Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 552: Hoặc Thiên yêu nghiệt

Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
Chọn tập

Con lừa đen tham tài giống như bộ dạng thấp hèn của nó, dù cho sông cạn đá mòn chắc chắn đều không thay đổi.

Chu Hằng lấy ra bảo vật thu được từ Mông gia phân phát một chút, mỗi người đều có phần. Những thứ này thực ra hắn cũng không có để vào mắt, nhưng mọi người lâu ngày gặp lại, coi như để tạo chút náo nhiệt.

Con lừa đen cũng không có nhãn giới cao giống như Chu Hằng, hoặc là nói nó vừa mới tiến vào Tiên Nhân Cảnh, đối với bất kỳ bảo vật Tiên cấp nào đều là tràn đầy nhiệt tình… nó không khách sáo chút nào tranh giành với các nàng, da mặt vừa già lại vừa dày.

Khi các nàng biết Chu Hằng đã trở thành Nguyệt Minh Hoàng cũng không kinh ngạc chút nào, khi biết hắn lúc đạt tới Nguyệt Minh Vương đã có được 21 vầng trăng khuyết cũng chỉ có tự hào! Ở trong mắt các nàng Chu Hằng chính là kinh diễm tuyệt thế như vậy!

Sau một lúc nói chuyện với các nàng, Chu Hằng đi vào sơn cốc, nhìn thấy Hoặc Thiên ở bên cạnh một cái hồ nhỏ.

Lúc này thiên nữ tuyệt thế đang ngồi trên một tảng đá, thả hai chân xuống chơi đùa nước hồ, từng gợn từng gợn sóng phản chiếu ánh sáng, làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng đến kinh tâm động phách.

Trong lòng Chu Hằng không khỏi run lên, dường như linh hồn đều uống vào một ly rượu ngon, tình cảm chan chứa không thể nói thành lời.

Đối với các nàng Lâm Phức Hương, An Ngọc Mị… hắn thương hương tiếc ngọc, chỉ có thiên nữ tuyệt thế này mới có thể xúc động mối chân tình ở sâu trong nội tâm hắn.

Đơn cử một ví dụ không thỏa đáng, nếu như Hàn Diệc Dao trong các nàng bị ngộ hại, khẳng định Chu Hằng sẽ tức giận đánh giết chín tộc của hung thủ! Nhưng nếu Hoặc Thiên xảy ra chút chuyện gì, hắn sẽ điên cuồng hủy diệt toàn bộ thế giới này!

Mị lực của Hoặc Thiên là không phân biệt trai gái già trẻ đều ảnh hưởng như nhau, nhìn thấy bức họa thiên nữ tuyệt thế đùa nước này, ngay cả các nàng Ứng Mộng Phạm đều yên tĩnh lại; con lừa đen thì vừa nói đi gặp Hoặc Thiên đã hoảng sợ, sớm lẻn qua một bên chảy nước miếng thưởng thức bảo bối.

Nhìn thấy Chu Hằng, Hoặc Thiên chỉ tươi cười, sau đó quay mặt đi, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, rơi vào trong trầm tư không biết nghĩ gì.

– Hoặc Thiên tỷ tỷ dường như luôn luôn đang suy nghĩ chuyện gì, trừ ngẫu nhiên chỉ điểm cho chúng ta một chút! Hàn Diệc Dao nói.

Các nàng bất kể là ai, cho dù là Hàn Diệc Dao và Hàn Vũ Liên gọi nhau là cô cháu, đều gọi Hoặc Thiên là tỷ, là cam tâm tình nguyện. Về phần Nam Cung Nguyệt Dung và Lan Phi bởi vì là thân phận nữ nô, thì luôn tôn xưng Hoặc Thiên là đại nhân.

Kỳ quái chính là: mặc dù Hoặc Thiên có thủ đoạn nghịch thiên giúp chúng nữ tăng lên tới Nguyệt Minh Cảnh, nhưng chính nàng lại vẫn như cũ còn là Thần Anh Cảnh.

Chu Hằng có thể lý giải hành động của Hoặc Thiên, trí nhớ của nàng hẳn là còn mơ hồ, có thể ngẫu nhiên sẽ hiện lên linh quang, nhớ lại một ít chuyện trước kia. Loại cảm giác này là chán ghét nhất, rõ ràng hết thảy ở trước mắt mình, nhưng khi đưa tay ra chạm tới lại lập tức biến thành bọt nước… Quả thực dễ khiến người ta phát cuồng!

