Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Cám ơn. . . . . .”
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi rối loạn, bật cười nhìn hắn nói: “Tôi rất hâm mộ anh và Mộng Hàm tiểu thư, tình cảm thật thuận lợi, mà còn yêu thương như vậy. . . . . . Cuộc đời có được hồng nhan tri kỷ, thật sự rất cảm động a. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ vươn tay, xoay nhẹ ly trà trong tay . . . . .
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, đã gần 1 giờ, cô nói với Hàn Văn Kiệt: “Đã 1 giờ rồi, anh nghỉ ngơi thôi, tôi đi trước, có thời gian chúng ta lại tán gẫu. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết hỏi: “Đói bụng sao?”
“Không đói bụng. . . . . .” Hạ Tuyết nhìn hắn mỉm cười nói: “Lúc sáng ăn rất no. . . . . .”
“Đi ăn một bữa cơm đi. . . . . .” Vẻ mặt Hàn Văn Kiệt bình tĩnh đứng dậy, lấy áo khoác màu xanh dương, mặc vào cẩn thận. . . . . .
“Bác sĩ Hàn! Thật sự không cần!” Hạ Tuyết đứng dậy, có chút kiên quyết nhìn hắn, mỉm cười nói: “Tôi cũng đến lúc phải đi rồi ! Không thể quấy rầy anh nữa. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt mặc xong áo khoác, xoay người nhìn cô mỉm cười nói: “Rất khó được cô tới đây một chuyến, tôi mời cô ăn một bữa cơm, đừng từ chối như vậy. . . . . .”
“Thật sự không cần. . . . . .” Hạ Tuyết cười nói.
Hàn Văn Kiệt dừng động tác trong tay, an tĩnh nhìn cô.
Hạ Tuyết vội vàng cúi đầu, nhìn đồng hồ, lại nói: “Bây giờ là lúc nào rồi, anh nhanh chóng ăn cơm trưa, nghỉ ngơi đi. . . . . . Tôi và Hi bảo bối đi trước . . . . . .”
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nhìn cô, cũng không miễn cưỡng, gật đầu cười nói: “Được rồi. . . . . . Tôi tiễn cô. . . . . .”
Hắn vừa nói xong, đến trước mặt Hi bảo bối, cẩn thận ôm cô bé đang ngủ say, quay đầu nhìn Hạ Tuyết cũng cầm lấy túi vải của mình và ba lô nhỏ, cùng đi ra ngoài.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa tại Bệnh viện, nhân viên y tá cũng rất ít, người bệnh cũng đã nghỉ ngơi, trên hành lang thật dài, chỉ còn lại một số người bệnh cất tiếng ho khan, thỉnh thoảng trong phòng bệnh truyền ra tiếng TV . . . . .
Hai người yên lặng bước đi, không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này. . . . . .
Thỉnh thoảng Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn hành lang hun hút, tại sao lại đi nhanh đến như vậy? Mắt nhìn thấy gần đến cuối hành lang, cô cười khổ, đột nhiên cảm giác hơi khát nước, tới đến cuối hành lang bỏ tiền xu vào máy đồ uống tự động, mở túi xách của mình, nhưng không có tiền lẻ, cô bật cười quay đầu, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Tôi không có tiền lẻ rồi. . . . . . Cho tôi 10 đồng, tôi mời anh uống cà phê?”
Hàn Văn Kiệt ôm Hi Văn mỉm cười, nói: “Trong túi áo khoác của tôi có ví tiền, cô lấy ra. . . . . . con gái của cô hơi nặng a. . . . . .”
Hạ Tuyết đột nhiên cười, bước đến trước mặt Hàn Văn Kiệt, cúi xuống, tùy tiện đưa tay vào túi áo khoác của hắn, lập tức cảm giác được hơi thở ấm áp, phà vào mặt, trong lòng cô hơi run rẩy một chút, vì quá hồi hộp, tay đang mò vào túi áo của hắn, không cẩn thận đụng vào lồng ngực của hắn, cô vội vã ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: “xin lỗi!”
