“Không cần, cám ơn!” Hạ Tuyết vội vả muốn phủi bỏ quan hệ với hắn…” Chờ chút nữa, anh lại nói tôi câu dẫn anh và em trai anh, ba anh, ông nội anh …………….”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, trên mặt đông cứng, nhanh chóng khom xuống, nắm chặt cánh tay của nàng đem cả người nàng xốc lên, áp vào trên tường . . . . .
“A! !” Hạ Tuyết bị đụng sau gáy, lúc nàng thống khổ kêu to, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo đưa tay nhét cái khăn vào trong tay mình, nhanh chóng rời khỏi . . . . . .
Hạ Tuyết cầm khăn tay trắng mềm mại, nhìn bóng dáng cao lớn, lạnh lùng của hắn nhanh chóng rời khỏi, lại ngây ngốc nói. . . . . .”Lại muốn nhận đóa hoa trên cổ áo à?”
Nàng nói vừa xong, máu mũi lập tức lại chảy ra, nàng khẩn trương vọt vào toilet, rửa sạch cái mũi, đem cái khăn tay trắng nhúng nước, lau lau vết máu trên mũi mình, nàng vừa lau vừa nhìn trong kính, khăn tay trắng tinh, lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo lúc đưa khăn trắng cho mình, nàng “chậc” một tiếng nói: “Một người lạnh lùng, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì!”
Nàng nói xong, tiếp tục dùng khăn tay lau sạch vết máu, giặt cái khăn sạch sẽ, vội đi ra ngoài, nhìn Hàn Văn Kiệt ngồi bên cạnh vị hôn thê, vừa cười nói, vừa cẩn thận gắp bỏ xương cá cho cô ấy, lại nhìn Dạ Thiên Thiên bưng ly rượu đỏ, không biết nghe Hàn Văn Vũ nói cái gì, hai tròng mắt không khỏi nháy nháy, mập mờ nhìn Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo chỉ ho khan một tiếng, cầm ly rượu đỏ uống một ngụm. . . . . . Hạ Tuyết nhìn một màn này, nàng bất đắc dĩ than thở, đành phải cắn môi dưới, bước tới bên cạnh Hàn Văn Vũ ngồi xuống. . . . . .
“Sao lại lâu như vậy?” Hàn Văn Vũ cười cầm lấy đũa, gắp một khối thịt cá cho Hạ Tuyết, sau đó một tay gác ngang trên lưng ghế dựa phía sau Hạ Tuyết, ở bên tai nàng, len lén nói: “Vừa rồi Dạ Thiên Thiên cầu hôn anh cả . . . . . .”
Hạ Tuyết quay đầu, thật gần nhìn Hàn Văn Vũ, sửng sốt cầm ly nước sôi bên cạnh uống, cười nói: “Tốt a. . . . . .”
Hàn Văn Vũ nắm cằm Hạ Tuyết, nói bên tai nàng: “Nhưng vừa rồi bọn ta đều nghi ngờ anh cả vẫn còn xử nam. . . . . .”
“Phốc……” Hạ Tuyết nhịn không được phun nước nóng ra ngoài, nhanh trí vội vàng lấy tay khẽ che lại, làm cho cả người nàng ướt nhẹp. . . . . .
“Ha ha ha ha . . . . . .” Hàn Văn Vũ cười ha hả, vội vàng rút khăn ăn, vừa lau bên cạnh Hạ Tuyết, vừa cười nói: “Chuyện này cô cũng tin? !”
Hạ Tuyết mặt đỏ hồng nhìn Hàn Văn Vũ, nhịn không được “A” một tiếng kêu lên: “Thì ra anh chọc tôi hả?”
Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt vai Hạ Tuyết, cười to nói: “Đùa cô một chút thôi! Vừa rồi ngồi ở chỗ này, lúc nào cũng hừ lạnh!! Nhớ tới cô muốn đùa một chút a!”
Hạ Tuyết đỏ mặt nhưng nhịn không được cười, đẩy hắn ra nói. . . . . .”Anh tránh ra a! !”
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nâng ly rượu đỏ, uống một hớp, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Hạ Tuyết nhìn một hồi lâu. . . . . .
Dạ Thiên Thiên cũng nhìn nàng cười cười. . . . . .
Hàn Văn Kiệt tiếp tục cúi đầu mỉm cười nhặt xương cá cho Mộng Hàm ………….