Hạ Tuyết ôm cái bụng to, thở hổn hển, vừa phe phẩy mũ rơm, quạt cho mình vừa dẫn Daniel đi vào Phủ Tướng Quân có lịch sử gần trăm năm . . . . .
Vừa đi vào Phủ Tướng Quân, nhìn thấy một hành lang thật dài, trải qua hành lang thật dài, đi vào bên trong, nhìn thấy một cái sân thật lớn, chính giữa sân là đình đài lầu các, bên trái là cầu Cửu Khúc, bên phải có hai ngôi đình nghỉ mát liền cùng một chỗ, bên dưới đình nghỉ mát là con nhỏ đường yên ắng. . . . . . Đối diện mặt là lầu các ba tầng, gần trăm năm đi qua, rào chắn gỗ lim đều đã bị sứt sẹo, tu sửa nhiều lần. . . . . .
Hạ Tuyết cầm cây quạt, ngồi ở đình nghỉ mát, chỉ vào lầu các nói: “Nơi đó chính là Phủ Tướng Quân cộng hòa Trung Hoa và vợ cả của ông ta, hai bên trái phải là chỗ ở vợ nhỏ của ông ta . . . .
Daniel nghe xong, cảm thấy vô cùng hứng thú muốn vào xem một chút ……
“Tôi dẫn anh vào!” Hạ Tuyết chống tay lên thắt lưng, muốn đứng lên, nhưng đột nhiên lưng tê rần, nàng thở sâu một hơi. . . . . .
“Tôi đỡ cô!” Daneil lập tức nâng nhẹ Hạ Tuyết đứng lên, sau đó đi vào bên trong.
“Cám ơn anh!” Hạ Tuyết sảng khoái cười nói: “Nhìn anh phong thái tôn quý như vậy, nhưng cũng rất thân sĩ a?”
Daniel chỉ nhàn nhạt mỉm cười, sau đó lại rất tò mò nhìn vào bụng Hạ Tuyết nói: “Bảo bối trong bụng bao lâu rồi ?”
“Hơn bảy tháng rồi. . . . . .” Hạ Tuyết quay đầu nhìn hắn cười nói: “Vô cùng bướng bỉnh, thường hay đá trong bụng tôi!”
Nàng nói hết lời, đi xuống thang lầu. . . . . .
“Cẩn thận một chút! !” Daniel không nghĩ gì, đỡ nàng, bởi vì hắn sắp diễn vai người chồng của một phụ nữ mang thai, hắn tò mò nhìn nàng hỏi: “Xin hỏi cảm giác của một người mang thai, như thế nào ?”
Hạ Tuyết vừa đi vừa phe phẩy cây quạt nói: “Như thế nào a? Thói quen thì tốt rồi, thỉnh thoảng cũng có chút cảm xúc, nhưng cảm xúc của phụ nữ mang thai không tốt. . . . . .”
“A…………?” Daniel hỏi lại: “Vậy. . . . . . Đối với cha của đứa bé không có chờ mong sao? Không muốn hắn và cô cùng chung một chỗ sao?”
Hạ Tuyết thở dài đi vào con đường có chút tối tối trong Phủ Tướng Quân, nhìn ảnh chụp trước mặt gồm Tướng quân cộng hòa Trung Hoa, vợ cả và ba bà vợ nhỏ của ông ta, chậm rãi nói: “Tôi không có nghĩ qua! Phụ nữ của hắn quá nhiều, quản tôi sao? Có lúc tôi rất không hiểu, loại người như hắn, rốt cuộc có thể có tình yêu hay không? Phụ nữ nhiều như vậy, nhưng không có một ai để mình yêu thật sự, không tịch mịch sao?”
Daniel nghe, tò mò hơn hỏi: “Hắn có rất nhiều phụ nữ sao?”
“Uhm!” Hạ Tuyết và Daniel đi tới trước ảnh chụp tướng quân, chỉ vào vị tướng quân nói: “Nhìn xem đi! hoa tâm giống như người này!”
Daniel mỉm cười nói: “Tôi nghe mẹ tôi nói, người sống đừng chỉ vào người chết mà nói, buổi tối ông ta sẽ tìm đến cô!”
Hạ Tuyết sợ tới mức sau lưng lạnh lẽo, nàng vỗ một cái vào vai của hắn nói: “Này! Anh không có những lời khác để nói sao? Hù chết người a? Trong nhà chỉ có tôi và em trai tôi thôi. . . . . . hiểu chưa?”
“SORYY” Daniel lập tức xoa nhẹ tay nàng nói: “Tôi thật xin lỗi!”
