“Mắc mớ gì đến anh?” Hạ Tuyết mặt lạnh ăn khối thịt bò! Hừ một tiếng!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, tháo lỏng cúc áo tây phục, ngồi trên sofa đỏ thẩm đối diện cô, im lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết cúi đầu vừa ăn khối thịt bò, vừa uống từng ngụm, từng ngụm rượu đỏ, hơi đứng dậy, khẽ vươn tay ra trước, cầm đĩa mỳ Ý, cúi đầu tiếp tục ăn. . . . . . Hoàn toàn xem Hàn Văn Hạo như không khí!
Quản lí nhà hàng đi tới, nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, tôn kính gọi một tiếng Hạ tiểu thư, tự mình đưa thực đơn cho Hàn Văn Hạo, cẩn thận nói: “Tổng Tài. . . . . . Người muốn dùng món gì?”
Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nói: “Không cần. . . . . . đi xuống đi. . . . . . Đừng cho bất kỳ người khách nào đi vào!”
“Vâng”, quản lí đi ra ngoài!
Hàn Văn Hạo cầm ly nước đá, hớp nhẹ một ngụm, chậm rãi đặt ly trên mặt bàn, sau đó đặt ở trên bàn, kéo đĩa đầy thịt bò đến trước mặt mình, cầm lấy dao nĩa, vừa cắt khối thịt bò vừa nói: “Nếu không có lá gan nhận vai “Trà Hoa Nữ”, thì cô đừng nhận! Nhận rồi lại phát tiết cảm xúc! Vô dụng!”
Hạ Tuyết mặc kệ người này, tiếp tục từng ngụm, từng ngụm ăn mỳ Ý, có thể là ăn quá nhanh, cho nên cho sặc một cái, khuôn mặt cô đỏ lên, dùng khăn ăn che miệng ho khan, ho lợi hại. . . . . .
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng này của cô, gõ ngón tay!
Nhân viên phục vụ lập tức đi tới!
“Cho cô ấy một ly nước nóng! !”
“Không cần!” Hạ Tuyết từ chối, tự mình cầm lấy chai rượu đỏ, rót vào cái đầy vào ly cao cổ, thiếu chút nữa tràn ra ngoài, sau đó nâng lên ly, vừa ho khan, vừa nốc vào miệng!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo sáng lên, vừa ăn miếng thịt bò, không nhịn được nhắc đến chuyện xưa nói: “Nếu buổi tối sáu năm trước ấy, tửu lượng của cô cũng tốt giống hôm nay. . . . . . thì thật tốt . . . . .”
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: “Anh uống nhầm thuốc sao? Anh mất trí nhớ sao? Buổi tối sáu năm trước ấy, tôi bị bạn tốt bỏ thuốc! ! Cho nên anh mới được tiện nghi! !”
Hàn Văn Hạo cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, cười lạnh nói: “Cho nên tôi tiếc nuối, cô mắc bẫy của tôi !”
Hạ Tuyết lập tức đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo, nói: “Hôm nay tâm tình tôi không tốt, đừng chọc tôi! Nếu sáng nay anh muốn nếm cà phê, buổi chiều muốn nếm thử rượu đỏ, thì anh có thể thử xem xem! !”
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cô dám hắt thử xem, cô xem tôi có dám ném cô xuống lầu không?”
“Anh. . . . . .” Hạ Tuyết thở hổn hển, nói xong, cầm lý rượu đỏ giơ lên cao,. . . . . .
Hàn Văn Hạo cầm ly nước sôi, giống như con báo nhỏ nhìn chằm chằm cô . . . . . .
Hạ Tuyết nhìn chòng chọc hắn thật lâu, lại ngồi xuống, đặt mạnh ly rượu xuống bàn, cầm dao nĩa, một lần nữa cắt khối thịt bò. . . . . . . . . Cô cắt khối thịt bò thành bốn phần, từng ngụm, từng ngụm nuốt hết khối thịt bò, vừa ăn vừa tức giận, nhớ đến người phụ nữ nhận điện thoại của Daniel, giọng khàn khàn nói hắn không có ở đây, rồi cúp điện thoại! Cô đột nhiên cảm thấy giọng nữ này rất quen thuộc, nhưng cảm thấy không thể nào!