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười, sau đó nhìn cô.
Hạ Tuyết thở nhè nhẹ, lấy ví tiền của hắn, vừa mở ra, vừa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: “Tôi . . . . . . Lần đầu tiên lục ví tiền của đàn ông . . . . . .”
Hàn Văn Kiệt dịu dàng cười hỏi: “Không lục ví tiền của Daniel tiên sinh sao?”
“Không có. . . . . .” Hạ Tuyết cầm ví tiền của hắn, cảm giác hơi ấm trong ngực hắn truyền sang ví da, lồng ngực cô phập phồng, mở ví tiền, liếc mắt nhìn thấy trong ví tiền có một tấm hình, là bức ảnh hắn ôm Mộng Hàm đứng ở bờ biển, cử chỉ thân mật mỉm cười trước ống kính. . . . . . ánh mắt của cô rối loạn, chớp lóe, cười khẽ nói: “Tôi muốn nhìn xem bên trong ví của anh có bao nhiêu tiền? Tôi muốn lấy hết!”
Hàn Văn Kiệt dịu dàng nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết mở ví tiền, phát hiện bên trong chỉ có mấy tờ 100 đồng, và có mấy chục đồng tiền lẻ, cô vừa rút 10 đồng tiền, vừa đem ví tiền bỏ lại vào trong túi Hàn Văn Kiệt, nhìn hắn cười nói: “Tôi muốn biết, người giống như anh, dùng tiền lẻ để mua cái gì?”
Hàn Văn Kiệt cười nói: “Có đôi khi người bệnh là mấy đứa bé, hay kêu khóc, cho nên tôi thường xuyên đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua một ít loại trái cây đặt ở trong ngăn kéo”.
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Anh thật sự là một người tốt, đối ai cũng đều tốt như vậy.”
Hàn Văn Kiệt dịu dàng nhìn cô, không lên tiếng.
Hạ Tuyết không muốn nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, chỉ quay đầu lại, chuẩn bị đem tiền bỏ vào trong máy, hỏi hắn: “Anh muốn uống gì?”
“Không cần, tôi quen uống trà xanh” Hàn Văn Kiệt nói.
Hạ Tuyết bỏ tiền vào máy, sau đó mua một chai nước khoáng, lấy lại 5 đồng tiền, cô cầm 5 đồng tiền xu, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Trả lại anh!”
“Giữ đi. . . . . .” Hàn Văn Kiệt ôm Hi Văn mỉm cười bước đi.
Hạ Tuyết cũng không lên tiếng, cất mấy đồng tiền xu, mở nắp chai, uống một ngụm nhỏ, hai người đi ra ngoài bệnh viện, trời vẫn mưa rã rít, Hàn Văn Kiệt quay đầu hỏi Hạ Tuyết: “Xe của cô ở đâu?”
“Bên ngoài bệnh viện. . . . . .” Hạ Tuyết quay đầu lại, ôm qua Hi Văn cười nói: “Đừng tiễn nữa, tôi đi trước. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt cầm cây dù của bệnh viện, chống lên, kéo nhẹ vai cô, cùng cô bước đi.
Hạ Tuyết vừa ôm con gái, vừa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: “Bác sĩ Hàn, tôi phát hiện, cuối cùng tôi không từ chối được anh. . . . . .”
“Cho nên cô lén lút chạy trốn. . . . . .” Hàn Văn Kiệt cẩn thận che dù, nghiêng sang hai mẹ con cô, sau đó, tay ôm vai Hạ Tuyết, để cho cô dựa sát trong lòng mình, hắn cúi đầu lơ đãng nói: “Cuối mùa thu rồi, sau này đừng ăn mặc mỏng manh như vậy, thân thể của cô rất lạnh”.
“Uh`m. . . . . .” Hạ Tuyết nhàn nhạt đáp lời.
