Điện thoại Lynda không ngừng vang lên, vang lên càng làm cho lòng người phiền não, vang lên làm người ta khó chịu, cô thở dài, cầm một phần tài liệu lên xem, có chút không tin, giống như một bà lão, thật gian nan nói: “Rốt cuộc. . . . . Trầm Ngọc Lộ kia có bản lãnh gì, đoạt lấy quảng cáo và vai diễn của Hạ Tuyết trong tay bà lão Isha kia?”
Tiểu Thanh cũng lẩm bẩm nói: “Ai biết? Hơn nữa chúng ta cũng không nghe nói, Trầm Ngọc Lộ này không dính dáng đến xì căng đan, ví dụ như cùng ai lên giường ……..”
Lynda liếc mắt nhìn tiểu Thanh, mắng cô ngu ngốc: “Đầu óc cô bị ngập nước à? Cô ta là em gái của hoàng phi Nhật Bản! Cô ta cần lên giường với người khác sao?”
“Cho nên nói người ta có thực lực chứ sao. . . . . . Cái đó, chị thật không nghe điện thoại à?” Tiểu Thanh liếc điện thoại trên bàn làm việc Lynda.
Vẻ mặt của Lynda nhíu lại, tròng mắt hơi híp, nhìn tiểu Thanh tức giận nói: “Cô đi theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết đây là điện thoại của ai sao?”
Tiểu Thanh lại thật không biết, hỏi: “Ai vậy?”
Lynda lập tức nện tài liệu xuống, nhìn cái đồ vô dụng Tiểu Thanh, tức giận nói: “Còn có thể là ai à? bà lão Isha kia gọi điện thoại chứ ai? Khẳng định cô ta cho rằng one-king chúng ta tranh giành quảng cáo và vai diễn của cô ta! Hiện tại Trầm Ngọc Lộ là người của chúng ta, cô ta muốn hoài nghi cũng là hoài nghi trên đầu bà già tôi đây ! Hiểu chưa ? Rốt cuộc, Trầm Ngọc Lộ là người Trung Quốc hay người Nhật Bản ? Giới giải trí Nhật Bản muốn tranh đoạt quảng cáo của người khác sao? Hơn nữa bảng hiệu Hạ Tuyết lớn như vậy, còn không kiêng kỵ chút nào ! Cô nói tranh giành với con tôm nhỏ, chúng ta liền nhắm một mắt, mở một mắt, nhưng Hạ Tuyết ai vậy? bà chủ tập đoàn Toàn Cầu a! lại còn cướp đoạt trong tay người sắt Isha ! Chuyện này không tìm đến tôi sao? Huống chi, Văn Vũ biết chuyện này, hắn sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Nói tới đây, điện thoại trong phòng làm việc của Lynda vang lên, cô lập tức cầm điện thoại lên: “Alô !”
“Thế nào? Không dám nhận điện thoại của tôi à?” Isha giận đến toàn thân phát run, cầm điện thoại ngồi trên ghế, lạnh lùng nói.
Lynda trừng mắt thật to, đầu tiên là nhìn tiểu Thanh lộ ra vẻ mặt cay cú, rồi ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Cô đừng giả bộ cho tôi! !” Isha tức giận, một tay vỗ vào trên bàn, mới nói với Lynda: “Nếu như cô không mất trí nhớ, lúc người của cô tranh giành quảng cáo với người của tôi, tôi là người tới trước a! ! Nhưng không chen ngang ! ! Cô cho rằng lão nương không chen ngang thì muốn cướp tiền sao ? Lão nương nếu không phải thấy Hàn Văn Vũ của các người và Hạ Tuyết nhà chúng tôi có giao tình, lần trước chúng ta uống rượu kết tình, lão nương cũng sẽ không mềm lòng như vậy! ! Cô đã lên mặt sao? Tôi cho cô biết, chuyện này cô không cho tôi một lời giải thích, tôi không để yên cho cô đâu ! ! ! ! !”
Lynda lấy ống nghe ra khỏi tai, tránh nghe Isha rít gào, do dự một lát, thở dài, cũng đi thẳng vào vấn đề, nói với Isha: “Nói thật! ! Tôi làm trong ngành này cũng vài chục năm rồi. . . . . .”
“Tôi hi vọng cô có thể làm đến chết ! ! Cô làm vài chục năm thì có thể cướp quảng cáo của người ta sao? Đi ngân hàng lấy tiền, không cần xếp hàng cũng là người già 70 tuổi trở lên ! !” Isha tức giận nói!
“Cô hãy nghe tôi nói trước đi. . . . . . Tôi làm trong ngành này nhiều năm như vậy, chuyện đưa đẩy tôi đều hiểu! ! Tôi cũng không nói muốn cướp quảng cáo và vai diễn của Hạ Tuyết ! Nhưng chuyện này thật sự là hiểu lầm, ngày hôm qua chúng tôi mới ký hợp đồng với Trầm Ngọc Lộ, hôm nay lại phát hiện cô ta nhắm vào hai quảng cáo và vai diễn ! Đây là cô ta làm ra ! ! Cô hiểu không? Isha tỷ tỷ!” Lynda nhanh chóng giải thích!