– Các nàng là như thế nào tới đây? Hắn không đành lòng phá hỏng hình ảnh trầm tư tuyệt mỹ của thiên nữ tuyệt thế, liền quay đầu hỏi các nàng.

– Sau khi lên thuyền Cường đạo tinh hải, Hoặc Thiên tỷ một đường đi qua, tất cả cường đạo đều thần phục!

– Chúng ta đợi mười ngày, tuy nhiên huynh vẫn không trở về, vì thế chúng ta liền quyết định tới trước nơi này chờ huynh!

– Nhưng sau khi chúng ta đến Tây Hợi Thành, cũng không biết nên đi đâu, vì thế liền thả những người Dương gia kia, rồi một đường đi theo bọn họ. Hoặc Thiên tỷ tỷ nói, chỉ cần huynh tìm đến là tỷ có thể cảm ứng được, nên chúng ta không cần ở Dương gia kia tìm hiểu tin tức.

Các nàng mỗi nàng nói một câu. Trên thực tế chuyện này cũng gần như dự đoán của Chu Hằng. Hoặc Thiên chính là có năng lực như thế.

– Phu quân! Kế tiếp chúng ta đi đâu? Ứng Mộng Phạm ghé vào trên lưng Chu Hằng nhỏ giọng nói, giọng điệu ngọt ngào cực kỳ động lòng người.

Chu Hằng nhìn lướt qua trên từng gương mặt xinh đẹp của các nàng, không khỏi ngón trỏ nhúc nhích, cười nói:

– Kế tiếp đi đâu tạm thời đặt qua một bên, hiện tại phu quân đại nhân của các nàng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống các nàng!

– Lưu manh!

– Sắc quỷ!

Trừ Lâm Phức Hương, Mai Di Hương, Phong Liên Tình ba nàng khuê nữ ra, các nàng khác đều liếc mắt đưa tình với Chu Hằng, trên những gương mặt xinh đẹp kia rõ ràng đã động tình, không phải ai ai cũng nhu cầu còn làm bộ một chút.

– Ta nói các vị làm bộ làm tịch này, trước khi Chu Hằng chưa trở về, không phải người nào người nấy mỗi buổi tối đều mong mỏi xuân tình… bây giờ còn làm bộ làm tịch cái gì… Ôi! Các vị đã không cần, vậy Chu Hằng chính là của riêng lão nương!

Tiêu Họa Thủy lập tức kêu lên, nhào vào trong lòng Chu Hằng.

– Ai làm bộ làm tịch?

– Ngươi mới làm bộ làm tịch!

Các nàng đều là cười mắng. Không giống như Nam Cung Nguyệt Dung và Lan Phi, Tiêu Họa Thủy tuy danh nghĩa là nô, nhưng được các nàng đối đãi bình đẳng, không giống mẹ con Lan Phi, bởi vì Chu Hằng chán ghét cũng bị các nàng cô lập.

Tiêu Họa Thủy mị công quá độ, lập tức làm cho Chu Hằng hưng trí lên, hắn choàng một vòng tay, ôm hết các nàng vào rừng rậm trong sơn cốc, một trận đại chiến hoang dã trên đất cứ như vậy nối tiếp.

Các nàng cũng đều bỏ dỡ đã lâu, mỗi người đều tinh thần mười phần, ý chí chiến đấu mười phần, may mà hiện tại thể chất của Chu Hằng cũng tăng lên tới trình độ Nguyệt Minh Vương, nếu không vật lộn với mười mấy Nguyệt Minh Vương khẳng định sẽ mệt thành chó chết!

Bọn họ gây huyên náo động tĩnh rất lớn, làm cho ba nàng Mai Di Hương lẫn ra xa, dù bịt lỗ tai vẫn nghe rõ mồn một, mỗi người đều hai mắt mê ly, hai gò má ửng hồng, lộ rõ xuân tình.

Nhưng Hoặc Thiên thì dường như hóa thành tượng đá điêu khắc, trên người có vô số tinh quang bao phủ, tràn đầy mê ly mê người.

