Vị hoàng hậu Đại Tần này dung mạo đạt tới cấp số Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Băng Tâm Trúc các nàng, có thể vượt qua nàng cũng chỉ có hai vị thiên kiều tuyệt sắc Hồng Nguyệt cùng Hoặc Thiên. Mà nàng dường như được sinh ra là để mê hoặc nam nhân, trong mỗi một cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều chứa đầy ý quyến rũ. Cái loại phong tình mê người này thì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Ứng Mộng Phạm các nàng còn xa không theo kịp.
Chu Hằng đầu tiên nhìn thấy nàng, liền hiểu được vị Tuệ Tinh Đế kia sa lầy không oan uổng chút nào. Tin chắc rằng tất cả nam nhân vừa nhìn thấy nàng đều sẽ nảy sinh lòng muốn thu nàng làm của riêng cưng chiều. Chẳng qua là khi trước Ma Long Đại Đế võ công trác tuyệt, không người nào dám khiêu chiến mà thôi!
Trên thực tế, có lẽ Triệu Lạc Nhạn cũng không thích Ma Long Đại Đế, nhưng không thể nghi ngờ gả cho hắn lại là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Bởi vì loại vưu vật cấp mầm tai họa như nàng nếu gả cho người không có thực lực cường đại, như vậy vận mệnh của hắn chắc chắn vô cùng bi thảm, biết bao nhiêu nam nhân sẽ nguyện ý phát động chiến tranh vì nàng.
Ở trong mắt nữ nhân khác xem ra, đây cũng là chuyện rất vinh quang, có nhiều nam nhân nguyện ý đổ máu, bỏ mệnh vì mình như vậy… nhưng với bản thân nàng thì chẳng qua là từ món đồ chơi của một nam nhân biến thành đồ chơi của một nam nhân khác mà thôi.
Làm như một cái đồ chơi, có gì đáng để cao hứng?
Nhưng những ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái ở trong đầu Chu Hằng rồi biến mất, bởi vì số phận của Triệu Lạc Nhạn không thê thảm như vậy, nàng sớm đã gặp được Ma Long Đại Đế, được mang vào thâm cung, ẩn sâu dung mạo mầm tai họa, không còn nam nhân nào có thể thưởng thức được.
Chu Hằng nhìn lướt qua vị Đế hậu mê hoặc tuyệt sắc này, nhưng chỉ là dồn lực chú ý vào trên thực lực của Triệu Lạc Nhạn.
Tuệ Tinh Hoàng!
Hắn không khỏi kinh ngạc, bởi vì Triệu Lạc Nhạn đẹp thì đẹp rồi, nhưng tư chất tuyệt không tính là thượng thừa, theo hắn nghĩ, có thể đạt tới Tinh Thần Cảnh đã là rất miễn cưỡng, huống chi là Tuệ Tinh Hoàng?
Tư chất kém làm sao được như thế?
Dùng vô số tài nguyên để bổ khuyết ư?
Nhưng nếu muốn làm cho một Tinh Thần Cảnh tài trí bình thường từ cực hạn tăng lên tới Tuệ Tinh Hoàng, điều này cần phải trả giá bao nhiêu tài nguyên? Nếu đem đặt những tư nguyên này ở trên thân thiên tài, e là đủ để bồi dưỡng 100 Tuệ Tinh Hoàng, thậm chí còn nhiều hơn!
Ở Bách Long Tinh, Hắc Động Vương cũng chỉ có năm người ít ỏi như vậy, Tuệ Tinh Hoàng tuyệt đối có thể xưng là cường giả: là trung kiên của đế quốc!
Cái này cũng đủ thấy Ma Long Đại Đế vô cùng ân sủng vị hoàng hậu này, không ngờ ưu ái thiên vị như thế! Tuy nhiên, Ma Long Đại Đế cũng chỉ là Hắc Động Vương, Tuệ Tinh Hoàng chính là cực hạn của vị Đế hậu này, muốn tiến lên một bước e là cần phải có Thiên Huyền Linh Tinh cấp Hắc Động mới có khả năng tăng lên tu vi của nàng.
Thế nhưng Thiên Huyền Linh Tinh cấp Hắc Động, trước đừng nói cần bao nhiêu năm mới có thể hình thành một cái, chính là vừa lúc xuất hiện, thì với tu vi cấp bậc dưới cùng của Ma Long Đại Đế kia có năng lực giành được sao?
