Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 226: Ăn Trộm

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Rạng sáng!

Hạ Tuyết ngâm mình trong bồn nước ấm, nhìn những cánh hoa hồng và bọt xà phồng bềnh bồng, chậm rãi nhớ đến những ngày tháng mình ở Pháp, bầu trời Paris tuyết giá ngập tràn, luôn làm cho người ta có cảm giác tịch mịch và thê lương, vì nghệ thuật luôn hấp dẫn mạnh mẽ, cho nên mỗi khi cô cầm sách giáo khoa, đạp tuyết đi ra ngoài, luôn nhìn thấy một bóng dáng, đứng trong tuyết trắng, thở một hơi khí trắng, đôi mắt hiền lành, bất cứ lúc nào cũng lộ ra tình cảm dịu dàng, thâm sâu. . . . . .

Hạ Tuyết cầm sách giáo khoa, toàn thân lạnh phát run đi tới trước mặt hắn, tức giận nói với hắn: “Không phải nói anh không cần đến đón em sao? Hôm nay trời rất lạnh, anh lại bận rộn như vậy!”

Daniel nhìn thấy Hạ Tuyết, ngạc nhiên, mừng rỡ cười, vươn ra hai tay chà mạnh trên mặt mình, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nói: “Em vừa đến Pháp không bao lâu, anh sợ một mình em về nhà, rất cơ đơn. . . . . .”

Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, cảm động nhìn hắn. . . . . .

Daniel lập tức cầm sách giáo khoa trong tay Hạ Tuyết, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô, xoa xoa cánh tay của cô, đi đến bên trong xe, vừa đi vừa cúi xuống, đau lòng hỏi: “Lạnh không?”

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Lạnh!”

Daniel nghe xong, lập tức mở cúc áo khoác, kéo một bên áo khoác, choàng qua thân thể nhỏ bé của Hạ Tuyết, để cho cô đi sát vào lòng mình, đi thẳng phía trước. . . . . .

Con đường tuyết trắng thật dài, để lại hai hàng dấu chân, dường như không còn cô đơn nữa.

Hạ Tuyết cuộn tròn thân thể, dựa bên cạnh bồn tắm, cằm khẽ đặt nơi đầu gối, nhớ lại mọi chuyện ở Pháp, nhớ đến Daniel đã bỏ ra sáu năm, hắn luôn dỗ cho Hi bảo bối đi ngủ, sau đó trò chuyện với cô một lúc, dỗ cho cô ngủ, thậm chí, thỉnh thoảng cảm xúc của cô không tốt khi nhớ nhà, hắn khẽ ngâm nga một ca khúc dân ca có chút êm tai, để cho cô an ổn địa đi vào giấc ngủ, sáu năm qua, không một buổi tối nào mà hắn không trò chuyện cùng cô, ngay cả ngày cha hắn trúng cử Tổng Thống, sau khi hắn tham gia buổi tiệc, lập tức chạy như bay về cung điện, ôm lấy cô, hưng phấn xoay tròn một vòng, sau đó ôm cô ngồi trên xích đu, để cô chia sẻ vui sướng với hắn. . . . . .

Hạ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bụng mình thật đói, ánh mắt của cô chớp chớp, rốt cuộc bước ra khỏi bồn tắm lớn. . . . . .

*****

Nhẹ nhàng mở cửa phòng!

Hạ Tuyết mặc áoT-shirt trắng có nón đội đầu, quần thể thao màu đen, đi chân trần, đứng ở cạnh cửa, thò đầu ra nhìn không gian yên tĩnh, nghĩ đến mọi người đã nghỉ ngơi, cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng ăn. . . . . .

Không biết vì sao Hạ Tuyết rất sợ đói? Cô đói bụng, cô làm náo loạn, hết sức náo loạn!

Cô đi đến tủ lạnh cao gần 2 mét, mở cửa tủ ra, liếc thấy bên trong có bánh trứng, bánh ngọt, xúc xích, quả thủy tinh, thịt nguội, tổ yến chưng cách thủy mà cô thích ăn. . . . . .

