“Nhìn đẹp không?” Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn mọi người, ánh mắt vẫn không nhịn được rơi vào trên người của Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Hạ Tuyết, cũng không lên tiếng, nhìn cô tiếp tục thay chiếc váy dài màu đỏ thẫm, phía trên đuôi váy đính đầy hoa hồng nhỏ đỏ thẫm sống động, lần đầu tiên trang điểm đậm, thần thái rạng ngời, tập trung phía trước, uyển chuyển động lòng người, đeo vòng tai đèn lồng, phong cách Trung Quốc làm cho cô xinh đẹp huyền ảo hơn, tiếp đến, cô mặc thử bộ váy cưới cung đình phong cách Châu Âu, xuất từ Hoàng thất Anh quốc sai chuyên gia thiết kế, khi cô mặc váy cưới ren bó sát người, đuôi cá kéo dài mười mét, đứng ở trước mặt mọi người, dường như mọi người đều nghe được âm thanh giáo đường đến từ Tây Phương xa xôi, tấm lụa mỏng thật dài phủ lên khuôn mặt của cô, những bông hoa nhỏ trên người và tầng tầng lớp lớp ở phía dưới đuôi váy, tạo cho thị giác như có nhiều loại hoa bay khắp nơi rất kỳ diệu, nhất là tay cô nâng Thủy Tinh Cầu, đầu đội tấm lụa mỏng, đi về phía Hàn Văn Hạo, hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua nụ cười kích động, nhưng chậm rãi nói: “Ngừng lại ——”
Hạ Tuyết không hiểu nhìn hắn.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn gương mặt của cô ở bên trong tấm lụa mỏng tuyệt vời, mông lung, nói: “Đem hạnh phúc này, giao cho ngày hôn lễ —— Mặc dù anh rất muốn hôn em ——”
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhỏ, tay cầm nhiều loại hoa, khẽ tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, sau đó ngẩng đầu lên, cách màn lụa mỏng, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng khêu gợi của hắn.
Luôn nghe thấy rất nhiều người hỏi: hạnh phúc là gì? Hạnh phúc thật sự là một loại cảm giác. Có người nói, tôi không biết hạnh phúc là gì, vậy tôi muốn nói cho bạn biết, bỏ ra chính là một niềm hạnh phúc a, đây chính là cảm giác hạnh phúc sau khi bỏ ra. Loại cảm giác này thật tuyệt vời, là vui mừng, là mong đợi và chúc phúc của mọi người, Hạ Tuyết vẫn tiếp tục biểu diễn kiểu dáng váy cưới trên người, còn có một chiếc váy cưới do bậc thầy ở Paris thiết kế, nghe xong chuyện tình cảm của Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo, thiết kế một chiếc váy cưới sau cùng, màu xanh da trời, chở đầy lời chúc phúc và cảm xúc.
Thời gian từng ngày trôi qua, năm tháng cũng theo thời gian đi qua, rồi lại tới.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . . . . Vạn người đón chờ một hôn lễ thế kỷ, rốt cuộc đã tới rồi.
Vào ngày này, ánh nắng ban mai cảm động chiếu rọi, tỏa sáng khắp nơi.
Đây là một ngày mùa xuân xinh đẹp nhất. . . . . . trăm hoa nở rộ tươi đẹp, bầu trời rực rỡ, rất nhiều chim bồ câu trắng giương cánh bay lượn, cổ mang đồng tâm kết, ở trên cao bay lượn, sáng sớm, người khắp thành phố nhìn chằm chằm lên đồng tâm kết khắp bầu trời, cũng xôn xao. . . . . . .
Đài Truyền Hình khắp thành phố xôn xao chia ba đường, một đường là hồng nương các, một đường là xe hoa vòng quanh con đường, một đường là nhà họ Hàn.
Các nhân vật chính trị nổi tiếng, hoàng tử của các nước trên thế giới, các minh tinh, diễn viên xôn xao tới, đi vào nhà họ Hàn đeo đầy lồng đèn đỏ, nhìn thấy trong mặt sân cỏ khổng lồ, khắp nơi trên cao cao treo vải lụa mỏng màu trắng ba mét, tung bay theo gió, nhân viên khách sạn hạng nhất, rối rít bày đầy bánh kem lớn 12 tầng trên bàn tiệc màu vàng, còn có tất cả loại bánh ngọt tinh xảo, rượu sâm banh quý giá và nổi tiếng, cùng rượu đỏ. . . . . .
