Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 133: Tôi Muốn Rời Bỏ Anh

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“A!!” Hàn Văn Vũ lập tức cầm lấy ngón trỏ Hạ Tuyết, vội vàng cầm máu, nhưng Hàn Văn Kiệt bước tới, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cầm máu vết thương cho nàng, Hạ Tuyết rút tay mình ra khỏi tay hắn. . . . . .

Hàn Văn Kiệt sửng sốt nhìn nàng. . . . . .

Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, nói: “Tôi không sao! Không phải chỉ đứt tay một chút thôi sao?”

Nàng nói xong, lập tức đưa ngón tay vào trong miệng, hút máu vết thương!

“Còn đau không?” Hàn Văn Vũ đau lòng hỏi.

“Không có việc gì!” Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu!

Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, có chút kỳ lạ. . . . .

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Ai!! Tôi thật sự không có việc gì!”

Hàn Văn Kiệt chỉ cười cười, muốn kéo tay của nàng kiểm tra, nhưng Hạ Tuyết rụt tay lại, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, con báo nhỏ chết tiệt, hỏi: “Nhà anh có băng keo cá nhân không?”

Hàn Văn Hạo giống như rất nhàm chán, từ phía dưới hộc tủ TV lấy ra cái hòm thuốc nho nhỏ, sau đó đi tới, để lên trên mặt tủ bếp, nói: “Các người đứng chỗ đó làm gì? Chẳng qua là đứt tay thôi, có gì để các người ngạc nhiên sao?”

Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm. . . . . .

Hàn Văn Vũ lấy băng keo cá nhân trong cái hòm thuốc, xé ra, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé Hạ Tuyết, dán băng keo lên ngón tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, đau lòng nói: “Ôi! Nhất định là rất đau! Cô đừng làm điểm tâm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi!”

“Đừng! Lãng phí, mọi người chờ tôi một chút! Xong ngay!!” Hạ Tuyết nói bọn họ mau chóng rời đi, nàng nhanh chóng làm bữa ăn sáng! Ba anh em Hàn Văn Hạo và Dạ Thiên Thiên cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, vừa xem tin tức buổi sáng, Hàn Văn Vũ quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Chú nói xem!!! Vừa rồi chú cũng tán thành anh theo đuổi Hạ Tuyết có đúng hay không?”

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt mỉm cười nói: “Em quá quen tính cách của anh rồi, anh muốn cái gì, nhất định phải bắt lấy …… tán thành hay không đều không có ý nghĩa gì ….”

“Phi!” Hàn Văn Vũ tức giận quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết vẫn còn đang trước trước, sau sau, bận rộn, trong lòng của hắn đau nhói nói: “Mọi người nhìn đi, cô ấy cần cù giống như con kiến nhỏ …. rất đáng yêu!”

Hàn Văn Hạo nhàm chán uống nước suối! Dạ Thiên Thiên cũng mỉm cười nói: “Nhìn đi …… Thật là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà …… Văn Hạo, em trong mắt của anh là con kiến nhỏ sao?”

“Em là con ong mật!” Hàn Văn Hạo nói thẳng. Dạ Thiên Thiên nhướng mày! “Ha ha ha ha ha ……” Hàn Văn Vũ cười lớn. Hàn Văn Kiệt không biến sắc đứng lên, đi vào phòng bếp, đi tới trước cửa tủ lạnh, mở tủ lạnh lấy nước khoáng, nhìn Hạ Tuyết đứng nơi đó chuyên tâm làm bữa ăn sáng, cũng không quay đầu lại. . . . . .

“Lúc nào thì trở lại bệnh viện tái khám?” Hàn Văn Kiệt vừa uống nước vừa nhìn nàng! Hạ Tuyết lập tức quay đầu, đôi mắt to ngây thơ thuần khiết nhìn chằm chằm Hàn Văn Kiệt cười nói: “Mũi của tôi không sao, hiện tại cũng không chảy máu, có lẽ về sau, sẽ không trở lại tái khám nữa. Làm phiền anh hoài không tốt! Tôi cảm thấy rất xấu hổ!”

Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết mỉm cười quay đầu, tiếp tục cắt rau cải, nụ cười có chút miễn cưỡng, vừa cắt rau cải nhưng trong lòng có chút chua xót, tay có chút lạnh run, nàng thở sâu một hơi, tiếp tục cải rau cải, từng chút, từng chút đứt lìa . . . . . .

Hàn Văn Kiệt vẫn đứng bên cạnh nàng, như lơ đãng nói: “Hay là trở lại xem một chút …… Tôi sợ cô có chuyện. . . . . .”

“Không có việc gì!” hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt chao chao, nàng cắn chặt răng, ha ha ha cười, vẫn cắt rau cải, nói: “Anh cũng không biết, bây giờ tôi không còn chảy máu rồi, thoải mái hơn! Anh yên tâm! Anh kê đơn thuốc rất tốt, tôi đã khỏi. . . . . .”

