Sau buổi lễ ký kết hiệp nghị hợp tác, Hàn Văn Hạo ở lại phòng làm việc của Daniel nghỉ ngơi, trong khi Daniel phải mở một hội nghị cổ đông nhỏ, sau đó sẽ cùng Hàn Văn Hạo bàn bạc vấn đề luân chuyển tài chính, kế tiếp sẽ mở cuộc hội nghị lần thứ năm!
Hàn Văn Hạo vừa lật xem tài liệu, vừa liếc mắt nhìn Hi Văn đang ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt không chớp nhìn mình, kể từ ngày cô bé nói: Nếu chú không phụ trách được cuộc sống của người khác, xin giao cho chú cảnh sát, cũng chưa gặp lại cô bé, hắn vừa lật xem tài liệu, vừa nhìn Hi Văn, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Tại sao cháu luôn nhìn chú ? Tôi lại chọc giận gì cháu sao ?”
Hi Văn vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, chớp mắt một cái, khuôn mặt không khách khí, nhưng lúc này điện thoại vang lên, cô bé lập tức đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, nhận máy, nghiêm trang nói: “Alô !”
“Hôm nay lúc nào con về ? Mẹ muốn con ôm mẹ ngủ” Hạ Tuyết làm nũng với con gái.
Hi Văn thở dài, nói với mẹ: “Con đã nói rồi, mẹ độc lập một chút được không? bây giờ mẹ bị sốt, thân thể không khỏe! Nghỉ ngơi sớm đi !”
Hàn Văn Hạo từ bên trong tài liệu, liếc mắt nhìn con gái. . . . . .
“Ừm! Con muốn ở cùng PAPA đến tối, sau đó con sẽ về với mẹ ! Mẹ uống thuốc hạ sốt chưa ?” Hi bảo bối hỏi mẹ.
Hạ Tuyết gật đầu nói: “Uống rồi. Mẹ đặc biệt muốn ăn trứng cá! Miệng bị nhạt quá, nhưng khách sạn làm không ngon!”
“Lúc này, mẹ còn muốn ăn trứng cá? Mẹ bệnh như vậy ! Không cho phép ăn! Cúp điện thoại đi, tối nay con về ngủ cùng mẹ ! Ừm! Cứ như vậy!” Hi Văn lập tức cúp điện thoại.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, nhìn con gái hỏi: “Mẹ cháu bị ốm sao ?”
Vẻ mặt Hi Văn không thay đổi, nhìn cha một cái, nói: “Vâng ! Mẹ ngã bệnh! Bệnh rất nặng ! Phát sốt rất nghiêm trọng!”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, vừa muốn nói chuyện. . . . . .
Con gái nói: “Bất quá chú đừng xem vào ! Cháu và PAPA sẽ chăm sóc tốt cho mẹ!”
Hắn bình tĩnh nhìn vẻ mặt con gái bình tĩnh như vậy, trong lòng của hắn than thở, nhướng mày, nhìn con gái mỉm cười nói: “Cháu chán ghét tôi như vậy sao? Ở trong mắt cháu, dường như lúc nào tôi cũng khi dễ mẹ cháu !”
“Cháu không cho là vậy! Cám ơn!” Hi Văn nói thẳng.
“Mẹ cháu hết sốt chưa ?” Hàn Văn Hạo hỏi ngay.
“Bớt rồi !” Hi Văn nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, cau mày nói: “Không phải mới hát xong ánh trăng hiểu lòng tôi sao ? Tại sao lại không chăm sóc tốt cho cô ấy ?”
“Bởi vì ánh trăng không hiểu lòng tôi a. . . . . . Ánh trăng cũng không có biện pháp. . . . . .” Hi Văn nhún nhún vai nói.
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn cô bé, một lần nữa phát hiện cuộc đời quả thật có báo ứng, hắn cúi đầu cười, thở dài một hơi, vẫn xem tài liệu.
Hi Văn cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ánh mặt trời phía cửa sổ sát đất, nhưng ánh mặt trời từ từ lặn xuống, sau đó bầu trời sẫm tối, cả phòng làm việc có chút âm u, hai cha con vẫn im lặng ngồi ở đó, một người giống như đang chuyên tâm xem tài liệu, một người giống như đang chuyên tâm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ ánh.
Hàn Văn Hạo lật một tờ tài liệu, chậm rãi hỏi: “Mẹ cháu muốn ăn trứng cá sao?”
“Vâng ! Mẹ rất thích ăn hàng rong ! Cái đồ vô dụng này !” Hi Văn cất giọng torng vắt nói.
