Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 314: Kẹo Đường

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Đã cuối mùa thu !

Cho nên thời tiết trở nên bất thường. . . . . . Còn nhớ khi chúng ta còn bé, từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông, dù sao cũng phải có thời gian thật dài, mưa rơi liên tục, đầu mùa đông rét lạnh kèm theo mưa kéo dài . . . . . .

Hi Văn vẫn cùng với Hàn Văn Hạo đi vào đại sảnh ấm áp của khách sạn, rốt cuộc hắn quay đầu lại, thấy con gái toàn thân đã ướt sũng đứng ở đại sảnh rực rỡ, đôi giày nhỏ màu trắng, vớ nhỏ toàn bộ dính bùn đất đen kịt, thật đáng thương, đôi mắt như hai vì sao vẫn nhìn hắn chằm chằm, mái tóc ướt đẫm, dính trên mặt, bàn tay nhỏ bé của cô bé có chút đông cứng, đưa ra vạch sợi tóc ướt sũng, hít hít lỗ mũi đỏ vì lạnh. . . . . .

Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng con gái như vậy, trong lòng đau nhói, cất bước đi tới trước mặt cô bé, cũng không nói lời nào, chỉ dắt tay nhỏ bé của cô bé, bước đi. . . . . . Cô bé Hi Văn cũng không nói, nện bước chân nhỏ, lắc lắc cái mông nhỏ đi theo cha tiến tới trước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cha, phát hiện cha thật là cao a. . . . . .

Hàn Văn Hạo dắt Hi Văn đến phòng cà phê trước đại sảnh khách, để cho cô bé ngồi trên ghế sa lon, hắn ngồi xổm xuống, nâng bàn chân nhỏ của con gái, rất dịu dàng cẩn thận cởi bỏ đôi giày và vớ màu trắng, lộ ra một bàn chân trắng nõn nhưng bây giờ bị dính một chút bùn đất vào bàn chân nhỏ, năm đầu ngón chân nhỏ xinh đẹp trên dưới vểnh lên, nhìn rất đáng yêu. . . . . .

Hàn Văn Hạo khẽ cười một tiếng, cũng không sợ dơ, rút khăn giấy trắng, lau vết bẩn trên chân từng chút cho con gái. . . . . .

Cô bé Hi Văn cũng không lên tiếng, ngồi trên ghế sa lon, hai tay chống hai bên, nghiêng người ra phía trước, mắt to nhìn chằm chằm cha đang lau chân cho mình, vừa lau có chút nhột, cô bé không nhịn được ha ha cười, đôi mắt giống vầng trăng cong cong, đôi môi hình cung rất đáng yêu, lộ ra hàm răng nhỏ.

Hàn Văn Hạo đang lau bàn chân nhỏ cho cô bé Hi Văn, nghe cô bé cười, ngẩng đầu lên nhìn con gái, cũng mỉm cười, tiếp tục chuyên tâm lau vết bẩn đen trên bàn chân nhỏ, sau khi lau sạch sẽ, lại rút khăn giấy, lau sạch sẽ giày nhỏ, cẩn thận mang vào cho cô bé . . . . . .

“Chú à. . . . . . Chú thích màu gì?” Cô bé Hi Văn đột nhiên nghiêng cái đầu nhỏ, mắt to nhìn chằm chằm hỏi.

Hàn Văn Hạo cầm một chiếc giầy khác, cởi ra, lạnh nhạt nói: “Tôi đối với những thứ này không thích. . . . . .”

“Vậy chú thích ăn gì?” Hi Văn lại dịu dàng hỏi.

Hàn Văn Hạo dừng động tác trong tay, do dự một lát, rút thêm khăn giấy lau chân cho con gái nói: “Cháu sẽ giữ bí mật cho tôi chứ ?”

“Vâng !” Hi Văn rất chắc chắn gật đầu!