Sau khi ba nàng Mai Di Hương phát hiện tình huống này, vội vàng lên tiếng kêu to, chẳng những Chu Hằng và các nàng kéo hết lại đây, chính là con lừa đen cũng bị kinh động, không quản tới đếm bảo bối của nó, tung ra 4 chân liền chạy tới.

– Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Có phải Chu tiểu tử bị đánh cướp hay không? Con lừa đen không đáng tin cậy này vừa chạy tới vừa la lớn.

Mọi người đều không để ý tới nó, chỉ nhìn vào Hoặc Thiên.

Hạt tinh quang trên thân thiên nữ tuyệt thế càng ngày càng dày đặc, dù Chu Hằng là yêu nghiệt như vậy cũng không thấy rõ tình huống bên trong: “ong ong ong…” những hạt tinh quang không ngừng xoay tròn quanh Hoặc Thiên, diễn hóa thành các loại hình thái.

Cuối cùng, những hạt tinh quang này biến thành một đóa hoa đào thật lớn, bao phủ toàn thân Hoặc Thiên.

– Nàng sắp vũ hóa phi thăng hay sao? Con lừa đen hưng phấn kêu lên.

Con lừa đê tiện này không biết bị thua thiệt trong tay Hoặc Thiên bao nhiêu lần, có thể nói nó không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với Hoặc Thiên lại có loại sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm, bởi vậy nếu Hoặc Thiên biến mất, khẳng định nó sẽ cao hứng nhất.

– Cút! Chu Hằng tung một cước đá bay con lừa đê tiện đang có chút hả hê này, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Hoặc Thiên.

Một dao động cường đại từ trong hoa đào tràn ra đầy khắp, “ầm”, trong nháy mắt thổi quét toàn bộ Tây Hợi Thành, còn chạy ra khỏi cấm chế Tiên pháp của đại lục này, truyền tới 49 Tiên Thành khác, thậm chí toàn bộ vũ trụ.

Khí tức của Hoặc Thiên đột nhiên tăng lên một đoạn.

Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh!

Nhưng ý niệm trong đầu mọi người còn chưa theo kịp, khí tức của nàng lại tăng lên tiếp một đoạn: Chuẩn Tiên!

Ở trước mặt của Hoặc Thiên, tiểu cảnh giới dường như vốn không tồn tại, trực tiếp từ Hóa Thần nhất trọng thiên nhảy tới Chuẩn Tiên một kiếp.

“Ông”, khí tức này như sóng biển bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, còn không chờ mọi người kịp phản ứng, Hoặc Thiên lại đột phá tiếp: Nguyệt Minh Cảnh!

“Ông! Ông! Ông! Ông! Ông!” Phía sau nàng trồi lên chín điểm trắng, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, những điểm trắng này liền nhanh chóng kéo dài, biến thành chín vầng trăng lưỡi liềm, lại trong nháy mắt mở rộng, biến thành chín vầng trăng khuyết!

Hoàn toàn thành hình 9 vầng trăng!

Nguyệt Minh Vương 9 luân!

Từ Thần Anh Cảnh đến Nguyệt Minh Vương, gần như hoàn thành chỉ trong nháy mắt!

Đây mới thực sự là yêu nghiệt mà!

“Ong ong ong…” mấy trăm đạo phù văn từ trong cơ thể Hoặc Thiên trào ra, tỏa sáng ở trên bầu trời.

Phù văn này uy lực biết bao, cho dù Chu Hằng chỉ có được một góc tàn văn đều có thể làm cho Hỏa Thần Lô là Tiên khí cùng cấp phải thần phục, như vậy phù văn ở trạng thái hoàn chỉnh thì còn đáng sợ đến bực nào? Huống chi trên người Hoặc Thiên còn có bao nhiêu phù văn?

Ứng Mộng Phạm các nàng đều thân thể như mềm nhũn ra, không tự chủ quỳ sụp xuống đất, mà con lừa đen thì càng thêm không chịu nổi, trực tiếp nằm mẹp sát đất. Con lừa đê tiện này hiện tại không cần phải nói nó vô cùng hối hận, Hoặc Thiên cho dù là vũ hóa phi thăng nó vui vẻ trong lòng thì quên đi, như thế nào lại nói ra miệng chứ?