“Hạ Tuyết ……” Hàn Văn Kiệt lại gần phía sau nàng, gọi nhỏ tên nàng!

“Chú ba! Mau tới đây! Không nên quấy rầy bảo bối của anh làm điểm tâm! Chú không biết cô ấy làm điểm tâm ăn ngon thế nào!” Hàn Văn Vũ lấy bài xì phé chơi bài với Dạ Thiên Thiên, Hàn Văn Hạo lại đi lên lầu thay quần áo chuẩn bị trở về công ty. Hàn Văn Kiệt nghe anh hai gọi, nhưng hắn vẫn chậm rãi nhìn Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi: “Thật. . . . . . Không trở lại nữa sao. . . . . .”

“Ừ….” Hạ Tuyết tiếp tục cắt rau cải, dịu dàng nói. Hàn Văn Kiệt gật đầu một cái, trầm mặc rời phòng bếp, Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn nồi cháo đang nấu, lại dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng múc một chút cháo, đưa vào trong miệng nếm thử một chút, không ngờ, rất nóng, nàng oa một tiếng, nước mắt lăn xuống, nàng vội vã lau nước mắt, hít mũi một cái, quay đầu tiếp tục cắt rau cải…..

Nửa giờ sau, bữa ăn sáng rốt cuộc đã làm xong! Mọi người cùng nhau ngồi xung quanh bàn ăn hình chữ nhật, nhìn trên mặt bàn để chân giò hun khói, nồi cháo, rau cải trộn, bánh mì sandwich, trứng ốp la, một số món khác. . . . . . Mọi thứ đều đầy đủ. . . . . .

Dạ Thiên Thiên kinh ngạc cười nói: “Ôi …… Văn Vũ, anh phải cưới Hạ Tuyết gấp gấp, cô ấy thật lợi hại a…… Có thể làm được nhiều món ăn như vậy!”

Hàn Văn Vũ lập tức cầm muỗng, ăn bát cháo, vừa nói: “Cho nên phụ nữ nhất định phải biết làm nấu ăn, mới có thể giữ được đàn ông!”

“Anh có ý tứ gì?” Dạ Thiên Thiên tức giận, cười nói: “Tôi không biết nấu ăn, thì không giữ được Văn Hạo sao ?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cầm muỗng, múc một bát cháo, uống một hớp, nhất thời phát hiện, nồi cháo nấu nửa giờ, lại có thể giống như đã nấu thật lâu, hắn là người có yêu cầu rất cao đối với việc ăn uống, nhưng bát cháo này, làm cho hắn hơi giật mình, chứng minh bát cháo này thật sự ngon miệng, hắn vừa ăn cháo, vừa nhìn Hạ Tuyết, nàng đang cầm cái muỗng, rất nghiêm túc nhìn hắn . . . . . .

“Tạm được. . . . . .” Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói. Hạ Tuyết không nhịn được cười, lấy cái khăn ăn màu trắng, choàng lên cổ cho Hàn Văn Vũ, giống như một bà mẹ, nói: “Anh từ từ ăn, đừng làm bẩn quần áo, một chút ăn xong, sẽ phải đi hiện trường quay phim rồi !”

“Ừm!” Hàn Văn Vũ vừa ăn vừa gật đầu! Hạ Tuyết nhìn thấy ông chủ vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, cầm đũa lên, gắp một chút rau trộn bỏ vào trong chén Hàn Văn Vũ nói: “Ăn nhẹ một chút, tối hôm qua, anh uống rượu!”

“Ừm!” Hàn Văn Vũ nói xong, kéo Hạ Tuyết ngồi xuống, nói: “Cô cũng ăn đi!! Ăn xong tôi sẽ cưới cô!”

“Phi!” Hạ Tuyết biết hắn đang nói giỡn, cười nói. Hàn Văn Vũ cũng không nhịn được nở nụ cười …

Hạ Tuyết cầm đũa lên, vừa định gắp lên một phần bánh rán, không ngờ Hàn Văn Kiệt cũng đưa đũa gắp cái bánh rán này, hai người liếc mắt nhìn nhau. Hạ Tuyết vội vàng thu đũa lại, Hàn Văn Kiệt mỉm cười gắp một phần bánh rán đưa tới trong chén Hạ Tuyết nói: “Cô cực khổ rồi!”

“Không khổ cực chút nào!” Hạ Tuyết ha ha cười nói: “Mọi người ăn vui vẻ, tôi cũng vui vẻ. . . . .”

Nàng nói xong, đem bánh rán trong chén mình bỏ vào trong chén Hàn Văn Vũ nói: “Anh rất ngoan! Ăn nhiều một chút!! Tôi không nói cho Lynda biết, anh cũng không cần giảm cân!”

Hàn Văn Kiệt nhìn lại Hạ Tuyết. . . . . .

Chọn tập
Bình luận