“Chú ăn rất nhiều món ăn ngon trong thiên hạ, đối với thức ăn cũng không yêu cầu quá lớn, cũng rất thích thức ăn do mẹ cháu tự tay làm, luôn có một hương vị đặc biệt. . . . . .” Hàn Văn Hạo sâu kín nói xong, đổi khăn giấy khác, lau đầu ngón chân út con gái, lại phát hiện, trên chân bên này của cô bé, lại có sơn một lớp màu hồng, hắn không hài lòng nhíu mày, hỏi: “Tuổi còn nhỏ, tại sao lại sơn móng rồi ?”

Cô bé Hi Văn nghiêng người tới trước, nhấc chân nhỏ của mình nhìn, hơi chu miệng, ồ một tiếng, lầu bầu nói: “Đó là mẹ sơn đấy! Hôm ấy mẹ nổi điên muốn sơn móng tay của mình, lại nói muốn sơn cho cháu, cháu cũng cảm thấy đẹp, nên để cho mẹ sơn giúp cháu. . . . . .”

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười một tiếng, rồi lại bất mãn nói: “Về sau không cho sơn nữa, nhỏ như vậy đã học hư. . . . . .”

Cô bé Hi Văn mạnh miệng nói: “Những người bạn nhỏ không sơn móng tay, cũng có thể là bại hoại. . . . . .”

Hàn Văn Hạo chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn con gái.

Cô bé Hi Văn không nói gì, chỉ chu đôi môi nhỏ mềm mại, hỏi: “Chú lau nhanh a! Chân của cháu rất xấu xí phải không ?”

“Không xấu xí!” Hàn Văn Hạo mỉm cười cầm khăn giấy, lau từng ngón chân cho con gái, nhìn sơn móng chân màu hồng tỏa sáng lấp lánh, nhớ đến mẹ đứa bé có thể bị cảm, hắn cắn răng, gạt bỏ hình ảnh này sang bên, chuyên tâm lau. . . . . .

“Mỗi lần mẹ giúp cháu lau chân xong, cũng nói chân của cháu thật thối!” Cô bé Hi Văn bất mãn nói.

Hàn Văn Hạo nói ngay: “Đó là mũi của mẹ cháu bị hư!”

Cô bé Hi Văn lập tức bắt chước Hàn Văn Hạo lúc nảy, chợt nhíu mày nhìn hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo lau sạch sẽ hai chân nhỏ cho con gái xong, sau đó đem giày mang vào, hài lòng cười nói: “Tốt lắm. . . . . . Có thể rồi. . . . . .”

Hi Văn lập tức nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Chú biết loại trò chơi vấn đáp không ? Cháu hỏi chú cái gì, thì chú phải hỏi cháu cái nấy !”

Hàn Văn Hạo ngồi xổm trước mặt con gái, cầm một cái khăn giấy sạch sẽ, xoắn nhẹ thành một cục, mỉm cười nhìn cô bé nói: “Cháu thích màu gì?”

“Cháu thích màu đỏ!” đôi mắt to tròn của Hi Văn nhìn chằm chằm nhìn cha nói!

Hàn Văn Hạo cười nhẹ, nhìn cô bé hỏi tiếp: “Vậy cháu thích ăn cái gì?”

“Kẹo đường. . . . . .” Cô bé Hi Văn lập tức nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cháu thích ăn kẹo đường bán trong cửa hàng tiện lợi bên ngoài khách sạn của chú ! Rất ưa thích, rất ưa thích, rất ưa thích!”

Ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm đôi mắt đầy khát vọng của con gái lúc nhìn hắn nói rất thích, hắn im lặng cười một tiếng, nói: “Nếu như cháu thích, vậy chú mua cho cháu được không ?”

“Vâng !” Hi Văn lập tức gật đầu!

“Chú đi rửa tay trước, cháu ngồi ở chỗ này chờ chú, không nên đi ra ngoài, biết không?” Hàn Văn Hạo nhìn Hi Văn dặn dò, hắn đối với con gái hết sức có lòng tin, bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định con gái cũng sẽ tự bảo vệ tốt cho mình hơn so với mẹ.

“Vâng !” Hai tay Cô bé Hi Văn chống lên mặt ghế sa lon, rất nghiêm trang nhìn cha nói: “Chú đi đi!”