Cái này là tự chuốc lấy đau khổ mà?

206 cái phù văn vây chung quanh Hoặc Thiên, một lực lượng thần bí rót vào trong 9 vầng trăng kia, chỉ trong nháy mắt: “vù…”, những phù văn này ào ào rút vào trong cơ thể Hoặc Thiên.

Khí tức của nàng cũng lập tức ổn định lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một cái, Hoặc Thiên mở hai mắt ra, đôi chân ngọc nhất thời ngưng lại, lại tiếp tục đá nhẹ trên mặt nước, dường như vốn cũng không có ý thức tu vi của mình đã tăng lên một tầng thứ!

Từ phàm đến tiên là một lần bay vọt về chất!

– Hoặc Thiên!

Chu Hằng đi tới, hắn cũng không nhịn được nữa muốn nghe lại giọng nói êm dịu của nàng.

Hoặc Thiên dừng động tác đá nước, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hằng, sau đó chỉ chỉ tảng đá bên người, nói: – Ngồi đi!

Chu Hằng đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lập tức dâng lên ý nghĩ được sủng ái mà lo sợ.

Tuy rằng hắn từng rất nhiều lần chiếm tiện nghi Hoặc Thiên, nhưng chưa từng được thiên nữ tuyệt thế này chủ động mời ngồi ở bên cạnh… điều này không khỏi làm cho trái tim hắn nhảy dựng lên đập “thình thịch”, giống như một tiểu tử lần đầu rơi vào bể tình cuồng nhiệt, đối mặt với nữ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, có loại tay chân luống cuống khẩn trương.

Chu Hằng bước tới bên cạnh Hoặc Thiên, ngồi xuống, trong mũi ngửi mùi thơm cơ thể sâu kín mê người của nàng, tâm linh của hắn đột nhiên an bình ổn định lại, tất cả khẩn trương đều không cánh mà bay hết sạch.

Hắn yêu thích Hoặc Thiên là phát ra từ trong thâm tâm, thành tâm không có giả dối chút nào. Nếu đã thành tâm thì cần gì phải khẩn trương chứ?

– Nàng vừa mới tu luyện à? Chu Hằng rất kỳ quái, trước đây Hoặc Thiên ở Huyền Càn Tinh hơi tu luyện một chút, thiếu chút nữa đã hút khô toàn bộ Huyền Càn Tinh! Linh khí của Tiên giới tuy rằng nồng đậm, nhưng vừa rồi rõ ràng không có cảm ứng được linh khí chung quanh có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí không có dấu hiệu dao động chút nào.

– Tu luyện? Hoặc Thiên tươi cười hỏi lại.

Nàng vốn chính là mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế, đẹp tuyệt sắc đến có thể làm cho thiên địa biến sắc, nụ cười này tỏa ra dường như hoa tươi trong sơn cốc cùng một lúc nở rộ, toàn bộ bầu trời đều trở nên sáng ngời mà dịu dàng.

Vẻ đẹp của nàng là không phân biệt nam nữ đều chết trong lòng, chẳng những trong lòng Chu Hằng rung động kịch liệt, dù là các nàng cũng đều lộ ra vẻ say mê.

– Ta không có tu luyện, chỉ là nhớ lại một ít chuyện trước kia! Thiên nữ tuyệt thế khẽ hé đôi môi đỏ mộng khe khẽ nói.

Chu Hằng toát một thân mồ hôi, hắn tự cho mình là yêu nghiệt, nhưng so sánh với Hoặc Thiên… người ta chỉ là nhớ lại một chút chuyện trước kia, đều có thể từ Thần Anh Cảnh trực tiếp kích động tiến lên đến Nguyệt Minh Vương, loại thuật tu luyện này tuyệt đối là xưa nay chưa từng có!

Tuy nhiên, nghĩ lại Hoặc Thiên vốn là đại năng cùng thời với nguyên chủ nhân của hắc kiếm, vậy dù là bị trọng thương, hoặc là chuyển thế sống lại, phương thức tu luyện của loại cường giả tuyệt thế này đâu phải là thường nhân có khả năng tưởng tượng?

– Ta trước kia nghĩ lầm rồi, ngươi không phải sư điệt của ta, mà là…

– – – – – oOo- – – – –

Chọn tập
Bình luận
× sticky