Chu Hằng chợt nghiêm sắc mặt, như thế nào mình suy nghĩ miên man nhiều như vậy, nữ nhân này bộ dạng như thế nào, tu vi như thế nào… thì có liên quan gì với hắn chứ? Tại sao hắn phải nhọc lòng suy nghĩ chuyện này làm chi?
Đây là mị lực của bản thân nàng, trong vô tình có thể chiếm cứ tâm tư của người khác, làm cho mỗi người đều xoay chuyển xung quanh nàng!
Chu Hằng vội vàng nghĩ tới dung nhan tuyệt thế của Hoặc Thiên cùng Hồng Nguyệt, lúc này mới ép xuống được mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của Triệu Lạc Nhạn kia. Nhưng từ đó cũng đủ thấy mị lực của vị Đế hậu này kinh người biết bao! Hắn phải dựa vào hai mỹ nữ tuyệt thế Hoặc Thiên và Hồng Nguyệt mới có thể đè xuống được.
– Tại hạ Chu Hằng! Ra mắt hoàng hậu bệ hạ! Hắn mỉm cười, hướng về Triệu Lạc Nhạn ôm quyền thi lễ.
– Chu công tử! Mời ngồi! Vị Đế hậu đứng lên, hướng về Chu Hằng làm một động tác tay mời ngồi. Tuy rằng nàng là hoàng hậu của một nước, nhưng dù là Ma Long Đại Đế khi còn tại thế, ở trước mặt phối ngẫu nàng cũng không dám làm cao trước một vị Hắc Động Vương khác, bởi vì địa vị giữa song phương là ngang hàng.
Mà bây giờ Ma Long Đại Đế đã chết trận, phía sau Chu Hằng lại có một nhân vật “cấp Hắc Động” vô cùng cường đại, nên Triệu Lạc Nhạn càng không dám làm cao với Chu Hằng, mà ngược lại còn phải đặt vị trí của mình thấp xuống một tầng thứ.
Tuy rằng nàng làm hoàng hậu mười mấy vạn năm, nhưng cũng không có vì vậy mà đầu óc choáng váng, nghĩ rằng sẽ vì một câu của nàng mà xoay chuyển toàn bộ Đại Tần Quốc.
Chu Hằng theo lời ngồi xuống, nói: – Bệ hạ! Hôm nay cho đòi tại hạ tới đây, có chuyện gì?
Triệu Lạc Nhạn làm ra dáng vẻ sầu bi, bộ dáng đáng thương mê người kia thiếu chút nữa làm Chu Hằng không nhịn được bước tới ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi… nàng lấy ra một chiếc khăn nhẹ lau ở khóe mắt, động tác tuyệt đẹp, hiển lộ ra hết vẻ ung dung quý phái. Chu Hằng trông thấy trong lòng lại rung động, nổi lên một loại ý muốn điên cuồng chà đạp nàng.
Nam nhân đều có một mặt đen tối, khát vọng phá hủy, chẳng qua là luôn bị lý trí tốt áp chế mà thôi. Thế nhưng nữ nhân này lại có thể phóng lớn mảng đen tối kia gấp trăm lần. Nàng càng biểu hiện dáng vẻ đáng thương, thì càng có thể kích lên mảng đen tối kia: phải hung hăng xé toạt nàng, càng là sắc đẹp thê lương càng tốt.
Chu Hằng hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, nhưng không có ý thức được tay cầm tay vịn ghế bởi vì dùng sức quá độ mà mạch máu nổi vồng lên.
– Thiếp là cầu cứu với Chu công tử! Triệu Lạc Nhạn nói với ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Chu Hằng.
– Tại hạ có thể giúp được gì cho bệ hạ?
– Lâm Vô Nguyệt đệ đệ của Lâm Vô Bệnh ngày hôm trước vào cung thương nghị hôn sự của Duẫn Nhi với thiếp, đúng là coi trọng thiếp, nói muốn ở trong ngày Duẫn Nhi xuất giá đồng thời cưới thiếp làm thiếp! Triệu Lạc Nhạn buồn bã nói.
Lại là họ Lâm!
Chu Hằng gõ nhẹ tay trên bàn, mị lực của Triệu Lạc Nhạn ngay cả hắn đều rất khó chống lại, huống chi là người khác. Lâm Vô Nguyệt có dã tâm cũng không kỳ quái, chỉ là công nhiên muốn cưới Đế hậu về làm thiếp, điều này thật lớn mật!