Isha lập tức giận đến sắc mặt tái nhợt, ngồi trên bàn nói: “Vậy ý của cô nói là chuyện này không liên quan đến one-king các người ?”
Vẻ mặt Lynda cười khổ, nói: “Đúng vậy. . . . . .”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!” Isha bộp một tiếng, cúp điện thoại!
Lynda bất đắc dĩ cầm điện thoại, thở dài nói: “Chuyện này thế nào? Chuyện đã tính lên đầu chúng ta rồi!”
Tiểu Thanh không hiểu, nói: “Không phải chị mới vừa giải thích sao?”
“Cô ta có tin hay không? Xem như tin, đến lúc đó có chuyện, khẳng định sẽ bắt one-king chúng ta chịu tội! Đi họp trước thôi! Phiền chết rồi ! Sáng sớm!” Lynda tạm thời gác lại chuyện này, cầm văn kiện lên, dọc theo bên ngoài phòng làm việc đi ra ngoài, lại thấy hai diễn viên mới đi vào chuẩn bị ký hợp đồng, xem ra cả hai khoảng 18 tuổi, cô cầm tài liệu gõ một cái lên cửa phòng kính nói: “Phái người nói cho các cô ấy một chút, đừng để Sắc Quỷ Trác Bách Quân ăn! Hắn mỗi ngày tinh lực tràn đầy, cũng không sợ gặp chuyện không may sao ?”
“Nói người nào?” Trác Bách Quân mặc tây trang màu đen bóng, mang cà vạt nhỏ, đi ra thang máy, nhìn Lynda, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Lynda cũng không sợ hắn, không lên tiếng, đi tới phòng họp!
Trác Bách Quân cũng hừ một tiếng, cũng đi vào phòng họp, vừa vặn nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu đỏ, cổ chữ V, bên trái xếp ly, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, ngồi trên ghế trong phòng họp nhỏ, cầm cái gương nhỏ đang tô son môi, Lynda nhìn cô ta một cái, đặt tài liệu xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay xem ra, Ngọc Lộ vô cùng rạng rỡ nhỉ”.
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười, để gương xuống, ngẩng đầu nhìn Lynda nói: “Cô muốn nói cái gì?”
Lynda vừa nghe, cũng biết cô ta là lão hồ ly, liền mỉm cười ngồi xuống, nói: “Quảng cáo bạch kim và quảng cáo xe nổi tiếng, cô tiếp nhận không nương tay à? trong cái vòng tròn này có quy củ đó, không phải là cô không biết chứ? Rõ ràng là cướp đoạt của người ta, sợ rằng. . . . . .”
Trầm Ngọc Lộ đóng gương, nhìn Lynda, sắc mặt có chút lạnh lùng nói: “Hừ! Ngày hôm qua lúc tôi ký hợp đồng, các người bắt 8 cây cầu lớn mời tôi vào! Tôi mới vừa vào, thì mang đến cho công ty các người 30 triệu, hôm nay lại nói với tôi chuyện này? Cái vòng này có quy củ gì ? Tôi thật đúng là không biết đó, cô nói cho tôi nghe một chút đi? Người ta muốn ký hợp đồng với tôi …….. tôi ký, chẳng lẽ không được?”
Lynda không phản đối, biết tiện nhân này đang giả bộ ngu. . . . . .
“Nói chuyện gì vậy ?” Hàn Văn Vũ lấy thân phận Tổng Tài one-king, mỉm cười đi tới chào hỏi Trác Bách Quân.
Lynda trừng mắt, nhún nhún vai, không muốn nói chuyện.
“Chuyện gì ?” Hàn Văn Vũ cau mày hỏi.
“Hàn Tổng Tài! !” Trầm Ngọc Lộ rất không vui vẻ, có chút buồn bực nói với Hàn Văn Vũ: “Trầm Ngọc Lộ tôi tới Trung Quốc phát triển, cũng không phải không có công ty ký hợp đồng với tôi ! Tôi nhìn trúng one-king cũng là vì nhìn trúng thực lực của nó, mới đồng ý ký hợp đồng với Tổng giám của các người! Lúc tôi nhận quảng cáo, cũng không nghĩ đến thái độ của các người như vậy, chuyện này làm cho người ta cảm thấy nhân viên của công ty các người không chuyên nghiệp và không tôn trọng người khác ! ! !”
Hàn Văn Vũ nghe xong, không hiểu nhìn về phía Lynda!
Lynda thở dài, nhìn Hàn Văn Vũ nói: “Ngọc Lộ đã giành hai quảng cáo của Hạ Tuyết đấy!”
“À?” Hàn Văn Vũ giật mình!