“Cút! !” Cẩn Nhu tức giận đẩy Trác Bách Quân ra! !
Trác Bách Quân cười ôm lấy thân thể Cẩn Nhu, hai tay ở trên mông của cô di động, vuốt ve, nói: “Tất cả người ở ONE KING! Cũng chỉ có cô dám nói chuyện với tôi như vậy! Thật là! chịu không ít tức giận của Lynda chứ?”
“Cô ta luôn luôn nhìn tôi không vừa mắt!” Cẩn Nhu nói thẳng!
“Cô ấy nhìn ai cũng đều như vậy! Cô lại không chịu theo tôi ! Lynda, tôi không thể động, cô ta là công thần lớn nhất của Văn Vũ, ở ONE KING, cô ta gần như là có quyền lực cao nhất. . . . . .” Trác Bách Quân đột nhiên bóp mạnh vào mông Cẩn Nhu!
Cẩn Nhu rên lên một tiếng, dán vào Trác Bách Quân, cô tức giận hỏi: “Rốt cuộc có cách nào, để cho tôi tranh được vai diễn trong phim “Trà Hoa Nữ” không, trong giới giải trí hiện nay, không có nhiều bộ phim có thể cho làm cho người ta nổi tiếng được nữa, tôi muốn vai diễn này. . . . . .”
Trác Bách Quân đột nhiên cười, vừa định nói chuyện, cửa thang máy mở ra, hắn hơi chút rời khỏi thân thể của cô, nhìn ngoài cửa, hai diễn viên đi tới, chào hỏi hắn: “Tổng giám!”
“Uhm!” Trác Bách Quân vẫn duy trì một chút hình tượng nói với Cẩn Nhu: “Theo tôi đến văn phòng!”
Cẩn Nhu im lặng theo sát hắn, cùng đi tới văn phòng, Trác Bách Quân đóng cửa lại, kéo cửa sổ đóng luôn, lập tức xoay người, ôm lấy Cẩn Nhu đi đến trên sofa, sau đó đè lên người cô. . . . .
“Anh tránh ra! !” Cẩn Nhu vẫn cứ đẩy hắn ra!
Trác Bách Quân nâng đùi đẹp của Cẩn Nhu, sau đó cởi giày cao gót của cô, hôn nhẹ mũi chân của cô, nói: “Nghe Lưu ký giả hôm qua theo tôi kêu khổ thấu trời, nói cô có video clip trí mạng 6 năm trước của Hạ Tuyết?”
Cẩn Nhu sửng sốt, nửa nằm trên sofa, mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .
Trác Bách Quân hôn nhẹ mũi chân của cô, từ cẳng chân, đến đầu gối, từng bước một dời lên trên, vừa hôn vừa nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm như vậy! Cô hủy đi Hạ Tuyết, cô sẽ chết thảm hại hơn! Daniel, ngay cả Tổng Tài chúng ta đều phải kiêng kị ba phần! Người đàn ông này nhìn ôn hòa, nhưng thật ra dã tâm rất lớn, tương lai có thể làm Tổng Thống, cô nói người đàn ông như vậy, sẽ bỏ qua cho cô động vào phụ nữ của hắn? có đôi khi đàn ông vô cùng tàn nhẫn, đừng tưởng rằng hắn có một chút phong độ thân sĩ, để cho cô câu dẫn hắn!”
Ánh mắt Cẩn Nhu dao động. . . . . .
“Cô rất ngốc . . . . .” Trác Bách Quân chậm rãi giở váy ngắn Cẩn Nhu, từ bên trong nhìn thấy quần lót màu hồng, rất mê người, hắn đột nhiên cười, hôn nhẹ chiếc đùi mềm mại, chậm rãi nói: “Lấy địa vị của Hạ Tuyết hiện nay, tại sao cô phải làm kẻ địch của cô ta? Cô đấu nổi với cô ta sao? Dựa vào thực lực, cô ta từ học viện đi ra, cơ sở điện ảnh vững chắc như thế, dựa vào thế lực, tôi không thể không nhắc nhở cô, không cần Tổng Tài tập đoàn điện ảnh và truyền hình che chở cô ta, ngay cả ONE KING chúng ta, Văn Vũ cũng phải nhường đường cho cô ta vài phần!”
Hắn nói xong, cách lớp vải, hôn nhẹ vào nơi giữa hai chân của cô, hắn thỏa mãn cười xấu. . . . . .
“Vậy bây giờ làm sao?” Cẩn Nhu đột nhiên hỏi.
“Cô tìm tôi sớm một chút không được sao?” Trác Bách Quân đột nhiên ôm lấy Cẩn Nhu, hôn cô nồng nhiệt, trong lòng Cẩn Nhu nóng lên, đành phải đón nụ hôn của hắn, thậm chí có chút lấy lòng mút đầu lưỡi của hắn. . . . . .
Hai người ôm hôn cuồng nhiệt thật lâu, Trác Bách Quân buông Cẩn Nhu, nhìn cô mỉm cười, cúi mặt xuống, úp lên trước bộ ngực của cô, ngửi ngửi mùi thơm da thịt, nói: “Hóa thù thành bạn!”
“Cái gì?” Cẩn Nhu lập tức đẩy Trác Bách Quân ra, không thể tin được, cười lạnh nói: “Không thể! ! Tôi vĩnh viễn sẽ không làm bạn với cô ta!”
