Hi Văn nghe tiếng chuông cửa, lập tức giống như chú Thiên Nga Trắng xinh đẹp, nhảy ra ngoài tự mình mở cửa, quả nhiên liền nhìn thấy cha hôm nay mặc âu phục kẻ sọc màu đen sang trọng, trước cổ áo đeo một cái nơ hoa, đẹp trai nghiêm nghị đứng bên cửa, cúi đầu, hơi mỉm cười nhìn con gái.
“Oa! !” Con gái thấy ba đẹp trai như vậy, lập tức hai tay chấp lại, làm như siêu cấp vô địch fan hâm mộ, như đang nịnh nọt, cười nói: “Hôm nay cha của con rất đẹp trai! Chú ba làm chú rễ cũng không đẹp trai bằng cha!”
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt con gái, chậm rãi hỏi: “Mẹ con đâu ?”
“Mẹ vẫn còn ở ăn salad!” Hi Văn vừa nói xong, đã chạy đến phòng khách, nhìn đầu kia phòng ăn, mẹ đang ăn như hổ đói, nói: “Mẹ! ! Nhanh lên một chút! ! Mẹ còn như vậy nữa, chúng tôi không đợi mẹ đâu nha! !”
Hạ Tuyết vừa ăn salad, đưa lưng về phía con gái, vừa nói: “Các người đi trước đi! Một lát nữa tôi tự mình lái xe đi!”
Hàn Văn Hạo cũng đi vào phòng khách, lạnh lùng nhìn về phía chỗ lối đi, Hạ Tuyết mặc một cái áo 3 lỗ màu trắng, quần sọt màu đen, cả người mát mẻ đưa lưng về phía mình, đang ăn salad, hắn không lên tiếng, liền nói với con gái : “Mẹ con nói mình đi, chúng ta đi trước đi!”
Hạ Tuyết nuốt một miếng táo, không lên tiếng.
“Không được! !” Con ngươi Hi Văn trừng to, miệng chu ra, liền sải bước sải bước đi tới trước mặt mẹ, ôm vai, giả bộ tức giận nhìn mẹ nói: “Mẹ chưa xong à? Mẹ ăn salad từ 5 giờ đến bây giờ! Chúng ta là người một nhà, nhất định phải cùng đi a! ! Đi thôi! ! Nếu không phải mẹ mang thai 8 tháng sinh ra con, con không cần mẹ đấy!”
Hạ Tuyết nghe xong lời này, liền cắn chặt môi, giơ cái muỗng, gõ lên trán con gái một cái, nói: “Phải! ! Còn không cần mẹ đấy, bây giờ con trắng trẻo mập mạp, không cần bởi vì lão nương ăn củ cải trắng nuôi con lớn rồi?”
“Mẹ đừng nói nhảm nữa! ! Nhanh đứng lên cho con ! Chúng ta phải cùng đi tham gia hôn lễ! !” Con gái liều mạng níu cánh tay mẹ!
Hạ Tuyết bị buộc, thật sự không có biện pháp, chỉ đành đem cái muỗng đập vào đĩa, tức giận đứng lên nói: “Nếu không phải xem trọng chú ba của con, mẹ mới không cần đi với con ! !”
Cô nói xong, liền xoay người, biết có một đôi mắt đang nhìn mình, không thèm quan tâm, đi thẳng vào phòng, “phịch” một tiếng, cửa phòng đóng lại!
Hàn Văn Hạo vẫn đứng đầu bên này, nhìn cánh cửa khép chặt ! !
Bọn Thanh Nhã cũng vội vàng chải tóc cho Hi Văn, sau đó theo lời căn dặn của Lam Anh, Thanh Nhã phái hai người người giúp việc thân cận, đi theo sau để hầu hạ.
Cánh cửa đóng một lúc lại mở ra !
Rốt cuộc Hạ Tuyết mặc dạ phục màu hồng trễ ngực mà Văn Vũ tự tay chọn lựa cho cô, mái tóc xoăn cuồng dã tạm thời người giúp việc chải thẳng, rũ xuống trước bộ ngực sữa hấp dẫn, cổ tay đeo một cái vòng tay thủy tinh cực lớn màu hồng, chỉ thấy cô vừa đeo hoa tai màu trắng cho mình, vừa đi ra ngoài nói: “Thúc giục, thúc giục, thúc giục! thúc giục như đòi mạng! Không phải còn có hai giờ nữa mới đến Hôn lễ sao ?”
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hôm nay mặc bộ váy thuần khiết gợi cảm, hắn lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác.
Hạ Tuyết cũng làm như không nhìn thấy hắn, chỉ nói với con gái: “Được rồi! Có thể đi thôi!”
“Tốt! Lên đường!” Hi Văn tay trái dắt cha, tay phải dắt mẹ, sau đó thật vui vẻ nhảy nhót đi ra cửa, vừa đi ra cửa, vừa hỏi mẹ: “PAPA khi nào thì tới?”
“Họp xong sẽ đi!” Hạ Tuyết giống như là vợ của người khác.
