Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 233: Khiêu Chiến

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Một ngón trỏ đột nhiên chậm rãi vươn ra, sau đó xỉ lên trán Hi Văn, làm cái đầu nhỏ của cô bé ngửa ra sau! !

“Ôi!” Hi Văn tức giận xoa trán, ngẩng đầu nhìn ông chú lạnh lùng trước mặt, nói: “Chú dám xỉ cháu?”

Hàn Văn Hạo lại vươn ngón trỏ xỉ lên cái trán của cô bé, nhàn nhạt nói: “Xỉ cháu thì thế nào?”

“A…………..” Hi Văn tức giận quát to một tiếng, Hạo Vũ và Mặc Nhã lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông duỗi tay, xỉ mạnh vào cái trán của tiểu chủ nhân, bọn hắn lập tức chạy tới, lúc vừa muốn ra tay, vệ sĩ phía sau Hàn Văn Hạo lập tức cản hai người bọn họ lại, thậm chí muốn ra tay, Hàn Văn Hạo giơ tay lên!

Hai bên cứ giằng co như vậy!

Hi Văn ôm vai, nhìn Hàn Văn Hạo, rốt cuộc nhịn không được, cất giọng trong vắt nói: “Chú không có một chút phong độ thân sĩ nào sao? Vừa rồi tại sao lại muốn xỉ trán cháu ? Cháu nói chuyện đắc tội với chú sao ?”

Hàn Văn Hạo trực tiếp trả lời cô bé nói: “Không biết, tôi nhìn cháu không vừa mắt!”

Miệng Hi Văn “a”…….. thành một vòng tròn, tức giận nói: “Cháu cũng không thích chú!”

Hàn Văn Hạo lạnh lùng lườm cô bé một cái, vươn ngón tay ra vừa muốn xỉ lên trán của cô bé, lại nhìn thấy Hạo Vũ và Mặc Nhã đứng một bên không khách khí hắn, hắn nhíu mày từ bỏ ý định, nói: “Lần sau lúc về nước, thì nói tiếng trung! Đừng nói xong tiếng anh rồi lại nói tiếng trung, còn nhỏ tuổi mà kiêu ngạo như vậy! Thật không biết gì!”

Hi Văn lại tức giận nói: “Câu kia cháu không nói bằng tiếng trung, cháu nói bằng tiếng anh đấy!! Chú bị chịu thiệt ! Tranh cãi không thắng người, lại đi tấn công thân thể!”

Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn cô bé nói: “Miệng của cháu cãi nhau như vậy, giống cha hay giống mẹ! ?”

Hi Văn ngẩng mặt lên, nhìn Hàn Văn Hạo cũng không khách khí nói: “Chú cãi nhau như vậy, giống ba của chú hay là giống mẹ của chú? ! ! Chuyện này chú có thể đáp được sao? Đương nhiên, chú trả lời không được, bởi vì có thể ba của chú và mẹ của chú cũng sẽ không cãi nhau, chú cãi nhau như vậy, hoàn toàn là vì mình không có lễ phép! ! cái này và di truyền không có chút quan hệ nào! Đây chỉ là một câu hỏi đột biến! !”

Hàn Văn Hạo hơi giật mình nhìn đứa nhỏ này!

Tả An Na cũng không nhịn được, thâm sâu nhìn đứa nhỏ này!

Hi Văn không khách khí trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói: “PAPA đã nói, một người đàn ông có phong độ sẽ không cãi nhau với thục nữ! !”

“Cháu là thục nữ sao?” Hàn Văn Hạo hỏi cô bé!

“Ít nhất chú không phải thân sĩ! !” Hi Văn nhún vai, hai tay xoa xoa nói.

Tả An Na phù một tiếng, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo có chút khó coi nhìn Hi Văn nói: “Nếu tất cả thục nữ Pháp đều giống cháu vậy, thì nước Pháp không có thân sĩ rồi !”

“Thân sĩ Pháp chắc sẽ không để ý tới thục nữ như thế nào!!” Hi Văn nhanh chóng ngẩng đầu lên, ôm vai nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt kiêu ngạo, chết cũng không chịu thua, nói: “Nước Pháp có câu, thân sĩ nếu cùng thục nữ cãi nhau, hắn là con quạ đen, chú có biết tại sao không?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng nhìn cô bé. . . . . .