“Bị sốt, khẩu vị nhất định rất nhạt! Để cho mẹ ăn đi!” Rốt cuộc Hàn Văn Hạo đóng tài liệu, ngẩng đầu nhìn con gái mặc chiếc váy nhỏ màu đen, ngồi trên ghế sa lon màu trắng sữa, nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời, giống như hai tia nắng mặt trời, lúc nhìn cái gì, ánh mắt rạng ngời, lỗ mũi nhọn và cái miệng nhỏ xinh đẹp, cô bé rất giống mẹ, vì được dạy dỗ tốt, cho nên lúc ngồi trên ghế sa lon, bộ dáng rất nghiêm trang, giống như người lớn, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nhu hòa, chỉ cần nhìn thấy con gái, trái tim của hắn không hiểu sao lại tan ra . . . . . .
“Không cần ! Không hợp vệ sinh!” Cô bé Hi Văn vẫn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: “Cháu muốn bảo vệ mẹ thật tốt ! Nhưng trong tương lai, làm sao biết ai đi cùng mẹ chứ?”
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: “Là thế nào ?”
Cô bé Hi Văn không lên tiếng, chỉ lắc đầu một cái.
Dường như Hàn Văn Hạo nghe trong lời của cô bé có ý gì khác, lúc vừa muốn hỏi, đột nhiên Daniel mỉm cười đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế sa lon, ôm Hi Văn hôn, nói với Hàn Văn Hạo : “Thật xin lỗi, hội nghị quá khẩn cấp! Để anh chờ lâu. Nhưng vừa rồi cổ đông hội nghị phát sinh ra một số vấn đề, cho nên hôm nay có thể tôi không có cơ hội bàn lại với anh rồi!”
“Hả?” Hàn Văn Hạo bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vấn đề góp vốn, đột nhiên xảy ra phân chia. . . . . . Bất quá cũng không có gì! Tôi có thể giải quyết. . . . . .” Daniel mỉm cười khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Hi Văn, hai mắt trở nên nhu hòa nói: “Bảo bối, hai hôm nay mẹ con bị sốt, khẳng định khẩu vị không tốt, cô ấy phát sốt, liền thích ăn trứng cá ven đường, papa biết con không đồng ý, nhưng . . . . . . hay là mua cho mẹ một phần thôi. . . . . . Để cho mẹ thoải mái một chút. . . . . . Con ngoan, đợi lát nữa đi mua cho mẹ phần trứng cá đem về, cô ấy biết con mua, nhất định rất vui vẻ!”
Hi Văn không muốn, bĩu môi nói: “Con không biết mua ở đâu ! Cho tới bây giờ con cũng chưa mua thứ này! Nơi này cũng không phải là Pháp, có thể xin quản gia làm!”
“Tìm một chút là được! Mẹ con đặc biệt thích ăn trứng cá ở thành phố này ! Hàn Tổng Tài có biết hoặc có ấn tượng gì không ?” Daniel đột nhiên cười hỏi Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Dường như có chút ấn tượng. . . . . .”
“Chút nữa nhờ anh giúp Hi Văn một chút?” Daniel nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ,mỉm cười nói: “Tôi đưa con bé đi vậy !”
“Tốt! Cám ơn!” Daniel lập tức thả lỏng, khẽ vuốt ve đầu con gái nói: “Con phải cùng đi với chú! Đừng làm loạn ! Biết không?”
“Ồ!” Hi Văn không tình nguyện.
Cửa phòng làm việc mở ra, Hàn Văn Hạo dắt tay Hi Văn xoay người đi về phía trước, Daniel đứng ở bên cửa, nhìn bóng lưng hai cha con cô bé, một cao, một thấp, hắn cười nhẹ . . . . . .
Bên ngoài trời mưa!
Cả con đường lớn cây Phong xanh mơn mởn, có chút lạnh.
Hàn Văn Hạo dắt cô bé Hi Văn ngồi vào trong xe, nhận lấy chìa khóa của tài xế, tự mình ngồi vào chỗ tay lái, vừa nổ máy xe vừa nói: “Mẹ cháu thích ăn mùi vị trứng cá gì ?”
“Tương ớt!” Hi Văn ngồi vị trí kế bên tài xế, co duỗi ngón tay út, giống như có chút nhàm chán nói.
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, ánh mắt lóe lên, nói: “Hỏi một chút đi. . . . . . Gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút. . . . . .”
Hi Văn nghĩ nghĩ, nhấn số điện thoại của mẹ. . . . . .
“Hands-free đi! Tôi tự mình nghe! Tôi sợ cháu nghe không được rõ !” Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói.
Hi Văn nắm điện thoại, suy nghĩ một chút, nhấn điện thoại hands-free. . . . . .
“Alô. . . . . .” Một giọng nói mềm nhũn, khàn khàn từ trong buồng xe phát ra, ánh mắt Hàn Văn Hạo chăm chú, nắm chặt tay lái, lồng ngực hơi phập phồng. . . . . .