Hàn Văn Hạo nghe, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Hi Văn kéo cha mẹ đi ra khỏi phòng tổng thống, tròng mắt cô bé sáng lên, vui vẻ buông lỏng tay của cha mẹ ra, chạy về phía vị trí bên tài xế, mở cửa nhảy vào, vui vẻ nói: “Hôm nay con muốn ngồi ghế lái phụ! Con muốn nhìn xe của chú ba nghênh đón cô dâu trên đường phố! Nghe nói có rất nhiều cảnh sát canh giữ nha!”
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đứng ở sân cỏ, nhìn con gái từ ghế lái phụ, thò cái đầu nhỏ ra ngoài, tinh nghịch vẫy tay với mình, bọn họ cùng nhìn con gái, cũng không khỏi bật cười, cùng đi về phía cửa xe bên cạnh, Hàn Văn Hạo kéo cửa ra, nhưng không ngồi vào đi, mà đứng ở bên cửa chờ.
Hạ Tuyết không lên tiếng, nhưng vẫn đi qua bên cạnh hắn, ngồi vào trong xe, Hàn Văn Hạo cũng không lên tiếng, ngồi vào trong xe, nghiêng người chạm phải Hạ Tuyết, cô lập tức ngồi nhích sang một chút, hắn không lên tiếng, chỉ buông lỏng cúc áo âu phục, lạnh lùng nhìn về phía xe, nói: “Lái xe!”
“Vâng !” Tài xế lập tức nổ máy xe, cho xe chạy ra khỏi con đường nhỏ trong vườn hoa, chạy thẳng về phía trước.
Trong buồng xe, bầu không khí lúng túng, dần dần lan ra !
Hàn Văn Hạo nhìn về phía cửa sổ xe bên này. Hạ Tuyết nhìn về phía cửa sổ xe bên kia.
Cô bé Hi Văn mặc chiếc váy nhỏ thiên sứ, ngồi ghế trên, vung vẫy hai chân, cầm một thủy tinh cầu, thật vui vẻ cất tiếng hát: “Mai Lan, Mai Lan, tôi yêu em, em như hoa lan thật quyến rũ, em như hoa mai hàng năm xanh lá, ngắm Mai Lan tôi lại nghĩ về em. . . . . .”
Hạ Tuyết vừa nghe bài ca dao quen thuộc này, đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, tay có chút mất tự nhiên chống trán.
Hàn Văn Hạo cũng ho khan một tiếng, cũng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.
Cô bé Hi Văn vẫn ngọt ngào hát: “Tôi mãi mãi yêu em, vì Mai Lan có hơi thở của em, tôi muốn mãi mãi làm bạn cùng em, đời này kiếp này mãi mãi chung đôi ……….”
Tiếng hát ngọt ngào, trong vắt, thật sự rất êm tai, hơn nữa nghe có chút cảm động, ngay cả tài xế cũng không nhịn được mở miệng nói: “Tôn tiểu thư hát thật là dễ nghe, ca khúc người lớn, tiểu thư cũng hát?”
Cô bé Hi Văn lập tức quay đầu, nhìn chú tài xế vui vẻ cười nói: “Đây là mẹ cháu dạy cho cháu! Ngày nào mẹ cũng hát bài này, cháu nghe cũng rất hay!”
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Hạ Tuyết quay đầu, cố ý nói: “Con nói nhảm nhiều vậy? mẹ thường hát khi nào ? Không phải chỉ thỉnh thoảng hát sao?”
“Cho nên con thỉnh thoảng nhớ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn ngẩng mặt lên, vui vẻ, lộ ra hàm răng nhỏ, cười thật xinh đẹp, nói với mẹ : “Mẹ chúng ta cùng nhau hát! Mai Lan, Mai Lan tôi yêu em, em như hoa lan quyến rũ, em như hoa mai hàng năm xanh biếc, ngắm Mai Lan tôi nghĩ về em ………”
Giọng hát vui vẻ của con gái, rốt cuộc đem tất cả mọi chuyện ở dưới chân núi, kéo ra ngoài, giống như thác nước dưới chân núi, cuốn lấy hai người bọn họ, hai người nghe tiếng hát của con gái, nhớ tới những ngày tháng đó đã trôi qua, hai tròng mắt Hạ Tuyết ửng đỏ, lập tức quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhớ tới những nụ hôn nóng bỏng, câu nói tôi muốn ở cùng em, những câu nói giống như đâm vào tim cô, trong lòng của cô dường như có con sóng cuộn lên, mà người đàn ông đã mất đi, đang ngồi ở bên cạnh, hơi thở mạnh mẽ của hắn đang đánh về phía mình. . . . . .
Hi Văn lập tức chỉ vào bên đường cái kêu to: “Có con vịt!”
Tài xế bị Hi Văn kêu lên, vội vàng theo phương hướng của cô bé chỉ cua quẹo trái gấp một cái, Hạ Tuyết thét chói tai, cả người ngã đổ về phía Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo mạnh mẽ đưa cánh tay ra, nắm chặt cánh tay của cô, nắm chặt thân thể của cô, để cho cô tách ra một khoảng cách, nói: “Cẩn thận một chút! Cua quẹo trái rất nhiều! Không cần hướng vào người không đáng, dựa sát vào!”
Hạ Tuyết sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông lạnh lùng này!