Hi Văn lại nhún nhún vai, hai tay xoa xoa nhìn Hàn Văn Hạo, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Bởi vì hắn số con rệp, toàn thân đều đen a!”

Phốc! Tả An Na nhịn không được lại cúi đầu nở nụ cười.

Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa, muốn vươn tay nắm chặt cằm của cô bé nói: “Tôi nhìn xem trong miệng cháu có răng chó hay không?”

Hi Văn đẩy tay hắn ra, rất không vui nói: “Chú nên kiểm điểm lại bản thân mình một chút, lời nói từ trong miệng phun ra, không giống chó sủa đi!”

Hàn Văn Hạo nhíu mày, nhìn cô bé này!

Hi Văn thở dốc một hơi, đầu tiên là vươn tay phủi phủi vai trái của mình, lại phủi phủi vai phải của mình, có chút không vui nói: “Thật là kỳ quái! Rốt cuộc mình không cãi nhau, lúc cãi nhau, toàn thân đối phương là bụi, làm mình cũng bị dơ bẩn a! !”

Hàn Văn Hạo cảm thấy trong lời của cô bé có ý gì. . . . . .

Tả An Na hơi chút ho khan, bên cạnh Hàn Văn Hạo giải thích: “Những lời này có nghĩa là. . . . . . anh bị mắng, là do anh tự tìm !”

Cô nói xong, lại phù một tiếng, nhịn không được nở nụ cười!

Hàn Văn Hạo cảm thấy trái tim mình bị người ta nện một cái thật nặng nề, nhưng hắn tạm thời tìm không ra lời để phản bác lại lời cô bé kia! !

Hi Văn nhẹ nhàng chỉnh sửa tóc của mình một chút, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn hạo nói: “Nếu như chú không có chuyện gì, xin mời tránh ra!! cháu còn muốn đến phòng cà phê khách sạn ngồi nghỉ ngơi một chút, toàn thân chú đều là bụi, nhưng rượu trong khách sạn vẫn sạch sẽ! Cháu không thể không nhắc nhở chú, vừa rồi có một nhân viên phục vụ đang cầm chai rượu đỏ 87 năm đi qua, hắn nâng rượu không đúng tư thế! ! Nút gỗ có chút hỏng rồi! ! Cho nên mùi rượu bay ra ngoài! Axit tannic bị phá hủy! Nếu đưa cho khách, vừa đúng là người Pháp, chú phải cẩn thận! Bởi vì người Pháp coi rượu đỏ là máu của mình, cho nên chú đưa cho bọn họ một chai rượu hư, bọn họ sẽ mãi mãi cảm thấy bị sĩ nhục! ! Hiểu không?”

Tả An Na nhịn không được hỏi: “Ý của cháu là. . . . . . Vừa rồi nhân viên phục vụ kia bưng rượu đỏ đi qua trong nháy mắt, cháu. . . . . .”

Mặt Hi Văn hơi ngẩng lên. . . . . . . . .

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô bé Hi Văn, đột nhiên cười nói: “Tôi không tin cháu có khứu giác linh mẫn đối với rượu đỏ như vậy!”

Hi Văn khẽ cười, phủi bụi trên vai, nói: “Người bình thường cũng không có thể hiểu rượu đỏ, giống như bà nội nói, rượu đỏ là quà tặng mà thượng đế đưa cho người cao quý. . . . . .”

Cô bé vừa nói xong, lập tức quay đầu lại, quan sát Hàn Văn Hạo, ánh mắt một chút cũng không khách khí! !

Hàn Văn Hạo lạnh lùng căn dặn: “Bảo nhân viên phục vụ vừa rồi cầm chai rượu đỏ đi qua, mang về cho tôi, sau đó mời chuyên gia rượu đỏ, chuyên gia nấu rượu, và người phục vụ rượu đến đây! ! Tôi muốn nhìn xem chai rượu đỏ kia rốt cuộc là có xảy ra việc gì hay không!?”

Hi Văn theo lời Hàn Văn Hạo vừa nói, cất giọng trong vắt căn dặn: “87 năm Xích Hà châu, tốt nhất là hai ly thủy tinh Tulip! Ướp lạnh ly, sau 3 phút, lấy ra lau sạch lớp sương mù! !”

Tả An Na nhịn không được đáp lại căn dặn của cô bé nói: “Vâng!”

Hàn Văn Hạo và Hi Văn, hai người cùng nhíu mày, cũng không khách khí nhìn đối phương!

Chọn tập
Bình luận