Trác Bách Quân lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói với Cẩn Nhu: “Nếu nói như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không nổi tiếng được! Chỉ bằng cá tính của cô như vậy, không chịu cùng người ta lên giường, trong lòng xem thường người khác! Toàn thân cô có một loại cảm giác, cự tuyệt người khác ngàn dặm, lúc nổi tiếng, loại cá tính này có thể hấp dẫn người, lúc chưa nổi tiếng, loại cảm giác này chẳng khác nào đem cơ hội cho người khác!! Hiện tại cô cái gì cũng không có, cô đấu với Hạ Tuyết thế nào?”
Cẩn Nhu nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, tức giận nói: “Anh có hiểu cảm thụ của tôi không!!? Làm sao tôi có thể làm bạn bè với cô ta? Chúng tôi đã từng trở mặt!”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô!” Trác Bách Quân miễn cưỡng buông hai tay, quay sang trên sofa, chậm rãi nói: “Nếu cô có thể lợi dụng cô ta, cô có thể lên như diều gặp gió, hiện tại cô tạm thời chịu ủy khuất một chút, có đáng gì? Đến khi nổi tiếng, đá cho cô ta một cái không được sao? Chỉ cần cô ta vẫn coi cô là bạn bè, cô vẫn có cơ hội ! Thừa dịp cô ta còn chưa ký hợp đồng “Trà Hoa Nữ”, cô tìm cơ hội tiếp cận cô ta! Thật ra cô diễn xuất rất tốt, cô ích kỷ như thế, tại sao không diễn khổ nhục kế?”
Cẩn Nhu suy nghĩ những lời này. . . . . .
Trác Bách Quân quay đầu liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, chậm rãi đè lên thân thể cô ta, nhẹ nhàng hút môi đỏ mọng của cô, tay vươn đến trước bộ ngực cô, không ngừng xoa nắn, hưởng thụ săn chắc của cô, hắn nhịn không được bị mê hoặc nói: “Đem USB giữ kỹ, đến lúc đó đánh phủ đầu! Đem cô ta hủy diệt triệt để! ! Làm cho cô ta trọn đời không thể nào xoay người được!”
Cẩn Nhu quay đầu nhìn Trác Bách Quân, chân mày nhíu lại, nói: “Tại sao đột nhiên anh lại đưa ra chủ ý này cho tôi?”
Trác Bách Quân đắc ý cười, cúi người, cách lớp áo của cô, hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, từ trước đến giờ, hắn thích loại cảm giác khiêu khích khoảng cách như vậy, lúc hắn vừa tiến vào, vừa nói: “Bởi vì. . . . . . Tôi muốn triệt để phá hủy công ty Toàn Cầu! Tôi mặc kệ Văn Vũ nghĩ như thế nào, nhưng công ty Toàn Cầu, tôi nhất định phải xử lý !”
Cẩn Nhu đột nhiên cười cúi đầu, nhìn hắn không ngừng vuốt ve ngực mình, ánh mắt của cô lạnh lùng, hiện lên ý cười quyến rũ, chậm rãi vươn hai tay, nhẹ nhàng kéo áo lót của mình . . . . . .
Ánh mắt Trác Bách Quân sáng lên, nhìn bộ ngực sữa xinh đẹp, hắn ngạc nhiên, mừng rỡ bổ nhào lên phía trước, kéo áo lót của cô ném ra, cắn điểm hồng của cô, tay đưa xuống phía dưới, xoạt một tiếng, xé tất chân của, điên cuồng tiến vào . . . . . .
Thân thể Cẩn Nhu cong lên, ánh mắt càng ngày càng trong suốt, lạnh lùng cười, khóe mắt rơi ra giọt lệ. . . . . .
******
Hạ Tuyết ở trên giường trằn trọc, đột nhiên nhìn thấy Cẩn Nhu đứng ở vách núi đen, nhìn mình vẫy vẫy tay, sâu xa nói: “Tôi phải đi, tôi đi rồi, các người vui vẻ chứ? Tôi hại người, tôi cũng hại chết bản thân tôi, sau này cô cố gắng mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của cô, tôi đi đây. . . . . .”
Cô ta đứng giữa núi tuyêt, nhìn cô cười thê lương, vươn người nhảy xuống. . . . . .
“A………….” Hạ Tuyết sợ tới mức ngồi bật dậy trên giường, hai mắt sợ hãi nhìn xung quanh, không thở nổi!
Daniel cùng Hàn Văn Hạo đang ở thư phòng bàn công việc, nghe tiếng kêu thê lương truyền đến, Daniel lập tức bỏ xuống tất cả công việc trên tay, rất nhanh chạy vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Thanh Nhã đã hầu hạ, hắn lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, ôm lấy Hạ Tuyết đang sợ hãi nói: “Bảo bối, làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao ?”
“Em mơ thấy. . . . . . Cẩn Nhu muốn nhảy vực. . . . . .” Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, nuốt nước miếng, hốc mắt đỏ bừng nói: “Dường như em nhìn thấy cô ấy đã chết. . . . . .”
“Đây chỉ là mơ thôi! !” Daniel lo lắng nói. Hạ Tuyết thở phì phò, lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải ………… em nhìn thấy cô ấy đã xảy ra chuyện. . . . . .”
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa phòng, nghe những lời này, ánh mắt của hắn lạnh lùng!
Điện thoại di động ở phía sau vang lên. . . . . .
Hạ Tuyết ngạc nhiên nắm di động trên giường, alo một tiếng. . . . . .
“Là tôi . . . . . .”