Daniel cất đĩa Sakya xong đi ra ngoài, thấy Cẩn Nhu đã ngồi trên ghế sa lon, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư. . . . . . Hắn mỉm cười đi tới, nhìn Cẩn Nhu nói: “Sorry, xấu hổ. Xin lỗi không tiếp chuyện được rồi, tôi còn chút việc cần làm! Phải trở về thư phòng rồi !”
Cẩn Nhu quay đầu lại, nhìn Daniel mỉm cười nói: “Được . . . . . .”
Daniel mỉm cười gật đầu, liền đi vào thư phòng.
Cẩn Nhu đột nhiên cười, nhớ tới sáu năm trước, lúc ấy cô ta đỡ Hạ Tuyết đi vào phòng tổng thống, bỏ vào trong bình hoa một máy camera, đối diện mặt giường, sau đó cô mua chuộc nhân viên khách sạn lấy camera ra, ai ngờ lại phát hiện, người lên giường với Hạ Tuyết, cũng không phải hắn, lúc ấy mặc dù cô ta có cảm giác khiếp sợ, nhưng vẫn không tiêu hủy những thứ làm cho máu nóng người ta sôi sùng sục, có lẽ đây chính là báo ứng, ông trời cũng muốn giúp mình, chỉ cần nhìn cảnh Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo lên giường, Daniel cũng biết Hi Văn là con gái của Hàn Văn Hạo, hắn làm sao có thể cùng Hạ Tuyết ở chung một chỗ? Có thể cùng Hàn Văn Hạo hợp tác? Lấy người Hàn gia ghét tác phong con hát, bọn họ không phá hủy Hạ Tuyết sao ? Hạ Tuyết ơi Hạ Tuyết, tôi xem đến lúc đó, cô có bị thân bại danh liệt hay không ! !
Cẩn Nhu cắn môi dưới, cúi đầu khẽ cười, lúc nảy cô ta đã cầm USB đi vào phòng của Daniel. . . . . .
Daniel đi vào thư phòng, nhớ bản kế hoạch sáng nay, vội vã muốn mở tài liệu ra, nhưng lại nghe Hạ Tuyết kêu nhỏ mình: “Daniel. . . . . .”
Đây là thói quen của cô, lúc cô tỉnh giấc, luôn luôn thích hắn ở bên cạnh, hắn liền vội vàng khép tài liệu, đi ra ngoài, đi vào phòng của Hạ Tuyết, nhìn cả người Hạ Tuyết cuốn rúc vào trên giường, mơ mơ màng màng kêu Daniel, giống như một con mèo lười. . . . . . Hắn đột nhiên cười, đi tới bên người Hạ Tuyết, ôm cả người cô lên, đi ra bên ngoài phòng khách. . . . . .
Cẩn Nhu cũng hơi đứng lên, nhìn Daniel ôm Hạ Tuyết đi vào phòng khách, cô ta sững sờ, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy đã tỉnh rồi ?”
Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: “Ừ. . . . . . Tôi ngủ trưa, sẽ tỉnh lại rất nhanh, ngủ không ngon giấc !”
Daniel cẩn thận đặt Hạ Tuyết trên ghế dựa, ngồi bên cạnh cô, nhẹ nâng mặt của cô, nhìn ánh mắt của cô có chút vẩn đục, không hiểu hỏi: “Bảo bối, em làm sao vậy? Xem ra, giống như có chút không thoải mái. . . . . .”
“Em gặp ác mộng! Thật là đáng sợ !” Hạ Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt nói.
“Hả?” Daniel suy nghĩ một chút, nhìn cô mỉm cười hỏi: “Ác mộng thế nào? Làm cho em không thoải mái như vậy?”
Hạ Tuyết nhìn hắn hơi lắc đầu, cười nói: “Miệng của em rất khát. . . . . .”
“Chờ một chút !” Daniel lập tức đứng dậy, đi tới phòng ăn, qua một lúc lâu, hắn đang cầm một ly nước ấm đi tới, đưa tới trước mặt của Hạ Tuyết nói: “Uống đi . . . . . .”
Hạ Tuyết nằm trên ghế dựa, cầm ly nước ấm, từng ngụm, từng ngụm uống xong, sau đó cô thở dốc một hơi, nằm trên ghế dựa, nhìn Daniel mỉm cười nói: “Cám ơn anh . . . . .”
Daniel cười một tiếng, véo nhẹ cằm của cô, có chút đau lòng quan tâm nói: “Có phải hôm nay lúc ngủ, để tay trên ngực hay không? Đây là thói quen của em, bởi vì thế mà em hay gặp ác mộng!”
Sắc mặt Hạ Tuyết có chút tái nhợt nói: “Không có việc gì. . . . . .”