Hàn Văn Hạo mỉm cười đứng dậy, sau đó đi vào toilet bên hành lang, rửa tay xong đi ra, nhìn thấy con gái ở bên trong phòng cà phê đang chạy nhảy, chùm tóc đuôi ngựa, vung vẫy rất đáng yêu. . . . . . Trong lòng của hắn không khỏi ấm áp, có lẽ người đàn ông kiên nghị này, cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, trên thế giới này, còn có người có thể trái tim của hắn mềm nhũn như vậy, hắn cảm động đi tới, nhìn con gái, vươn tay nói: “. . . . . . Chú dẫn cháu đi mua kẹo đường . . . . . .”

“Vâng!” Hi Văn lập tức cười đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, đem bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào trong bàn tay của hắn. . . . . .

Hàn Văn Hạo cười một tiếng, dắt con gái đi ra ngoài. . . . . . Con gái cũng cười một tiếng, lắc lắc cái mông nhỏ, nện bước chân nhỏ cùng cha đi ra ngoài. . . . . .

Khắp nơi mưa phùn rả rích.

Cây Dương ở ngoài đường lớn xanh tươi trong màn mưa kéo dài tận phương xa.

Rất nhiều xe cộ đầy màu sắc qua lại.

Hàn Văn Hạo dắt con gái đi tới trước cửa hàng tiện lợi, lấy ra mấy đồng tiền, mua cho con gái một cây kẹo đường màu hồng cực lớn. . . . . .

Con gái lập tức đưa bàn tay nhỏ bé, nhận lấy cây kẹo đường trong tay cha, le đầu lưỡi liếm, rất vui vẻ.

Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn con gái vui vẻ như vậy, hắn không nhịn được cười. . . . . .

Cô bé Hi Văn vừa liếm kẹo đường, vừa nhìn Hàn Văn Hạo rất tự nhiên, bình tĩnh giơ tay nói: “Cám ơn chú mua cho cháu kẹo đường, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu phải đi về”.

“Tôi đưa cháu đi”. Hàn Văn Hạo nhìn con gái, nhất thời có chút không muốn.

“Không cần, cháu biết chú rất bận!” Cô bé Hi Văn vừa vui vẻ liếm kẹo đường, vừa đi vào đại sảnh khách sạn, lại thấy Tả An Na dẫn lãnh đạo cấp cao của khách sạn bước nhanh tới bên Hàn Văn Hạo, cô dừng lại, nhìn bọn họ.

“Tổng Tài. . . . . . Cao ốc Gabon đột nhiên bị sụp !” Tả An Na nhanh chóng đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo nói.

Hàn Văn Hạo vừa nghe, nhìn con gái cầm cây kẹo đường đứng trong đám người.

“Chú, người bận rộn ! Chú, gặp lại!” Cô bé Hi Văn tay cầm cây kẹo đường, nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười vẫy tay một cái, vui vẻ liếm kẹo đường đi ra phía sau đại sảnh, để lại cho Hàn Văn Hạo một bóng lưng thật đáng yêu . . . . . .

Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười, không thể làm gì khác hơn là phái hai người hộ vệ đưa Hi Văn về nhà, mình thì nhanh chóng cùng đám người lãnh đạo cấp cao đi ra khỏi đại sảnh, ngồi xe trực tiếp trở về Tổng Công ty.

Cô bé Hi Văn cầm cây kẹo đường, nghe tiếng xe hơi, rốt cuộc dừng lại bước chân, hốc mắt ửng đỏ, quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo ngồi trong chiếc xe chuyên dụng đã chậm rãi chạy ra cửa trước đại sảnh, trong lòng của cô bé đau xót, hai mắt rưng rưng đẫm lệ, chạy ra khỏi đại sảnh, chạy như bay xuống bậc thang, đứng trong mưa, sâu kín nhìn chiếc xe màu đen kia biến mất ở giữa con đường mưa thật dài, cô bé khẽ cắn môi dưới, tay nhè nhẹ rủ xuống, kẹo đường trong màn mưa từ từ tan mất, giống như từng dòng nước mắt. . . . . .

Chọn tập
Bình luận