Hạ Tuyết khẽ mỉm cười nói: “Tôi nhìn thấy anh. . . . . . Mặc thường phục, lần đầu tiên cảm thấy anh rất thân thiết, đứng trong trời đêm tối tăm, thở luồng khí trắng, lần đầu tiên rất thân thiết, rất quan tâm kêu tên của tôi, có chút lo lắng nhìn khắp nơi. . . . . .”
“Lúc đó em ở đâu?” Hàn Văn Hạo có chút không hiểu nhìn Hạ Tuyết hỏi.
“Tôi ở trong bụi Tiên Nhân Chưởng a! Bị gai nhọn đâm tôi rất đau, còn chảy máu nữa !” Hạ Tuyết mỉm cười nói.
“. . . . . . . .” Hàn Văn Hạo không thể tin được nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên bật cười, nói: “Thế nào? Sao không nói gì ?”
“Vậy em nhìn thấy tôi rồi, tại sao không ra?” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết vội hỏi.
Hạ Tuyết nhìn mấy đứa bé trai ở trong thùng chơi đùa vui vẻ, cô mỉm cười nói: “Tôi làm sao có thể ra ngoài, những người đó vẫn chưa đi, nếu tôi nhảy ra, không phải anh sẽ xảy ra chuyện sao ? Mặc dù lúc đó, tôi rất ghét anh, nhưng tôi cũng không muốn anh gặp chuyện không may. . . . . . Bởi vì tôi biết, trong lòng anh cũng không xấu, chỉ là tính khí có chút thối thôi!”
Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết thật sâu. . . . . .
Hạ Tuyết cũng quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên bật cười hỏi: “Thế nào?”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn Hạ Tuyết thật sâu . . . . . .
“Làm gì nhìn người ta như vậy, rất dọa người đấy!” Hạ Tuyết bật cười nói.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn mấy người bạn nhỏ phía trước, thật lòng nói: “Đến bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra, Hàn Văn Hạo tôi sẽ có con !”
Hạ Tuyết nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn mấy người bạn nhỏ phía xa, cười khẽ một tiếng nói: “Có lẽ em không hiểu một người nhẫn tâm gánh chịu một sự nghiệp khổng lổ của gia tộc phải trả giá cao như thế nào. . . . . . Trong mắt của tôi chỉ có giang sơn sự nghiệp của tôi, tương lai đối với tôi rất mơ hồ. . . . . . Cho nên đến bây giờ tôi cũng không nghĩ qua, tôi sẽ có được phúc phận này, có đứa bé thuộc về mình. . . . . .”
Hạ Tuyết đột nhiên nhớ đến lúc ở trong núi Hàn Văn Hạo cõng mình đi về phía trước đã từng nói: Cuối cùng tôi sẽ gặp báo ứng, trong lòng của cô đau nhói, vừa nhớ tới chuyện đã qua, lại nhìn thấy hắn đột nhiên bước lên, đỡ một đứa bé trai té ngã, hắn hai mắt xẹt qua nụ cười ôn nhu, cô chợt phát hiện, người đàn ông này, thì ra rất nhiều lúc, không cần nhiều người, bởi vì hắn đã có thói quen tịch mịch, cho nên rất tịch mịch. . . . . .
Cô chậm rãi đi lên trước, ngồi xổm xuống, hai tay chống trên đầu gối, nhìn một bên khuôn mặt của người đàn ông này, mỉm cười nói: “Cho nên. . . . . . lúc này anh nhớ tới đứa con của Tần tiểu thư sao?”
Hàn Văn Hạo nhìn những người bạn nhỏ kia, chạy vào trong khu vui chơi, thật vui vẻ, hắn chậm rãi nói: “Đứa trẻ luôn vô tội. . . . . .”
Hạ Tuyết nhìn hắn, cười khẽ.
Hàn Văn Hạo cũng quay đầu lại, có chút xin lỗi nhìn cô nói: “Có phải nghe tôi nói những thứ này, không vui hay không?”
Hạ Tuyết cười lắc lắc đầu.
Hàn Văn Hạo có chút không tin nhìn cô. . . . . .
“Nếu anh hoàn toàn xem thường, vậy có thể tôi sẽ thất vọng. . . . .” Hạ Tuyết thật lòng cười nói.
Hàn Văn Hạo nhìn lại cô, sau đó vươn tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . . . .
“Làm gì vậy?” Hạ Tuyết cau mày nhìn hắn!
“Thật đáng yêu!” Hàn Văn Hạo đột nhiên cười nói.
“Này ! Hôm nay khen tôi sao !” Hạ Tuyết cố ý ngồi trên sàn nhà mềm mại, bắt chước một số phụ huynh nằm xuống, Hi Văn chạy tới, lập tức ngồi trên mẹ bụng, ánh mắt phát sáng vui vẻ kêu to: “Mẹ! ! Con muốn đi qua chơi ném bóng!”
“Con muốn chơi, thì con qua chơi, con ngồi trên bụng mẹ làm gì?” Hạ Tuyết lập tức đẩy Hi Văn ra, cười nói! !
Toàn thân Hi Văn đầy mồ hôi lập tức chạy mất, chui vào trong phòng banh, cùng người bạn nhỏ chơi đùa ném banh vải nhiều màu vào miệng con cọp, một số phụ huynh cũng chơi bên trong, nghe nói cách 5 mét ném vào 20 trái banh là được phần thưởng!