Hạ Tuyết đau lòng, đem nĩa gim vào miếng thịt bò tiếp tục ăn hết đĩa!
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ thở dài, tháo khăn ăn, nói: “Cô từ từ ăn đi, tôi mặc kệ cô!”
Hắn nói xong, bỏ khăn ăn xuống, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi!
“Đàn ông đều như vậy sao?” Hạ Tuyết cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch hỏi.
Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn cô hỏi: “Cái gì?”
“Tôi hỏi anh. . . . . . đàn ông có phải đều như vậy hay không?” Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, thậm chí ra lệnh cho hắn. . . . . .”Anh ngồi xuống cho tôi ! !”
Cô say!
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô, một lần nữa ngồi xuống, nhìn cô hỏi: “Cái gì đàn ông đều như vậy? Mỗi người không giống nhau!”
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Đàn ông có phải đều ăn trong nồi, ngồi nhìn ra ngoài hay không?”
Hàn Văn Hạo hơi cười nói: “Vậy thì phải xem là tuýp đàn ông như thế nào!”
“Nếu như là anh thì sao?” Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, rất không khách khí hỏi!
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười nói: “Nếu là tôi, tôi có thể nói cho cô biết, tôi không ăn trong nồi, ngồi nhìn ra ngoài! Bởi vì chỉ cần tôi muốn phụ nữ, bọn họ đều thuộc về tôi !”
“Cho nên mới nói anh bỉ ổi!” Hạ Tuyết tức giận nói xong, kéo đĩa trái cây ăn!
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nghi hoặc hỏi xong, sau đó lại nhìn thái độ cô như vậy, hắn nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Daniel tiên sinh của cô tràn đầy sinh lực đi bên ngoài… sao? Vừa về nước ngày thứ hai?”
“A?” Hạ Tuyết ngẩng đầu, vô cùng kỳ lạ nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Thật là hiếm thấy, nói chuyện văn vẻ như vậy? Thật là làm nhục cá tính tàn nhẫn vô tình a!”
Hàn Văn Hạo bật cười nói: “Được rồi! Đàn ông của cô bên ngoài có phụ nữ khác sao?”
“Đừng nói buồn nôn như vậy! !” Hạ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn nói! !
Hàn Văn Hạo nhíu mày nhìn cô! Không thể nhịn được nữa, ném khăn ăn, đứng lên!
“Ngồi xuống! !” Hạ Tuyết lại ra lệnh ! !
Hàn Văn Hạo không nghe lời của cô, mà giận dữ nói với cô: “Cho cô một chút mặt mũi thì cô cho rằng mình xinh đẹp sao! ! Đàn ông của cô ở bên ngoài có phụ nữ, đâu liên quan tới tôi? Sáu năm trước, không phải cô thích Văn Vũ còn mập mờ với tôi sao?”
Hạ Tuyết phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, ném khăn ăn trong tay lên bàn, lắc lư đứng lên, chống mặt bàn đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, thừa dịp cảm giác say hét lớn: “Anh nói ai sáu năm trước cùng ai mập mờ? Cùng anh sao? cùng Văn Vũ sao? Anh có biết xấu hổ hay không?”
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm ánh mắt mơ màng của Hạ Tuyết, lông mi khẽ chớp nói: “Cô dám nói, sáu năm trước, cô đối tôi không hề động tâm?”
“Phi! ! Anh đừng làm tôi buồn nôn!” Hạ Tuyết tức giận nói: “Thích anh? ? Loại người đàn ông giống như anh chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, tại sao tôi phải thích? ? Có bệnh sao! người kia ở trong lòng chị đây, không ai có thể biết được! !”
Cô nói xong, trong lòng đau xót, thở dài một hơi, cố nén cảm giác choáng váng, muốn xoay người rời khỏi, nào ngờ cả người mềm nhũn. . . . . .
Hàn Văn Hạo từ phía sau ôm lấy cô, ánh mắt nóng bỏng cúi xuống, thừa dịp cô bị say, ở bên tai cô, nhanh chóng hỏi: “Người sáu năm trước là ai?”