12 dàn nhạc, cũng đã tập trung bên trong sân cỏ, Tổng chỉ huy dàn nhạc, tay cầm gậy chỉ huy, nhẹ nhàng lên xuống, trong mặt cỏ cao nhất, trên sân khấu để một cây đàn Piano ba chân thủy tinh, hai tay nghệ sĩ dương cầm rơi xuống, khảy đàn khúc đàn thứ nhất: hôn lễ. Nghệ sĩ đàn Violin cầm dây cung dài, theo khúc dương cầm, cùng kéo khúc mộng ảo, dàn Hợp Xướng nhi đồng đến từ nước Pháp, tất cả đều mặc lễ phục nhỏ màu đen, váy nhỏ màu trắng, đứng phía bên trái, đằng trước cây cầu, chờ chỉ huy.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, còn có người Nhà họ Hàn, đi trong mặt sân cỏ, cao hứng bừng bừng đón tiếp khách, lòng tràn đầy vui vẻ, chúc phúc lẫn nhau. . . . . .
Lý thẩm dẫn đám người giúp việc, ở trong đại sảnh nhà họ Hàn, nhanh chóng thu xếp, một lát hỏi đã sắp đặt giường cưới, quả táo, hạt sen, đồ trang sức chưa, một lát hỏi hôm nay đã chuẩn bị đồng tâm kết làm lễ xong chưa. Một lát lại hỏi Cậu cả đã thay trang phục xong chưa. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng mặc âu phục màu đen, mang bao tay trắng, nhanh chóng đi tới hỏi: “Cậu cả đâu?”
“Ở trên lầu. . . . . .” Lý thẩm vội vã nói. . . . . .
“Đã tới giờ rồi. . . . . . Cũng đừng xảy ra cái gì. . . . . .” Hàn Văn Vũ căng thẳng hướng phía cầu thang, nhanh chóng đi lên, đi tới phòng cưới anh cả, “kịt” một tiếng đẩy cửa ra, nhìn thấy anh cả mặc âu phục màu trắng, đeo đen nơ, mang bao tay màu trắng, nghiêm nghị xoay người lại, giống như Quân Vương, hai mắt lấp lánh sáng ngời nhìn em trai. . . . . .
Hàn Văn Vũ sửng sốt nhìn phong độ của anh cả, nhớ tới hắn đã là người chiến thắng.
“Anh cả xong chưa?” Hàn Văn Kiệt cũng nhanh chóng đi vào, nhìn anh cả mặc đồ chú rễ, cũng kích động nói: “Anh cả. . . . . . Hôm nay rất đẹp trai”
Hai mắt Hàn Văn Hạo tràn qua nụ cười, nói: “Dĩ nhiên. Các chú cũng không xứng để cưới cô gái kia”
Hai anh em tức giận nhìn người này. . . . . .
Hàn Văn Hạo không lên tiếng nữa, đứng trước kính toàn thân, chỉnh sửa âu phục một chút, khẽ kéo kéo cái bao tay màu trắng, mới trầm giọng hỏi: “Hạ Tuyết bên kia chuẩn bị xong chưa? Giao thông có vấn đề gì không? Đừng để tình trạng giao thông bị tắc nghẽn . . . . . Chuẩn bị mười chiếc máy bay trực thăng. Nếu như tình trạng giao thông không tốt, chúng ta phải đi đường hàng không thôi.”
“Đi. . . . . . Tất cả mọi thứ cũng chuẩn bị xong rồi. . . . . . Nếu giao thông xuất hiện tình huống gì, em cắn chết cục trưởng giao thông” Hàn Văn Vũ rất hồi hộp nói. . . . . . Hàn Văn Hạo nhìn em trai nói: “Chú căng thẳng cái gì? Tôi lấy vợ mắc mớ gì tới chú? Chú đừng suy nghĩ, đời này của chú cũng đừng nghĩ, đời sau của chú cũng đừng nghĩ. Chết tâm đi”
“Anh cả. . . . . .” Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cho đến bây giờ, anh còn lôi chuyện này ra làm gì? Cũng đã kết hôn”
“Dĩ nhiên” Hàn Văn Hạo nói: “Anh muốn trước hôn lễ, đem hai chú nhổ cỏ tận gốc”
Phốc. Hai anh em bất đắc dĩ nhìn người này.
“Tại sao còn ở trong phòng?” Trang Minh Nguyệt căng thẳng đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy con trai mặc lễ phục chú rễ màu trắng, đứng trước cửa sổ, khuôn mặt đẹp trai nhìn mình mỉm cười, hai tròng mắt bà đỏ lên nhìn con trai, từng bước từng bước đi tới, hai tay vịn cánh tay của con trai, quan sát con trai từ trên xuống dưới một lát, lại đưa tay nhè nhẹ sửa lại chiếc nơ cho con trai, nghẹn ngào nói: “Đây là. . . . . . lúc mà mẹ xúc động và hạnh phúc nhất. . . . . . Mỗi ngày mẹ mong đợi, các con có thể tìm được người mình yêu thương, để kết hôn. Bởi vì trong cuộc đời, hôn nhân có ý nghĩa quan trọng nhất. . . . . . Mẹ chúc phúc cho con trai của mẹ, trong tương lai có thể hạnh phúc hơn. . . . . .”