Nói về xinh đẹp, về mị lực, khẳng định là Hồng Nguyệt còn cao hơn một bậc, nhưng Hồng Nguyệt chính là cường giả cấp Hỗn Độn, cho dù nàng thu liễm khí thế đều có một cỗ khí tràng trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, làm cho mỗi người đều dâng lên ý tưởng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Mà Triệu Lạc Nhạn thì lại hoàn toàn tương phản, nàng chính là một đóa hoa tươi nở rộ, hấp dẫn nam nhân muốn tận tình ngắt lấy; mà khi nàng lộ ra dáng vẻ đáng thương thì càng làm cho nam nhân điên cuồng, muốn xé toạt đóa hoa yêu kiều này thành mảnh vụn!
Hiện tại Chu Hằng có phần hiểu được vì sao Ma Long Đại Đế phải bồi dưỡng đẩy vị hoàng hậu vô cùng xinh đẹp mà tư chất bình thường này đạt tới Tuệ Tinh Hoàng, bởi vì nếu nàng thực lực quá yếu vốn không đủ sức làm đi làm lại!
Nữ nhân này tuyệt đối là vưu vật có thể làm cho nam nhân điên cuồng ở trên giường, không khống chế được một cái làm chết người thì sao bây giờ?
Nhưng khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Chu Hằng, hắn không khỏi thầm lắc đầu, vì sao hắn luôn nghĩ đến phương diện kia vậy?
– Lâm Vô Nguyệt đến đây từ lúc nào vậy? Chu Hằng có chút kỳ quái nói, nhưng sau khi hỏi ra hắn liền biết mình phạm vào ngu xuẩn: tuy rằng ngày đó Lâm Vô Bệnh chỉ dẫn theo đứa con cùng chừng 10 tên hộ vệ, nhưng đừng quên còn có Tiên Cư a, bên trong Tiên Cư có thể chứa bao nhiêu người chứ?
Lực chú ý của hắn dường như có điểm không đủ tập trung, không ngờ phạm vào loại sai lầm cấp thấp này!
– Lâm Vô Nguyệt đợi ở trong Tiên Cư, toàn bộ Lâm gia mấy trăm người đều ở trong Tiên Cư tới đây! Quả nhiên, Triệu Lạc Nhạn cho Chu Hằng biết đáp án.
Chu Hằng lại dùng ngón tay khẽ gõ trên bàn vài cái, nói: Bệ hạ nghĩ như thế nào?
Triệu Lạc Nhạn đứng lên, đi tới hai bước, ở trước mặt của Chu Hằng dịu dàng quỳ xuống, nói: – Đương nhiên thiếp không muốn, còn xin Chu công tử giúp thiếp một tay!
– Bệ hạ đứng lên đi! Chu Hằng không quan tâm đối phương là hoàng hậu hay thái hậu, nhưng nàng là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi, đối với mẫu thân của bằng hữu Chu Hằng luôn ôm vài phần tôn trọng, sao có thể chịu để đối phương quỳ lạy.
– Thỉnh Chu công tử giúp thiếp một tay! Triệu Lạc Nhạn vẫn quỳ không đứng dậy, nói.
Chu Hằng không thể làm gì khác hơn nói: – Bệ hạ cứ việc trút hết lên đầu ta, không muốn gả thì đừng gả! Lời này hắn cũng đã nói với Liễu Duẫn Nhi y như vậy.
Trong Hoàng thất có hai phe phái: một thì phản đối hôn sự của Liễu Duẫn Nhi, ngược lại không phải là bọn họ thực sự quan tâm tới ý nguyện của Liễu Duẫn Nhi, mà bởi vì Lâm gia đưa ra “ý kiến” để cho Liễu Duẫn Nhi kế vị, điều này coi như là đoạt đi giang sơn của Liễu gia, tự nhiên sẽ dấy lên bất mãn của giới hoàng tộc Liễu gia, vì điều này vốn chạm tới ích lợi của bọn họ!
