Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 436: Lúc Đó Các Người Ở Đâu?

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Hi Văn tức giận ôm vai, nhìn cha mẹ của mình cuối cùng từ trong động ma quỷ đi ra cửa, cô bé hừ một tiếng, nhìn bọn họ la hét: “Các người làm rất mất mặt, mắc cỡ chết người! Tất cả mọi người từ trong động ma quỷ đi ra, chỉ có hai nguời ra ngoài trễ nhất! Con đứng ở chỗ này chờ các người, con cũng cảm thấy đỏ mặt! !”

Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu lên nhìn con gái, mắc cỡ mặt đỏ lên, có chút lúng túng không dám lên tiếng, lúc nảy ở trong phòng tối có chút rung động, trái tim vẫn còn đang nhảy phanh phanh.

Hàn Văn Hạo cũng có chút mập mờ che đậy, nở nụ cười nhìn con gái, nói: “Nếu là cha, đã sớm đi ra rồi !”

Hạ Tuyết nhíu mày chặt, lại không nhịn được quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo chằm chằm!

Trên mặt của Hàn Văn Hạo hơi cười, sau đó vươn tay ôm khẽ Hạ Tuyết đi về phía trước, tay ở bên eo của cô nhẹ nhàng vuốt ve, mặt của Hạ Tuyết lập tức đỏ lên, lại đưa ra tay véo cánh tay Hàn Văn Hạo !

Hàn Văn Hạo chỉ cười cười, đi tới đến trước mặt của con gái, cúi đầu nhìn khuôn mặt tức giận của con gái, mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi ! Ra ngoài không phải là chơi đùa thôi sao ? Ra sớm hay muộn có gì quan trọng đâu ! ?”

“Nhưng rất mất mặt mà! ! cha mẹ của người bạn nhỏ khác đều đi ra rồi ! ! Các người đi ra trễ nhất, đi vào lại mất một canh giờ! ! Mất mặt chết được ! ! Đi thôi!” Hi Văn tức giận ôm vai sải bước đi về phía trước, nếu không phải nhìn thấy ở đây có nhiều người, cô bé đã sớm níu lỗ tai của mẹ mắng! ! Thật là!

Hạ Tuyết đứng ở đầu này, mặt vẫn đỏ bừng, cô không dám lên tiếng, vội vàng vươn tay, sờ nhẹ trên mặt, thở một hơi.

Hàn Văn Hạo đứng ở đầu kia, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, hai mắt xẹt qua tình ý nồng đậm, cô ngẩng đầu nhìn tình ý trong hai tròng mắt của hắn, cô vội vã cắn môi, đi về phía trước, lúc đi qua bên cạnh hắn, lại bị tay của hắn nhẹ nhàng nắm chặt, vai kề vai, khi vừa tiếp xúc với da thịt của hắn, cô vội vàng im lặng, những thứ ở trong phòng tối lúc nảy, chợt hiện lên, làm cho cô có chút ngượng ngùng cúi đầu cười. . . . . .

Hàn Văn Hạo vừa dẫn cô đi về phía trước, nhìn về phía sân chơi trước mặt phải đi qua rừng cây anh đào, chỉ thấy lá cây xanh biếc rậm rạp, tất cả đều tạo thành một tầng màu xanh biếc, bóng dáng con gái trong bụi cây như ẩn như hiện, hai tay của hắn nhẹ vươn ra, ôm lấy eo nhỏ của cô, để cho cô nhẹ dán vào ngực mình, cúi đầu dịu dàng hôn lên mặt cô, Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, hai tay chống trước ngực của hắn, nhỏ giọng xấu hổ nói: “Đừng như vậy. . . . . . Con gái đang ở phía trước. . . . . .”

“Cha mẹ vốn là nên ân ái, bị con bé biết có gì quan trọng đâu ?” Hàn Văn Hạo vừa nói xong, đã hôn nhẹ lên môi mềm của cô, nhưng vừa tiếp xúc nơi mềm mại này của cô, không nhịn được hôn sâu xuống, Hạ Tuyết vội vàng đẩy thân thể hắn ra, vừa cười đi về phía trước, vừa quay đầu lại, cố ý cau mày nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Được rồi! ! Đừng làm rộn!”

Hàn Văn Hạo đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: “Em đừng để cho tôi bắt được em, tôi nhất định hôn chết em luôn ! !”

Hạ Tuyết đột nhiên vui vẻ đứng dưới tàng cây hoa anh đào nhìn hắn cười một tiếng, ánh mặt trời chiếu xuống, xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô, cặp mắt sáng lấp lánh giống như ánh sáng thủy tinh, môi nhỏ mềm, hàm răng trắng tinh như ẩn như hiện. . . . . . Cô nhìn Hàn Văn Hạo hừ một tiếng, nói: “Bắt được cũng không nhất định là của anh ! !”