“Tự anh xem đi. . . . . . Tôi . . . . . . Tôi phải về rồi. . . . . .” Hạ Tuyết tâm tình thật không tốt, phe phẩy cây quạt muốn ra ngoài, nóng muốn chết!
Daniel nhẹ nhàng nắm cánh tay của nàng, nhìn cô gái tuổi còn trẻ, bất quá chỉ hai mươi tuổi đầu, mặc quần áo thể thao, ôm cái bụng to, tóc buộc đuôi ngựa, vẻ mặt tức cười, hắn cười rộ lên nói: “Đừng đi…………. theo giúp tôi đi mà ………..”
Hắn nói vừa dứt lời, đưa tay vào túi quần mình, lấy ra một trái Long Nhãn, lột vỏ, lấy lòng đưa tới bên miệng Hạ Tuyết nói: “Cô ăn đi!”
Hạ Tuyết tức khắc mất hồn, nhớ lại mùa đông giá rét, người kia ở bên cạnh giường bệnh của nàng, lột cam cho nàng ăn ………….. Ánh mắt luôn nhàn nhạt . . . . . .
“Cô ăn đi! Cha tôi cũng thường xuyên đút chocolate cho mẹ tôi ăn như vậy!” Daniel lập tức nở nụ cười mê người. . . . . .
Lúc Hạ Tuyết nhìn hắn mỉm, toàn thân tỏa ra hơi thở mãnh liệt, tuyệt đối không phải là người bình thường, người bình thường không có hơi thở tôn quý như vậy, nhất là lúc hắn giơ tay nhấc chân, phong độ thân sĩ làm cho người ta dựng tóc gáy, nhưng lại có chút giống một cậu bé trai đáng yêu . . . . . . Mâu thuẫn a. . . . . . Nàng đành phải há miệng ăn trái Long Nhãn, nói: “Lên đi. . . . . . Tôi đưa anh lên nhìn một chút. . . . . .”
“Tốt. . . . . .” Daniel lập tức đỡ nhẹ vai Hạ Tuyết, từng bước một đi lên thang lầu, hết sức cẩn thận. . . . . .
“Tương lai, anh chính là người chồng tốt. . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười cắn Long Nhãn nói.
“Tôi muốn cưới cô gái Trung Quốc. . . . . .” Daniel dịu dàng nói.
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Daniel cười nói: “Tôi giới thiệu cho anh một người?”
Daniel rất hứng thú hỏi: “Người nào?”
“Là người vừa rồi vọt vào tiệm cà phê, cô gái xinh đẹp duyên dáng muốn đem anh ăn sạch! Chỉ cần anh gật đầu một cái, cô ấy sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa!!” Hạ Tuyết cười đi lên tầng lầu hai, sau đó hai người đi tới trên vách tường, chỉ vào ảnh chụp trên tường nói: “Những người này đều là hình mấy bà vợ nhỏ của tướng quân!”
Daniel nhìn ba người phụ nữ ngồi trong hình trắng đen, mặc sườn xám, nhìn trước ống kính cười ngượng ngùng, ánh mắt hắn nhíu lại, vừa rồi tại phòng khách lầu một, không có nhìn cẩn thận, bây giờ ở lầu hai, nhờ ánh sáng ngoài trời, nhìn người phụ nữ bên trái trong hình nói: “Uhm? Người phụ nữ này, tôi biết!”
“Nói bậy! !” Hạ Tuyết trừng mắt thật to, cầm cái mũ rơm đánh một cái lên mặt kính, nói: “Những người phụ nữ này đều đã chết a! !”
“Tôi thật sự biết!” Daniel vươn ra ngón tay chỉ vào người phụ nữ trẻ tuổi nhất bên trái mặt kính, có vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Vừa rồi, lúc chúng ta đi vào, cô ấy đứng phía sau hòn giả sơn, nhìn chúng ta!”
Hạ Tuyết đưa tay chặn một luồng hơi không thoát ra được trong cổ họng mình, lập tức ôm chặt cái bụng nhìn người đàn ông này. . . . . .
Daniel vô cùng xác định nói với Hạ Tuyết: “YES!”
“OH, MYGOD!” Hạ Tuyết sợ tới mức nước mắt rơi xuống, nàng cũng sớm đã nghe nói chuyện ma quái ở Phủ Tướng Quân, vừa định kéo Daniel xoay người, đột nhiên nghe phía sau lưng truyền đến từng đợt lạnh lẽo, giọng nói phất phới mơ hồ hỏi. . . . . .”Các người đang làm gì. . . . . .”
Hạ Tuyết và Daniel khẩn trương sửng sờ đứng ngay vách tường, nhìn người phụ nữ bên trái trong hình, đang nhìn bọn hắn cười, bọn hắn sợ tới mức toàn thân rét run, nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích. . . . . .