Hàn Văn Hạo cũng ngồi xuống, nhìn Hạ Tuyết nằm trên mặt đất, cố ý nhắm mắt lại, lại đột nhiên bật cười, hắn nằm xuống, đầu gát nhẹ lên bụng của cô. . . . . . Hạ Tuyết “phù” một tiếng, không nhịn được bật cười, bụng run lên, nhưng vẫn mặc cho hắn nằm, rồi chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt của hắn, từ lông mày cho đến sóng mũi thật cao, rồi tới bờ môi. . . . . .
Hàn Văn Hạo hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho ngón tay của cô dịu dàng trên mặt mình nhẹ nhàng di động . . . . . .
Hi mắt Hạ Tuyết đột nhiên nóng lên, nhẹ nhàng ở trên môi hắn vẽ vẽ, quét nhẹ.
Hàn Văn Hạo mở miệng ra khẽ cắn. . . . . .
“A! Đau !” Hạ Tuyết lập tức rút ngón tay lại, bật cười! !
“Cha, mau tới đây! !” Hi Văn lại nhào tới trước mặt của cha, vỗ vào lồng ngực của cha kêu to: “Mau dậy đi á! ! Mọi người đang chơi ném bóng, cha của bọn hắn cũng chơi! Con cũng muốn cha chơi! Lúc nảy cha của Châu Châu ném được 15 điểm a! Tạm thời là điểm cao nhất! Nếu như ném 20 điểm, có thể được một con gấu nhỏ nha !”
Hàn Văn Hạo không muốn động đậy, cười nói: “Con muốn gấu bông, cha có thể ra ngoài mua cho con! !”
“Không muốn! ! Con muốn cha đi vào chơi với con ! ! Nhanh lên! !” Hi Văn vừa nói xong, lại ngồi trên bụng cha, níu lấy hai lỗ tai của cha, hắng giọng kêu to!
Hạ Tuyết nằm yên không nhúc nhích, rất hả hê nói: “Không phải anh muốn phúc phận này sao! Thì phải trả giá thật lớn a!”
Hàn Văn Hạo không có cách nào, chỉ đành phải cười một tiếng, ngồi dậy, nhìn Hạ Tuyết một cái, đi vào sân banh, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh và người bạn nhỏ đều ở nơi đó nhìn, Hi Văn dắt tay người cha đẹp trai của mình đi vào, không biết có bao nhiêu là kiêu ngạo. . . . . . Hạ Tuyết chậm rãi mở mắt, cũng ngồi dậy, ôm đầu gối nhìn Hàn Văn Hạo nới lỏng cúc áo áo sơ mi, cả người phát ra hơi thở tôn quý trí mạng, đứng bên trong sân banh, trong tay cầm một banh vải màu đỏ, nhìn cái miệng lớn của con cọp cách 5 mét, sắc mặt yên tĩnh. . . . . .
Hạ Tuyết không lên tiếng, mỉm cười nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng rất đẹp trai của Hàn Văn Hạo, sau đó cô nghe tiếng của một số người bên cạnh, trời ạ, đây là ông chồng của nhà nào vậy ? Rất đẹp trai a, ngôi sao điện ảnh cũng không đẹp trai như vậy! !
“Đúng vậy. . . . . . Rất đẹp trai, tôi nhìn thấy cũng không nhịn được nhớ lại mối tình đầu của tôi . . . . .”
“Ôi trời, cô đừng đỏ mặt nữa. . . . . Mau nhìn hắn ném bóng. . . . . Oa, cô xem cơ ngực của hắn. . . . . . Quá đẹp trai rồi. . . . . .”
Hạ Tuyết nghe lời này, khẽ cắn môi, không khỏi mỉm cười tự hào, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trong đám người, phong độ nhà nhã như một Đế Vương, trong lòng của cô không khỏi ấm áp. . . . . .
“Cha, cố gắng lên! !” Hi Văn nhìn cha, siết nắm tay, gật đầu chắc chắn !
Hàn Văn Hạo bật cười, nắm trái bóng trong tay, ánh mắt chợt lóe, quay đầu sang, trúng! ! Miệng con cọp gầm to lên ! !
“Cha thật là giỏi!” Hi Văn vỗ tay, nhảy dựng lên gọi! !
Hàn Văn Hạo lại nắm cầu, cố gắng ném vào một trái, hai trái, ba trái, bốn trái. . . . . . 18 trái, 19 trái. . . . . . Một trận tiếng vỗ tay liên tiếp, xôn xao kinh ngạc kêu lên: “Hắn làm sao lợi hại như vậy chứ ?”
Hạ Tuyết cũng có chút căng thẳng đi tới bên cạnh phòng banh, nhìn Hàn Văn Hạo cầm trong tay một trái banh màu xanh lá cây, lại dọc theo cái miệng con cọp ném ra . . . . .
Tất cả mọi người sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn con gái. . . . . .
Hi Văn phồng má tức giận, hừ một tiếng, một chút cũng không thông cảm, nhún nhún vai, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “IQ 180 có ích lợi gì? Còn không phải có lúc sẽ thất thủ sao ?”
Hàn Văn Hạo có chút xin lỗi nhìn con gái, cũng muốn đi theo ra ngoài, Hạ Tuyết lập tức nắm cánh tay của hắn, cũng có chút kinh ngạc nói: “Này! ! Tôi xem bộ dáng của anh không giống như sẽ ném trật a. . . . . . Tại sao bất chợt thất thủ vậy ?”
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết một cái, đuôi mắt xẹt qua nụ cười, nói: “Tại vì . . . . . lúc nảy em đi tới. . . . . .”
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo đột nhiên cúi đầu cười, nhẹ nắm bả vai của cô, tiếp tục đi về phía trước.