Phe thứ hai đương nhiên là tán thành, lý do là trước mắt Liễu gia đã không có Hắc Động Vương tọa trấn, nếu không thuận theo Lâm Vô Bệnh, chỉ sẽ làm cho Liễu gia bị diệt vong! Liễu gia hẳn là nên chịu nhục, đợi đến khi trong gia tộc xuất hiện một cường giả có thể đối kháng với Lâm Vô Bệnh, lúc đó sẽ đoạt lại hết thảy những gì đã mất!
Hai phe phái này đều có người ủng hộ, bởi vậy hôn kỳ của Liễu Duẫn Nhi mới chậm chạp không có quyết định, mà Lâm gia hiển nhiên lòng kiên nhẫn có hạn.
– Lâm gia đã đơn phương quyết định, mười ngày sau sẽ vào cung đón dâu Duẫn Nhi… cùng với thiếp! Triệu Lạc Nhạn ngẩng đầu lên, khóe mắt lóng lánh lệ, như hoa lê dưới mưa, thật động lòng người.
Trái tim Chu Hằng không tự chủ được nhảy lên một chút, nữ nhân này quả thực là yêu tinh trời sinh, cho dù Tiêu Họa Thủy hay là Lan Phi hai nữ nhân với danh xưng tươi đẹp kia, ở trước mặt nàng đều giống như khuê nữ phòng the.
– Bệ hạ và Duẫn Nhi có thể dời đến Ngọ Dương Học Phủ! Hắn trầm giọng nói.
Hồng Nguyệt tính cách hỉ nộ vô thường, nếu Chu Hằng chịu đi cầu xin nàng, hết tám thành nàng sẽ nguyện ý ra tay. Nhưng điều đó sẽ làm cho Chu Hằng thiếu thêm một món ân tình… Chu Hằng đã thiếu nàng một yêu cầu, không muốn thiếu thêm mà thôi!
Nhưng nếu để Liễu Duẫn Nhi và Triệu Lạc Nhạn dọn vào Ngọ Dương Học Phủ, Lâm Vô Bệnh dám ra tay sao?
Chỉ cần Lâm Vô Bệnh không ra tay, tùy tiện đến người nào Chu Hằng đều có nắm chắc chiến một trận!
– Tạ ơn Chu công tử! Lúc này Triệu Lạc Nhạn mới đứng dậy, nhưng hình như là quỳ lâu chân tê cứng, cả người đúng là lảo đảo một cái, ngã ập về phía Chu Hằng.
Tuệ Tinh Hoàng sẽ vì quỳ một hồi lâu mà tê chân hay sao?
Nói đùa!
Chu Hằng vội vàng lách tránh, nhưng lúc này sự cường đại của Tuệ Tinh Hoàng liền thể hiện ra hết. Chỉ bằng một thân thực lực của hắn, sao có thể thoát khỏi Tuệ Tinh Hoàng có ý định phóng tới?
“Thịch!” Hai người nhất thời đụng vào nhau, tứ chi quấn lấy nhau, gần như mỗi một bộ vị đều dán sát vào nhau.
– Bệ hạ làm gì vậy? Chu Hằng phẫn nộ quát, không chỉ là vì Triệu Lạc Nhạn chơi xấu, hơn nữa nữ nhân này còn là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi!
– Chu công tử! Thân thể của công tử còn thành thực hơn so với miệng của công tử! Gương mặt xinh đẹp của Triệu Lạc Nhạn cách gần Chu Hằng trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng, mắt hạnh quyến rũ, giọng nói êm ái giống như mị dược thúc tình… có thể trong nháy mắt khiến một nam nhân hóa thân làm cầm thú.
Chu Hằng sắc mặt tối đen, bởi vì tay phải nữ nhân này đang chộp vào trong quần hắn! Có biến hóa cũng là bình thường, ai được một vưu vật thiên kiều bá mị như vậy nhào vào trong lòng mà không có chút phản ứng chứ? Có thể có phản ứng cũng không có nghĩa là không khống chế được, nhưng ngươi cố ý khống chế như vậy để làm chi?
Chu Hằng muốn đẩy ra vị Đế hậu này, lại bi kịch phát hiện, hắn không đủ sức phản kháng!
Thiên Hà Đế đại viên mãn thì sao chứ, thuần túy so sánh lực lượng: thì dù có tăng lên gấp trăm lần cũng không thể là đối thủ của Tuệ Tinh Hoàng!
– Bệ hạ làm gì!
– Này! Có gì nói sau! Mau cởi quần áo ra!
– Đừng… đừng cởi của ta!