“Đúng rồi, Hàn Tổng Tài phái người đưa tới trái Sakya ở Đài Loan, mùi vị ăn rất ngon, anh đặt trong tủ lạnh, ướp lạnh rồi, em chờ một chút. . . . . .” Daniel nói xong, vội vàng đứng lên, đi tới phòng ăn. . . . . . Hạ Tuyết nằm trên ghế dựa, mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: “Thật xin lỗi, lúc nảy ngủ trưa, cho nên. . . . . .”
“Không có việc gì. . . . . .” Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: “Cô luôn luôn như vậy, buổi trưa nhất định phải ngủ một giấc, buổi chiều mới có tinh thần nghe giảng bài . . . . . .”
Hạ Tuyết đột nhiên cười, bất đắc dĩ nói: “Tất cả đã qua rồi, cô đều nhớ tốt a. . . . . .”
Cẩn Nhu bất đắc dĩ cúi đầu. . . . . .
“Đây này! Trái Sakya đây. . . . . .” Daniel cầm đĩa trái cây, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, ngồi bên cạnh cô, sau đó cầm cái nĩa nhỏ, xiên một miếng nhỏ đưa tới bên môi Hạ Tuyết, Hạ Tuyết ăn miếng thịt sakya, giựt mình, vui vẻ nhìn Daniel nói: “Ăn rất ngon. . . . . .”
“Ăn ngon, thì ăn nhiều một chút. . . . . .” Daniel lại đút cho Hạ Tuyết ăn một miếng nữa. . . . . .
Hạ Tuyết cúi đầu ăn một miếng, vô cùng vui vẻ, che miệng, mỉm cười nhìn Daniel nói: “Ôi! Em rất thích mùi vị này. . . . . . Trời ạ, tại sao anh biết em thích mùi vị này?”
Daniel lại đút cho cô ăn một miếng, dịu dàng nói: “Chỉ cần em thích, anh đều biết. . . . . . Lúc nảy anh ăn cái này lần đầu, anh biết ngay nó là em sẽ thích . . . . . anh đã sai người từ Đài Loan chuyển bằng đường hàng không về !”
“Cám ơn cưng. . . . . .” Hạ Tuyết nằm trên ghế dựa, nhìn hắn nói: “Anh rất tốt với em. . . . . .”
Cẩn Nhu nhìn bọn họ yêu thương như vậy, có chút không chịu nổi cười nói: “Được rồi, được rồi, kịch bản của chúng ta cũng thảo luận xong, tôi cũng phải đi, cô từ từ nghỉ ngơi một lát, tôi không quấy rầy thế giới của hai người. . . . . .”
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu có chút thất vọng nói: “Cẩn Nhu. . . . . . Ngồi một lúc nữa . . . . . .”
“Không được!” Cẩn Nhu mỉm cười lắc đầu, cầm túi xách đứng lên, nhìn Daniel và Tuyết, mỉm cười nói: “Tôi đi trước. . . . . .”
“Được rồi. . . . . .” Hạ Tuyết nghe, nhấc cái chăn đứng dậy, đưa Cẩn Nhu ra khỏi phòng, hai người ôm nhau, Hạ Tuyết đưa mắt nhìn Cẩn Nhu rời đi, cô sâu kín nhìn theo bóng lưng Cẩn Nhu, nhớ đến lúc nảy khi cô ngủ trưa được một lúc, mở cửa phòng, thấy Cẩn Nhu đi vào phòng của Daniel, cô cảm thấy tò mò, vội vàng đi theo, nhìn Cẩn Nhu đem một đĩa CD bỏ vào trong cặp hồ sơ của Daniel . . . . . . Cô lại nhớ tới lời của Hàn Văn Hạo, cô yên lặng trở lại phòng của mình . . . . . .
Hạ Tuyết nhớ đến lúc nảy, hai tròng mắt của cô rưng rưng nhìn theo bóng lưng bạn tốt, đã từng có những tháng năm tốt đẹp, mặc đồng phục học sinh tay cầm tay, trong tuyết đắp người tuyết, trái ngược với lời hứa năm xưa, vào lúc này, tất cả đã trở thành vụn vỡ. . . . . .
“Daniel. . . . . . Em muốn uống sữa nóng. . . . . .” Hạ Tuyết nhìn Daniel mỉm cười nói.
“Ok!” Daniel mỉm cười đi vào phòng ăn, sau khi Hạ Tuyết nhìn hắn rời đi, tự mình đi vào thư phòng, đi đến trước bàn làm việc, mở cặp tài liệu kia, nhìn thấy cái CD bên trong xấp tài liệu, trái tim cô giống như viên đá bị rạn nứt, đột nhiên hóa thành mảnh vụn, cô cầm đĩa CD, cắn chặt răng, nước mắt run rẩy lăn xuống . . . . . .