Rạng sáng!
Bên ngoài trời đang thổi cơn mưa phùn, hơi se lạnh, Hạ Tuyết mặc áo khoác, ngồi trên ghế sa lon, nhìn buổi lễ trao giải điện ảnh vừa kết thúc, lần đầu tiên thấy mình đoạt giải, trong phút chốc kia, lần đầu tiên cô vui vẻ cười, nước mắt lại từng giọt lăn xuống. . . . . Nhớ tới câu nói Daniel “. . .. . Hi Văn chúng ta đáng yêu nhất, Đừng nên giấu đi, rồi có một ngày, cô phải dùng thành công của cô, nắm tay con gái, bước trên thảm đỏ! !”
Hạ Tuyết nhớ những lời này, trong lòng đột nhiên nóng lên, ánh mắt của cô khẽ chớp, cắn môi dưới. . . . . .
Sáng sớm hôm sau!
Trời vẫn đổ cơn mưa, nhưng nghe nói hôm nay tại cổ trấn tổ chức lễ hội trên thuyền mỗi năm một lần, lúc này, lão bản thường ngày buôn bán trên thuyền, sẽ có rất nhiều tôm cá tươi, mời mọi người ăn miễn phí, Hạ Tuyết vừa nghe, vội vàng ôm lấy bảo bối, đeo dây lưng màu hồng, đem Bảo bối mang phía trước ngực, ha ha ha cười chạy đi, muốn đi đến nơi náo nhiệt, nhưng vừa mới đi ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Daniel mỉm cười đi tới nói: “Muốn đi đâu?”
“Đi tham gia lễ hội trên thuyền! Có miễn phí món ăn! !” Hạ Tuyết vừa nhét bình sữa vào trong miệng con gái, vừa cười nói.
“Tôi đi với cô!” Daniel đỡ Hạ Tuyết đi tới, sau đó đi con sông nhỏ thật dài . . . . . .
“Tôi nói cho anh biết, chờ lát nữa, khẳng định có rất nhiều món ăn, anh phải giành cho tôi một ít!” Hạ Tuyết vừa đi vừa vui vẻ nói, nói xong, vẫn còn cúi đầu nhìn con gái đang lườm mắt thật to, ôm bình sữa bú, giống con heo con nhìn mình. . . . . .
“Ôi! Công chúa của mẹ! Chờ một lát nữa mẹ cho con ăn ngon”. Hạ Tuyết vừa cười vừa quay đầu nhìn Daniel, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô, dường như có lời muốn nói, cô sửng sốt, nhìn hắn ngạc nhiên hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Daniel nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt có chút lóe lên, nhưng chỉ nhàn nhạt cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, nó đang lườm mắt thật to nhìn hắn, tóc xoăn lưa thưa, dùng một cái khăn trùm đầu màu xanh vây quanh, thật sự rất buồn cười. . . . . .
Hạ Tuyết và Daniel đi dọc theo bờ sông nhỏ, đi đến đầu bên kia cổ trấn nhỏ, lúc này gió lạnh đột nhiên thổi tới, lá phất phơ bay. . . . . .
Hạ Tuyết vừa đi vừa nhìn Daniel hôm nay im lặng kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Vai diễn của tôi đã kết thúc, tôi phải về Pháp rồi!” Daniel đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn gương mặt hắn rất quen thuộc, trong lòng tự nhiên có chút không nỡ nói: “Anh thật sự đi sao?”
Daniel nhìn cô, gật đầu nói: “Uhm! ! Tôi không có lý do để ở lại! Phải trở về rồi, có thể bận lồng tiếng cho phim, chắc sẽ không quay lại nữa, cũng sẽ không còn ở Trung Quốc bao lâu. . . . . .” Daniel thâm sâu nhìn Hạ Tuyết nói.
Ánh mắt Hạ Tuyết chăm chú, ôm con gái, nhìn bộ dáng nhỏ bé của con gái rất đáng yêu, Daniel có một nửa công lao, chăm sóc Hạ Hân cũng là hắn, chọn trường học nhà trẻ cho Hạ Hân cũng là hắn, trong cuộc sống của Hạ Tuyết, Daniel giống như người thân, cô cười khổ nói: “Thật sự phải đi sao . . . . . .”
“Uhm…… phải đi rồi……” Daniel lại nhìn Hạ Tuyết thật sâu, nói: “Cô …… Bỏ được tôi sao?”
Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Daniel cười nói: “Tôi đương nhiên không nỡ rời xa anh, chúng ta cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, anh chăm sóc cho Hi Văn, tôi vô cùng cảm ơn anh . . . . . . Tôi tin tưởng Hi Văn cũng sẽ không muốn xa anh. . . . . .”
Daniel đột nhiên cười. . . . . .
“Nhà của anh ở nơi nào?” Hạ Tuyết đột nhiên nhớ tới chuyện của Daniel, bình thường hai người cùng một chỗ, đều là nói chuyện của con gái.
“Tôi ở Provence!” Daniel mỉm cười nói.
“Thật vậy chăng?” Hạ Tuyết kinh ngạc cười nói: “Thật tốt quá. . . . . . Đó là một nơi rất đẹp, nghe nói trong trấn nhỏ, khắp nơi đều có bươm bướm. . . . . . còn có. . . . . . khắp núi, nơi nơi đều là hoa Lavender a! ! Trời ạ! ! Suy nghĩ một chút tôi cũng cảm thấy hạnh phúc! !
Daniel quay đầu, thâm sâu nhìn Hạ Tuyết hỏi: “Cô thích không?”
“Thích!” Hạ Tuyết hô hô cười nói.
Daniel giật mình, sau đó đỡ bờ vai cô, nóng bỏng nhìn cô nói: “Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi sống ở Provence, có một trang viên, nơi đó đủ loại hoa Lavender, mỗi buổi sáng sớm, chỉ cần cô mở cửa sổ, cô sẽ nhìn thấy hoa Lavender trải dài mênh mông, khắp nơi đủ màu sắc, bươm bướm lượn bay rất đẹp. . . . . Còn có chuồn chuồn xanh. . . . . .”
“Ôi chao……” Hạ Tuyết nghe một chút đã cảm thấy muốn say…… “Nhất định là rất đẹp. . . . . .”
“Đúng vậy! Rất đẹp. . . . . .” Daniel vội vàng nhìn Hạ Tuyết nói: “Chỗ đó là thiên đường tự do. . . . . . Nơi nơi có mùi rượu nho, mùi thịt bò nướng rất thơm. . . . . .”
Hạ Tuyết cầm lấy tay Daniel nói: “Nếu sau này tôi kiếm được nhiều tiền, tôi đi thăm anh có được hay không? Anh bao tôi ăn, ở! !”
Trong lòng Daniel đau nhói, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết vội vàng, ánh mắt tỏa sáng, ở chung mấy tháng, hắn biết cô cô đơn biết bao nhiêu, tự mình tìm vui . . . . . . Ánh mắt hắn rối loạn, chớp chớp, nói: “Tốt!! Tôi dẫn cô đi Provence! Sau đó, trước tiên chúng ta đến Paris. . . . . . Đi cầu nguyện. . . . . . đến trường dạy điện ảnh tốt nhất. . . . . . Tôi muốn đưa cô đi một chuyến. . . . . . Ăn món ăn ngon nhất, mặc áo khoác ấm áp, ngủ trên giường vô cùng thoải mái. . . . . .”
Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, nhìn người đàn ông thiện lương này, hắn nói ra khát vọng trong lòng cô. . . . . . Cô gượng cười, nói: “Tốt. . . . . .”
Daniel tiếp tục nói: “Tôi còn muốn cho cô giống tất cả những người phụ nữ hạnh phúc khác, đi trên phố Paris lãng mạn, ngắm phong cảnh lãng mạn nhất. . . . . . Còn có, chúng ta có thể ngồi xe ngựa, ôm Hi Văn đi khắp phố lớn, ngõ nhỏ, cô nói có được hay không?”
Hạ Tuyết thở dài, ngẩng đầu nhìn cành Dương Liễu xanh xanh và con sông nhỏ, nói: “Khi nào thì mới có thể thực hiện được ước mơ đẹp như vậy?”
Daniel lập tức cúi người, ôm chặt vai Hạ Tuyết, vội vàng nhìn cô nói: “Chỉ cần cô nguyện ý, tôi sẽ đưa cô đi! Tôi dẫn cô đi nước Pháp!”
Hạ Tuyết nhìn Daniel sửng sốt, vừa mới muốn nói, lại nghe phía sau lưng có người kinh ngạc kêu lên. . . . . .”Hạ Tuyết? Tại sao cô ở nơi này?”
Hạ Tuyết và Daniel cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Tôn Minh đứng bên bờ sông nhỏ, nhìn cô…………….