– Này…
Vị hoàng hậu Đại Tần này dung mạo đạt tới cấp số Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Băng Tâm Trúc các nàng, có thể vượt qua nàng cũng chỉ có hai vị thiên kiều tuyệt sắc Hồng Nguyệt cùng Hoặc Thiên. Mà nàng dường như được sinh ra là để mê hoặc nam nhân, trong mỗi một cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều chứa đầy ý quyến rũ. Cái loại phong tình mê người này thì Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Ứng Mộng Phạm các nàng còn xa không theo kịp.
Chu Hằng đầu tiên nhìn thấy nàng, liền hiểu được vị Tuệ Tinh Đế kia sa lầy không oan uổng chút nào. Tin chắc rằng tất cả nam nhân vừa nhìn thấy nàng đều sẽ nảy sinh lòng muốn thu nàng làm của riêng cưng chiều. Chẳng qua là khi trước Ma Long Đại Đế võ công trác tuyệt, không người nào dám khiêu chiến mà thôi!
Trên thực tế, có lẽ Triệu Lạc Nhạn cũng không thích Ma Long Đại Đế, nhưng không thể nghi ngờ gả cho hắn lại là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Bởi vì loại vưu vật cấp mầm tai họa như nàng nếu gả cho người không có thực lực cường đại, như vậy vận mệnh của hắn chắc chắn vô cùng bi thảm, biết bao nhiêu nam nhân sẽ nguyện ý phát động chiến tranh vì nàng.
Ở trong mắt nữ nhân khác xem ra, đây cũng là chuyện rất vinh quang, có nhiều nam nhân nguyện ý đổ máu, bỏ mệnh vì mình như vậy… nhưng với bản thân nàng thì chẳng qua là từ món đồ chơi của một nam nhân biến thành đồ chơi của một nam nhân khác mà thôi.
Làm như một cái đồ chơi, có gì đáng để cao hứng?
Nhưng những ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái ở trong đầu Chu Hằng rồi biến mất, bởi vì số phận của Triệu Lạc Nhạn không thê thảm như vậy, nàng sớm đã gặp được Ma Long Đại Đế, được mang vào thâm cung, ẩn sâu dung mạo mầm tai họa, không còn nam nhân nào có thể thưởng thức được.
Chu Hằng nhìn lướt qua vị Đế hậu mê hoặc tuyệt sắc này, nhưng chỉ là dồn lực chú ý vào trên thực lực của Triệu Lạc Nhạn.
Tuệ Tinh Hoàng!
Hắn không khỏi kinh ngạc, bởi vì Triệu Lạc Nhạn đẹp thì đẹp rồi, nhưng tư chất tuyệt không tính là thượng thừa, theo hắn nghĩ, có thể đạt tới Tinh Thần Cảnh đã là rất miễn cưỡng, huống chi là Tuệ Tinh Hoàng?
Tư chất kém làm sao được như thế?
Dùng vô số tài nguyên để bổ khuyết ư?
Nhưng nếu muốn làm cho một Tinh Thần Cảnh tài trí bình thường từ cực hạn tăng lên tới Tuệ Tinh Hoàng, điều này cần phải trả giá bao nhiêu tài nguyên? Nếu đem đặt những tư nguyên này ở trên thân thiên tài, e là đủ để bồi dưỡng 100 Tuệ Tinh Hoàng, thậm chí còn nhiều hơn!
Ở Bách Long Tinh, Hắc Động Vương cũng chỉ có năm người ít ỏi như vậy, Tuệ Tinh Hoàng tuyệt đối có thể xưng là cường giả: là trung kiên của đế quốc!
Cái này cũng đủ thấy Ma Long Đại Đế vô cùng ân sủng vị hoàng hậu này, không ngờ ưu ái thiên vị như thế! Tuy nhiên, Ma Long Đại Đế cũng chỉ là Hắc Động Vương, Tuệ Tinh Hoàng chính là cực hạn của vị Đế hậu này, muốn tiến lên một bước e là cần phải có Thiên Huyền Linh Tinh cấp Hắc Động mới có khả năng tăng lên tu vi của nàng.
Thế nhưng Thiên Huyền Linh Tinh cấp Hắc Động, trước đừng nói cần bao nhiêu năm mới có thể hình thành một cái, chính là vừa lúc xuất hiện, thì với tu vi cấp bậc dưới cùng của Ma Long Đại Đế kia có năng lực giành được sao?