Hai mắt Hàn Văn Hạo cũng đỏ bừng nhìn mẹ, chịu đựng nhiều năm, rốt cuộc trông một ngày như thế, hắn kích động ôm mẹ vào trong lòng, vỗ nhẹ vai của mẹ nói: “Mẹ. . . . . . Mẹ yên tâm, con và Hạ Tuyết sẽ sống tốt . . . . . Cả đời cũng sẽ thương yêu nhau. Con và cô ấy sẽ hiếu kính với cha và mẹ, cả nhà chúng ta cùng chung hạnh phúc. . . . . .”
“Ừ. . . . . . Tốt. . . . . . Con trai ngoan. . . . . .” Trang Minh Nguyệt giơ khăn tay lên, lau nhẹ nước mắt trên mặt, lại ngẩng đầu, nhìn con trai, mỉm cười nói: “Mau đi đi. Đã tới giờ rồi. Đừng làm trễ nãi thời gian. Đem người con thích nhất, dắt về, tiếp nhận lời chúc phúc của chúng ta”
“Tốt. Hai chú đi theo anh” Hàn Văn Hạo nói dứt lời, tự mình đi ra khỏi phòng, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng cười một tiếng, cùng với anh cả đi ra khỏi gian phòng, đi qua hành lang thật dài, đi xuống cầu thang, đi ra đại sảnh, đứng trước bậc thang, nhìn cả trong sân nhà họ Hàn, khắp nơi bay vải lụa mỏng màu trắng mộng ảo, bày đầy bàn tiệc màu vàng, ở đầu chiếc cầu hoa, dùng rèm lụa màu vàng che kín, chờ đợi thời khắc cuối cùng kích động lòng người, rất nhiều tân khách, thấy Hàn Văn Hạo đi ra, liền xôn xao kích động vỗ tay. . . . . .
Hàn Văn Hạo nghiêm nghị cười khẽ, dẫn hai người em trai đi về phía chiếc xe hoa Roll Royce màu đỏ thẫm mới đặt chở về từ nước ngoài, nhìn thấy trước chiếc xe hoa, đặt một cái khay hình trái tim tinh khiết, đính 9999 viên kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời, phát ra màu sắc rực rỡ, trên chính giữa khay đặt một đôi hình người cô dâu chú rể, ở trong gió nhẹ nhàng xoay tròn. . . . . . chế tạo chiếc xe hoa này, gần hai tỷ.
Nhậm Phong và Hứa Mặc tự mình mở cửa xe hoa cho Hàn Văn Hạo, trong tiếng vỗ tay, Hàn Văn Hạo ngồi vào bên trong xe hoa. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cũng ngồi vào xe rước dâu của mình, dẫn 50 chiếc xe nổi tiếng thế giới, cuồn cuộn chạy ra bên ngoài. . . . . .
Cánh cửa lớn màu vàng nhà họ Hàn mở ra. . . . . .
Xe hoa dẫn đầu chậm rãi chạy ra trước, rất nhiều phóng viên tuôn ra, cầm máy chụp hình, từng trận đèn flash lóe lên, hai tròng mắt Hàn Văn Hạo lóe sáng như ngọn đuốc ngồi ở trong xe, xe chạy thẳng về phía trước, từng chỗ đi qua, tất cả cảnh sát mở đường, rất nhiều người hâm mộ của Hạ Tuyết, đều kích động giơ cao áp-phích của Hạ Tuyết, nhìn Hàn Văn Hạo khóc, kêu to: “Ngài nhất định phải làm cho Hạ Tuyết hạnh phúc. . . . . . Chúng tôi chúc mừng hai người . . . . .”
Hàn Văn Hạo cảm động quay đầu, nhìn người hâm mộ trên đường, mỉm cười gật đầu.
Chỗ xe hoa đi qua, đưa tới người oanh động khắp thành phố, Đài Truyền Hình phái ra 12 cỗ xe riêng theo dõi quay phim, rốt cuộc chiếc xe ở trong vạn người chờ mong, trong màn hình lớn khắp thành, chạy tới nơi thiêng liêng hồng nương các. . . . . . Nơi đó đã tụ tập hơn vạn người hâm mộ, đều ở đó phất dây tơ hồng, kêu to: “Hạ Tuyết . . . . . . . . . Hạ Tuyết . . . . . . . . . “