Cô vừa nói xong, xoay người rời đi!

Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nghe lời này, đột nhiên chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy bóng dáng của cô sắp biến mất trong rừng anh đào, từ từ, từ từ, hai tròng mắt giống như con báo nhỏ đang săn mồi, bắt đầu phát ra ánh sáng, làm cho hắn chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. . . . . .

Hạ Tuyết không đề phòng chút nào, vui vẻ đi về phía trước, vừa đi vừa bẽ gãy một cành đào vẩy nhẹ trên không trung, vừa chuẩn bị đi ra khỏi rừng anh đào, đột nhiên bên hông bị người ta mạnh mẽ nắm lấy, cô “a” một tiếng, la hoảng lên, thân thể cũng đã bị người ta nhấc lên, cô giật mình thất sắc quay đầu sang, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đã ôm mình, bá đạo nói: “Tôi đã nói rồi, để tôi bắt được sẽ hôn chết em luôn ! !”

“Anh đừng như vậy! ! Đang ở bên ngoài đó ! !” Hạ Tuyết bật cười, vỗ vai Hàn Văn Hạo, kêu to!

Hàn Văn Hạo lập tức đem Hạ Tuyết đến tàng cây anh đào sum xuê, ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu muốn hôn cô. . . . . .

“Đừng mà. . . . . .” Hạ Tuyết quay đầu, hai tay đã mềm nhũn rũ xuống một bên.

Hàn Văn Hạo hôn nhẹ khuôn mặt của cô, hôn nhẹ cổ của cô, khẽ liếm xương quai hàm, hai tay dò vào trong áo len của cô, vuốt ve chỗ trũng nơi thắt lưng trơn bóng, thậm chí chạm đến dây áo lót của cô, mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt nồng đậm tình ý của hắn. . . . . . Hắn cũng dừng lại động tác, lúc nhìn cô dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhớ tới sự kiện CD, hai mắt của hắn lướt một chút đau lòng, khẽ luồn ngón tay, quét nhẹ sợi tóc trên trán cô, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn, lại dùng ngón cái quét nhẹ qua môi đỏ mọng trơn mềm của cô, hắn chậm rãi cười, chậm rãi khẽ cúi đầu muốn hôn cô. . . . . .

“Cha! Mẹ! Các người ở đâu ? Không muốn đi ra, hay đi lạc đường hả ?” Cô bé Hi Văn không ngừng tìm người khắp nơi !

Hai người chậm rãi nhìn nhau, chậm rãi tách ra, có chút mất mát mỉm cười . . . . . .

“Đi thôi!” Hàn Văn Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, sau đó thẳng bước đi về phía trước, rốt cuộc ra khỏi vườn hoa anh đào, thấy con gái đứng ở nơi đó sốt ruột nhìn xung quanh, rốt cuộc Hi Văn nhìn thấy cha mẹ, cô bé lại tức giận nói: “Các người rốt cuộc đi đâu hả ? Đi mau lên ! Chúng ta phải đi vào khu vui chơi chơi bắn súng! !”

Phía sau rừng hoa anh đào có một công viên Disney nhỏ, tại lối vào, có một người mặc đồ hoạt hình thật lớn đang ở nơi đó lắc lư thân thể cồng kềnh hướng du khách vui vẻ giơ tay chào mời! Một nhà ba người bọn họ đi vào, sau đó Hi Văn kéo cha mẹ đi vào khu vui chơi, rồi đi vào khu mô hình hoạt hình, bên trong có xe hoạt hình, giường lò xo, sân banh mềm, còn có mô hình lâu đài nhỏ của công chúa Bạch Tuyết, cung điện nhỏ của công chúa Bạch Tuyết, phòng ngủ, tất cả đều mộng mơ huyền ão, chơi rất vui . . . . . .

Hạ Tuyết tò mò cởi giày của mình, nhìn phía bên trong khu vui chơi màu sắc tươi đẹp, cô thật không ngờ còn có địa phương đáng yêu như vậy, cô và Hàn Văn Hạo cởi giày xong, cùng nhau đạp sàn nhà mềm mại, đi vào khu vui chơi, lập tức nhìn thấy con gái đứng trên giường lò xo nhảy lên nhảy xuống, chơi rất vui, nhất thời trong lòng Hạ Tuyết nổi lên cao hứng nói: “Tôi cũng muốn chơi!”

Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ kéo cô lại, nói: “Không được! Người lớn không thể chơi! ! Em không nhìn thấy sao? Phía trên có ghi chú rõ người lớn không thể chơi! !”