Chu Hằng chợt nghiêm sắc mặt, như thế nào mình suy nghĩ miên man nhiều như vậy, nữ nhân này bộ dạng như thế nào, tu vi như thế nào… thì có liên quan gì với hắn chứ? Tại sao hắn phải nhọc lòng suy nghĩ chuyện này làm chi?
Đây là mị lực của bản thân nàng, trong vô tình có thể chiếm cứ tâm tư của người khác, làm cho mỗi người đều xoay chuyển xung quanh nàng!
Chu Hằng vội vàng nghĩ tới dung nhan tuyệt thế của Hoặc Thiên cùng Hồng Nguyệt, lúc này mới ép xuống được mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của Triệu Lạc Nhạn kia. Nhưng từ đó cũng đủ thấy mị lực của vị Đế hậu này kinh người biết bao! Hắn phải dựa vào hai mỹ nữ tuyệt thế Hoặc Thiên và Hồng Nguyệt mới có thể đè xuống được.
– Tại hạ Chu Hằng! Ra mắt hoàng hậu bệ hạ! Hắn mỉm cười, hướng về Triệu Lạc Nhạn ôm quyền thi lễ.
– Chu công tử! Mời ngồi! Vị Đế hậu đứng lên, hướng về Chu Hằng làm một động tác tay mời ngồi. Tuy rằng nàng là hoàng hậu của một nước, nhưng dù là Ma Long Đại Đế khi còn tại thế, ở trước mặt phối ngẫu nàng cũng không dám làm cao trước một vị Hắc Động Vương khác, bởi vì địa vị giữa song phương là ngang hàng.
Mà bây giờ Ma Long Đại Đế đã chết trận, phía sau Chu Hằng lại có một nhân vật “cấp Hắc Động” vô cùng cường đại, nên Triệu Lạc Nhạn càng không dám làm cao với Chu Hằng, mà ngược lại còn phải đặt vị trí của mình thấp xuống một tầng thứ.
Tuy rằng nàng làm hoàng hậu mười mấy vạn năm, nhưng cũng không có vì vậy mà đầu óc choáng váng, nghĩ rằng sẽ vì một câu của nàng mà xoay chuyển toàn bộ Đại Tần Quốc.
Chu Hằng theo lời ngồi xuống, nói: – Bệ hạ! Hôm nay cho đòi tại hạ tới đây, có chuyện gì?
Triệu Lạc Nhạn làm ra dáng vẻ sầu bi, bộ dáng đáng thương mê người kia thiếu chút nữa làm Chu Hằng không nhịn được bước tới ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi… nàng lấy ra một chiếc khăn nhẹ lau ở khóe mắt, động tác tuyệt đẹp, hiển lộ ra hết vẻ ung dung quý phái. Chu Hằng trông thấy trong lòng lại rung động, nổi lên một loại ý muốn điên cuồng chà đạp nàng.
Nam nhân đều có một mặt đen tối, khát vọng phá hủy, chẳng qua là luôn bị lý trí tốt áp chế mà thôi. Thế nhưng nữ nhân này lại có thể phóng lớn mảng đen tối kia gấp trăm lần. Nàng càng biểu hiện dáng vẻ đáng thương, thì càng có thể kích lên mảng đen tối kia: phải hung hăng xé toạt nàng, càng là sắc đẹp thê lương càng tốt.
Chu Hằng hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, nhưng không có ý thức được tay cầm tay vịn ghế bởi vì dùng sức quá độ mà mạch máu nổi vồng lên.
– Thiếp là cầu cứu với Chu công tử! Triệu Lạc Nhạn nói với ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Chu Hằng.
– Tại hạ có thể giúp được gì cho bệ hạ?
– Lâm Vô Nguyệt đệ đệ của Lâm Vô Bệnh ngày hôm trước vào cung thương nghị hôn sự của Duẫn Nhi với thiếp, đúng là coi trọng thiếp, nói muốn ở trong ngày Duẫn Nhi xuất giá đồng thời cưới thiếp làm thiếp! Triệu Lạc Nhạn buồn bã nói.
Lại là họ Lâm!
Chu Hằng gõ nhẹ tay trên bàn, mị lực của Triệu Lạc Nhạn ngay cả hắn đều rất khó chống lại, huống chi là người khác. Lâm Vô Nguyệt có dã tâm cũng không kỳ quái, chỉ là công nhiên muốn cưới Đế hậu về làm thiếp, điều này thật lớn mật!
