽ làm phản, nhưng Chu Hằng không lo lắng Tiểu Hỏa sẽ bị dễ dàng thu mua như con lừa đen đâu!

– Hư, nhỏ giọng một chút, mẫu thân đang theo đuổi người khác, cho nên Điềm Điềm tranh thủ trốn ra. Tiểu nha đầu ôm lấy Tiểu Hỏa đang bất đắc dĩ, mặt mày lập tức hớn hở, cũng không thèm nhìn Chu Hằng nói.

– Theo đuổi?

Sắc mặt Chu Hằng không khỏi cổ quái, mẫu thân Dương Ngọc Hoa của tiểu nha đầu chính là mỹ nữ cực kỳ xuất sắc, mặc dù bây giờ còn dẫn theo một cái của nợ, nhưng thân phận của nàng là gì chứ, bản thân chính là một Trận Văn sư hiếm thấy, phụ thân lại Viện trưởng Thiên Trận Viện, Phó viện trưởng Đại Nguyên Học Phủ, căn bản không cần phải theo đuổi người khác.

– Đúng nha đúng nha, đại thúc ngươi hiện đang hối hận chứ gì, Điềm Điềm đã nói ngươi phải nắm bắt thật nhanh rồi! Khương Tử Sương làm ra vẻ ta đây nói.

– Theo đuổi ai? Chu Hằng đột nhiên trở nên bát quái.

– Một người tên là Tây Diện Sơn gì đấy, tuy nhiên, Điềm Điềm không thích hắn, đại thúc nhìn vẫn thuận mắt hơn! Tiểu nha đầu vỗ tay Chu Hằng nịnh bợ.

Chu Hằng không khỏi cười to, nhưng nghĩ lại, hắn liền nói: – Là Tây Môn Sơn sao?

– Hả, đại thúc ngươi cũng biết? Khương Tử Sương ngẩng đầu lên, vẻ mặt ồ thì ra là thế: – Thì ra đại thúc ngươi luôn thầm mến mẫu thân, còn vụng trộm tìm hiểu từng tình địch.

– Thực ra mẫu thân cũng không thích hắn! Tiểu nha đầu lại nói: – Tuy nhiên ngoại công lại rất vừa ý cái tên đại ngốc kia, nói hắn… Gì mà huyết mạch cao quý hiếm có, ngày sau tất thành trúng gió!

Tất thành trúng gió?

– Tất thành nhân trung long phượng sao? Chu Hằng thở dài.

– Cũng có thể nói như vậy!

– Kém rất nhiều!

– Ôi đại thúc, ngươi sao lại tính toán với a đầu vậy.

Chu Hằng cười ha ha, lại là Tây Môn, đệ đệ chạy tới khiêu chiến hắn, ca ca lại đang đeo đuổi Dương Ngọc Hoa… Nhưng liên quan tới hắn cái rắm gì, chọc tới hắn thì khác, còn quản những chuyện khác làm gì?

Tình nợ, hắn bây giờ không muốn chọc vào nhất, mỹ nữ đứng xa nhìn là được, hắn cũng không muốn phát sinh quan hệ. Tuy nhiên, Dương Ngọc Hoa tặng Tử Ngọc Chủy cho hắn, cứu hắn một lần, đó là một nhân tình, nếu như đối phương cần gì, hắn tất nhiên toàn lực tương trợ.

0 Đại thúc, chúng ta đi dạo phố đi! – – – – – oOo- – – – –

Chọn tập
Bình luận