Hai người đi đến trước xe thể thao, Hạ Tuyết cẩn thận ôm con gái đặt ở phía sau xe, cô đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Vậy. . . . . . . . . . . . Tôi đi trước, hôm nay cám ơn anh. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt che dù, nhìn gương mặt xinh đẹp, tao nhã của Hạ Tuyết, ánh mắt của hắn chớp một cái, mỉm cười gật đầu nói: “Được, lái xe cẩn thận. Thuốc Đông y ăn no rồi uống”.
“Biết rồi!” Hạ Tuyết ngồi vào trong xe, nổ máy xe, sau đó nắm tay lái, nhìn Hàn Văn Kiệt bên ngoài cửa sổ xe cười nói: “Đi thôi, mau trở về đi . . . . . .”
Cô vừa nói xong, không nhìn hắn nữa, bật máy điều hòa, đạp chân ga, cho xe chậm rãi chạy đi, vẻ mặt của cô ngưng trọng, ánh mắt nhanh chóng nhìn trong kính chiếu hậu, phát hiện Hàn Văn Kiệt vẫn đứng trong mưa, che dù nhìn mình, cô đột nhiên buồn bã cười, nước mắt lăn xuống, hai tay quay tay lái, đạp chân ga, cho xe nhanh chóng rời khỏi, ánh mắt cũng không ngừng nhìn Hàn Văn Kiệt trong kính xe, dần dần biến mất trong tầm mắt, cô rơi lệ đánh vòng tay lái, cho xe quẹo trái dừng sát lề đường, gục đầu trên tay lái, câm lặng nức nở, nước mắt từng dòng, từng dòng chảy xuống cằm, thân thể kích động run rẩy, nhớ lúc nảy hai người nhẹ nhàng dựa sát nhau, thân thể hắn ấm áp bao trùm lấy người mình, Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, che mặt bật khóc thành tiếng. . . . . .
Cô vừa khóc, vừa run rẩy cầm điện thoại, bấm số di động của Isha!
Isha vừa nghe điện thoại, kêu một tiếng bảo bối!
Hạ Tuyết bật khóc nói: “Làm thế nào đây? Bây giờ tôi đau lòng quá, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”
“Cô làm sao vậy?” Isha lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tuyết khóc rống lắc đầu, nước mắt dọc theo cằm chảy xuống cổ, cô nắm điện thoại, kích động khóc nói: “Làm thế nào đây? Bây giờ tôi đau lòng quá, tôi muốn quay xe lại, đi tới trước mặt hắn, nói cho hắn biết, 6 năm qua, tôi rất nhớ hắn! ! Làm thế nào đây? Nhưng chuyện gì tôi cũng không làm được, tôi chỉ có thể lái xe rời khỏi, bởi vì thân thế đáng thương của Hi Văn, ngay cả một câu nói thích hắn, tôi cũng không dám nói …….. làm thế nào đây?”
Isha đau lòng nói: “Cưng ơi, tình yêu có đôi khi là như vậy, hắn không phải là một nữa kia trong sinh mệnh của cưng, thì trước sau chỉ gặp thoáng qua”.
Hạ Tuyết kích động khóc nức nở, nắm chặt tay lái, nhìn con đường phía trước mặt, kêu to: “Khi tôi muốn nhìn hắn nhiều một chút, sẽ cảm thấy bản thân mình phạm tội! ! Rõ ràng nên chúc phúc cho hắn kết hôn, nhưng tại sao trong lòng đau quá, vẫn phải cười, cười đến ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy đáng thương. Tôi thật là vô dụng. . . . . .”
“Cưng ơi, cưng mau trở lại!” Isha lo lắng kêu lên.
Hạ Tuyết lắc đầu khóc kêu to: “Tôi không muốn đi, tôi không muốn đi ……… tôi không muốn đi. . . . . .” Cô đột nhiên nhảy xuống xe, nhìn cây dương trên con đường lớn thật dài, trống vắng, chỉ có những cành lá màu xanh biếc, bay thưa thớt trong mưa, cô ngồi xổm trong mưa, cúi đầu che mặt khóc nức nở.