Nói về xinh đẹp, về mị lực, khẳng định là Hồng Nguyệt còn cao hơn một bậc, nhưng Hồng Nguyệt chính là cường giả cấp Hỗn Độn, cho dù nàng thu liễm khí thế đều có một cỗ khí tràng trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, làm cho mỗi người đều dâng lên ý tưởng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Mà Triệu Lạc Nhạn thì lại hoàn toàn tương phản, nàng chính là một đóa hoa tươi nở rộ, hấp dẫn nam nhân muốn tận tình ngắt lấy; mà khi nàng lộ ra dáng vẻ đáng thương thì càng làm cho nam nhân điên cuồng, muốn xé toạt đóa hoa yêu kiều này thành mảnh vụn!
Hiện tại Chu Hằng có phần hiểu được vì sao Ma Long Đại Đế phải bồi dưỡng đẩy vị hoàng hậu vô cùng xinh đẹp mà tư chất bình thường này đạt tới Tuệ Tinh Hoàng, bởi vì nếu nàng thực lực quá yếu vốn không đủ sức làm đi làm lại!
Nữ nhân này tuyệt đối là vưu vật có thể làm cho nam nhân điên cuồng ở trên giường, không khống chế được một cái làm chết người thì sao bây giờ?
Nhưng khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Chu Hằng, hắn không khỏi thầm lắc đầu, vì sao hắn luôn nghĩ đến phương diện kia vậy?
– Lâm Vô Nguyệt đến đây từ lúc nào vậy? Chu Hằng có chút kỳ quái nói, nhưng sau khi hỏi ra hắn liền biết mình phạm vào ngu xuẩn: tuy rằng ngày đó Lâm Vô Bệnh chỉ dẫn theo đứa con cùng chừng 10 tên hộ vệ, nhưng đừng quên còn có Tiên Cư a, bên trong Tiên Cư có thể chứa bao nhiêu người chứ?
Lực chú ý của hắn dường như có điểm không đủ tập trung, không ngờ phạm vào loại sai lầm cấp thấp này!
– Lâm Vô Nguyệt đợi ở trong Tiên Cư, toàn bộ Lâm gia mấy trăm người đều ở trong Tiên Cư tới đây! Quả nhiên, Triệu Lạc Nhạn cho Chu Hằng biết đáp án.
Chu Hằng lại dùng ngón tay khẽ gõ trên bàn vài cái, nói: Bệ hạ nghĩ như thế nào?
Triệu Lạc Nhạn đứng lên, đi tới hai bước, ở trước mặt của Chu Hằng dịu dàng quỳ xuống, nói: – Đương nhiên thiếp không muốn, còn xin Chu công tử giúp thiếp một tay!
– Bệ hạ đứng lên đi! Chu Hằng không quan tâm đối phương là hoàng hậu hay thái hậu, nhưng nàng là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi, đối với mẫu thân của bằng hữu Chu Hằng luôn ôm vài phần tôn trọng, sao có thể chịu để đối phương quỳ lạy.
– Thỉnh Chu công tử giúp thiếp một tay! Triệu Lạc Nhạn vẫn quỳ không đứng dậy, nói.
Chu Hằng không thể làm gì khác hơn nói: – Bệ hạ cứ việc trút hết lên đầu ta, không muốn gả thì đừng gả! Lời này hắn cũng đã nói với Liễu Duẫn Nhi y như vậy.
Trong Hoàng thất có hai phe phái: một thì phản đối hôn sự của Liễu Duẫn Nhi, ngược lại không phải là bọn họ thực sự quan tâm tới ý nguyện của Liễu Duẫn Nhi, mà bởi vì Lâm gia đưa ra “ý kiến” để cho Liễu Duẫn Nhi kế vị, điều này coi như là đoạt đi giang sơn của Liễu gia, tự nhiên sẽ dấy lên bất mãn của giới hoàng tộc Liễu gia, vì điều này vốn chạm tới ích lợi của bọn họ!