Hạ Tuyết nhất thời không vui, đố kỵ nhìn con gái đứng trên gường lò xo, nhảy lên nhảy xuống, không biết bao nhiêu vui vẻ, sau đó cô bé đột nhiên nhảy xuống, cùng hai đứa bé gái nhảy vào trong phòng banh vải nhiều màu, đứng trên cầu thang thật cao, “Bùm” một tiếng, nhảy xuống, banh vải nhiều màu bay khắp nơi, bên trong phòng, ba đứa bé gái đều rất xinh đẹp, chảy mồ hôi cười nói thật to, còn đem banh vải nhiều màu cho ném vào trong miệng con cọp, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, sau đó Hi Văn lại leo ra phòng banh vải nhiều màu, đi vào bên trong phòng ngủ nhỏ của công chúa Bạch Tuyết, hai đứa bé gái khác mặc quần áo sọc màu nâu, mang tất trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cũng rầm rầm bò vào, cất giọng trong trẻo gọi: “Công chúa đến ! !”

Hạ Tuyết đang đứng nhìn vui vẻ!

Hàn Văn Hạo ở một bên trông chừng, nhìn bên cạnh có một bé trai, là đứa bé vừa rồi đi vào cửa, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, sau đó cũng muốn đi vào phòng ngủ nhỏ của công chúa, hắn nhướng mày, lúc đứa bé trai chuẩn bị đi vào, hắn lập tức bước nhanh tới, nắm cái đầu nhỏ của đứa bé trai, ngăn lại nói: “Cháu không nhìn thấy sao? Đây là phòng ngủ của con gái !”

Bé trai không phục ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, lầu bầu nói: “Chú ơi, nơi này ai cũng có thể chơi a! Lại không nói rõ con trai không thể chơi!”

“Tôi nói không thể chơi thì không thể chơi!” Hàn Văn Hạo lập tức nhướng mày, hơi nghiêm nghị nhìn đứa bé trai kia!

Đứa bé trai kia mếu miệng, lập tức ô ô ô chạy đi mất !

“Này! ! Anh cũng thiệt là!” Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Chúng nó vẫn mấy đứa bé, chẳng lẽ anh muốn ngăn cản con gái lui tới với người khác phái sao? Daniel chưa bao giờ ngăn cản chuyện này ! ! Anh đừng như vậy được không?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, trên mặt có chút cứng rắn!

Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên bật cười, nói: “Anh có chút giống cha của anh !”

“Đừng đem tôi so với ông ta!” Hàn Văn Hạo vừa nói xong, vẫn có chút không yên lòng, sợ bên trong phòng ngủ nhỏ còn có người khác, hắn liền cúi người, ngồi xổm người xuống, mở cánh cửa sổ nhỏ ra, muốn quan sát ở trong cửa sổ có mấy người bạn nhỏ, nhưng Hi Văn lại bò đến bên cửa sổ, nhìn Hàn Văn Hạo trừng mắt kêu to: “Con trai không thể vào, không thể nhìn lén! ! Cha thiệt là! ! Không hiểu chuyện! !”

“Ầm!” một tiếng, cửa sổ đóng chặt, cánh cửa nhỏ cũng đóng chặt, Hàn Văn Hạo hài lòng cười một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy có ba đứa bé trai ở tầng hai cung điện công chúa chui khắp nơi, chui tới chui lui, rất đáng yêu, hắn không khỏi nghĩ đến cốt nhục của Tần Thư Lôi, thoáng một chút đau lòng . . . . . .

Hạ Tuyết cũng đến bên cạnh Hàn Văn Hạo, nhìn hai mắt hắn đột nhiên rời rạc, liền hiểu ngay, cười một tiếng, nói: “Nhớ tới đứa bé đã mất sao ?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn đứa bé trai phía trên, nằm trong một cái thùng gỗ tròn, chơi xe lửa, mắt to sáng như viên kim cương rất đáng yêu. . . . . . Hắn có chút kỳ lạ, bật cười nói: “Em làm thế nào kiên trì nổi vậy ?”

“Cái gì?” Hạ Tuyết kỳ quái quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.

Hàn Văn Hạo nhìn mấy bé trai, vẫn hỏi: “Tôi muốn biết, em làm thế nào kiên trì nổi vậy ? Tôi biết sau khi em sinh Hi Văn, nhớ lại chuyện sáu năm trước, vẫn thắc mắc em làm thế nào kiên trì nổi? Tôi nhớ lúc em mang thai, đã trải qua rất nhiều chuyện, té ngựa, lăn xuống núi Tuyết . . . . . .”

“Còn bị người ta đạp mấy cái trên bụng trong vườn cây, sau đó trốn vào bụi Tiên Nhân Chưởng . . . . . .” Hạ Tuyết mỉm cười nói.

Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, không hiểu hỏi: “Em ở trong bụi Tiên Nhân Chưởng ? Lúc tôi đi tìm em, không phát hiện ra em !”

Chọn tập
Bình luận