Cô đột nhiên vui vẻ cảm ơn cười, chỉ cần vừa nhìn thấy thức ăn, cô cảm thấy đây là Thượng Đế ban cho mình, có lẽ Daniel là một người theo Thiên chúa giáo, cho nên mỗi lần trước khi dùng cơm, đều cảm ơn Thượng Đế ban thức ăn, tuy Hạ Tuyết không tin thần thánh, nhưng đối với loại thái độ cám ơn này, cô vô cùng tán thưởng . . . . . . Cô đối với mỗi loại thức ăn trong tủ lạnh, trước tiên hai tay làm chữ thập cúi đầu, sau đó làm dấu thánh giá, nghi thức đều đã thực hiện xong, lập tức đưa tay vào trong tủ lạnh, lấy ra rất nhiều bánh trứng, bánh ngọt, chân giò hun khói, sandwich, quả thủy tinh, tổ yến chưng cách thủy, đặt trên mặt sàn, cô mượn ánh sáng tủ lạnh, ngồi dưới sàn ăn rất vui vẻ . . . . . .

Cô vừa ăn bánh trứng, vừa uhm một tiếng, rất vui vẻ nói: “Trời ạ, làm sao có thể có bánh trứng ngon như vậy? cái này là thợ làm bánh làm sao, đến lúc đó nhất định phải biết một chút. . . . . .”

Hạ Tuyết nói xong, lấy ra di động của mình, mở kịch bản “Trà Hoa Nữ”, chuẩn bị xem sơ lược lời thoại, vô cùng chăm chú. . . . . . Chỉ cần đụng đến thế giới điện ảnh, cô dường như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, không có người trong giới giải trí khéo đưa đẩy, cũng không có mưu đồ mãnh liệt, cô vẫn là cô, cô dùng tín niệm nguyên thủy nhất để đến với điện ảnh …….

Cô đã từng hỏi người thầy Trương Kính Trung: một người thành công trong điện ảnh cần có điều kiện gì?

Ông mỉm cười nói: Bản thân một diễn viên không có giá trị thực tế, mà người diễn viên này phải diễn thành công vai diễn của mình, đó mới chính là giá trị thực tế. . . . . . Cho nên là một diễn viên thành công là người ở trong phim toàn tâm diễn tốt tác phẩm, ở ngoài đời thì phải là chính mình, thế là đủ rồi! Chúng ta phải phân biệt! hạnh phúc không giống nhau! Đừng vì vai diễn mà thay đổi bản tính của mình!

Hạ Tuyết ăn xong bánh trứng, cầm lấy quả thủy tinh ăn tiếp, vừa ăn, vừa xem kịch bản, đột nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ, cô mượn ánh sáng tủ lạnh, nhìn thấy Daniel đang mặc áo sơ mi sọc màu xanh, quần tây đen, dựa tủ chén, ôm vai, cười như không cười nhìn cô, bất kể ra nào, hắn đều rất đẹp trai, nhất là toàn thân tản mát ra vẻ nghiêm nghị và tao nhã, dịu dàng trời cho, luôn làm cho người ta không nhịn được muốn dựa vào. . . . . .

Hạ Tuyết tức giận cũng đã tức giận, bao tử cũng no rồi, yên lặng nhìn hắn . . . . . .

Daniel nhìn cô, cười khẽ, đi tới cửa tủ lạnh, dựa vào cửa tủ lạnh ngồi xuống, từ bên trong lấy ra một hủ sữa chua mà Hạ Tuyết rất thích uống, mở nắp, sau đó đưa tới bên môi Hạ Tuyết, nhìn cô nói: “Ăn như vậy, cũng không sợ bị nghẹn sao? Uống một chút sữa chua đi, mỗi buổi tối em không uống sữa chua, sẽ không ngủ được. . . . . .”

Hạ Tuyết vẫn chăm chú nhìn hắn, nhìn hắn có chút lạnh nhạt, đành phải cúi đầu, uống một ngụm sữa chua hắn đang cầm. . . . . .

Daniel dịu dàng cười, ngồi sát lại gần Hạ Tuyết, đút cho cô uống sữa chua, có chút đau lòng nói: “Em không bỏ được thói quen này, nếu đói bụng, liền chui vào trong tủ lạnh, có nhiều người giúp việc chăm sóc, vẫn thích tự mình chui vào trong tủ lạnh, anh nhớ lúc vừa đến Pháp vài ngày, lúc tối, một mình em như ăn trộm, chui vào trong tủ lạnh tìm thức ăn, lúc bị quản gia phát hiện, tưởng em là ăn trộm, thiếu chút nữa cầm cái nồi đánh cho ngất đi”.

Hạ Tuyết nhịn không được, bật cười. . . . . .

Daniel nhìn Hạ Tuyết nở nụ cười, hắn có chút đau lòng, cúi đầu, dịu dàng trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy chuyện gì? Làm cho em tức giận anh như vậy?”

Chọn tập
Bình luận