Phe thứ hai đương nhiên là tán thành, lý do là trước mắt Liễu gia đã không có Hắc Động Vương tọa trấn, nếu không thuận theo Lâm Vô Bệnh, chỉ sẽ làm cho Liễu gia bị diệt vong! Liễu gia hẳn là nên chịu nhục, đợi đến khi trong gia tộc xuất hiện một cường giả có thể đối kháng với Lâm Vô Bệnh, lúc đó sẽ đoạt lại hết thảy những gì đã mất!
Hai phe phái này đều có người ủng hộ, bởi vậy hôn kỳ của Liễu Duẫn Nhi mới chậm chạp không có quyết định, mà Lâm gia hiển nhiên lòng kiên nhẫn có hạn.
– Lâm gia đã đơn phương quyết định, mười ngày sau sẽ vào cung đón dâu Duẫn Nhi… cùng với thiếp! Triệu Lạc Nhạn ngẩng đầu lên, khóe mắt lóng lánh lệ, như hoa lê dưới mưa, thật động lòng người.
Trái tim Chu Hằng không tự chủ được nhảy lên một chút, nữ nhân này quả thực là yêu tinh trời sinh, cho dù Tiêu Họa Thủy hay là Lan Phi hai nữ nhân với danh xưng tươi đẹp kia, ở trước mặt nàng đều giống như khuê nữ phòng the.
– Bệ hạ và Duẫn Nhi có thể dời đến Ngọ Dương Học Phủ! Hắn trầm giọng nói.
Hồng Nguyệt tính cách hỉ nộ vô thường, nếu Chu Hằng chịu đi cầu xin nàng, hết tám thành nàng sẽ nguyện ý ra tay. Nhưng điều đó sẽ làm cho Chu Hằng thiếu thêm một món ân tình… Chu Hằng đã thiếu nàng một yêu cầu, không muốn thiếu thêm mà thôi!
Nhưng nếu để Liễu Duẫn Nhi và Triệu Lạc Nhạn dọn vào Ngọ Dương Học Phủ, Lâm Vô Bệnh dám ra tay sao?
Chỉ cần Lâm Vô Bệnh không ra tay, tùy tiện đến người nào Chu Hằng đều có nắm chắc chiến một trận!
– Tạ ơn Chu công tử! Lúc này Triệu Lạc Nhạn mới đứng dậy, nhưng hình như là quỳ lâu chân tê cứng, cả người đúng là lảo đảo một cái, ngã ập về phía Chu Hằng.
Tuệ Tinh Hoàng sẽ vì quỳ một hồi lâu mà tê chân hay sao?
Nói đùa!
Chu Hằng vội vàng lách tránh, nhưng lúc này sự cường đại của Tuệ Tinh Hoàng liền thể hiện ra hết. Chỉ bằng một thân thực lực của hắn, sao có thể thoát khỏi Tuệ Tinh Hoàng có ý định phóng tới?
“Thịch!” Hai người nhất thời đụng vào nhau, tứ chi quấn lấy nhau, gần như mỗi một bộ vị đều dán sát vào nhau.
– Bệ hạ làm gì vậy? Chu Hằng phẫn nộ quát, không chỉ là vì Triệu Lạc Nhạn chơi xấu, hơn nữa nữ nhân này còn là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi!
– Chu công tử! Thân thể của công tử còn thành thực hơn so với miệng của công tử! Gương mặt xinh đẹp của Triệu Lạc Nhạn cách gần Chu Hằng trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng, mắt hạnh quyến rũ, giọng nói êm ái giống như mị dược thúc tình… có thể trong nháy mắt khiến một nam nhân hóa thân làm cầm thú.
Chu Hằng sắc mặt tối đen, bởi vì tay phải nữ nhân này đang chộp vào trong quần hắn! Có biến hóa cũng là bình thường, ai được một vưu vật thiên kiều bá mị như vậy nhào vào trong lòng mà không có chút phản ứng chứ? Có thể có phản ứng cũng không có nghĩa là không khống chế được, nhưng ngươi cố ý khống chế như vậy để làm chi?
Chu Hằng muốn đẩy ra vị Đế hậu này, lại bi kịch phát hiện, hắn không đủ sức phản kháng!
Thiên Hà Đế đại viên mãn thì sao chứ, thuần túy so sánh lực lượng: thì dù có tăng lên gấp trăm lần cũng không thể là đối thủ của Tuệ Tinh Hoàng!
– Bệ hạ làm gì!
– Này! Có gì nói sau! Mau cởi quần áo ra!
– Đừng… đừng cởi của ta!
– Này…