Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Búp Bê Cầu Nắng

Chương 2: Nhìn thấy ông xã nhà mình

Tác giả: Tống Cửu Cận
Chọn tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trong thời gian nói chuyện với Hạ An Nịnh, Lâm Giang Nam đã đi đến bến xe bên cạnh, ánh mắt cô đột nhiên dán vào poster rất lớn ở bến xe.

“An Nịnh, An Nịnh, mình nhìn thấy ông xã mình!”

“Nói tiếng người.”

“À, mình nhìn thấy poster của Khương Trừng.”

“Không nói nữa, cúp máy đây, mình muốn thưởng thức dung nhan nghịch thiên của ông xã nhà mình.”

Sau khi cúp máy, Lâm Giang Nam tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi, ba bước thành hai bước chạy đến bến xe, đứng trước poster Khương Trừng rất lớn.

Trên poster, Khương Trừng mặc áo lông cao cổ màu xám nhạt, quần jean màu đen, giày da màu rám nắng, bên ngoài mặc áo bông dài màu xanh sẫm, trên cổ quấn khăn quàng màu rượu đỏ.

Ánh mắt anh bình thản, đầu hơi cúi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lâm Giang Nam đứng trước poster, đột nhiên cô lại móc điện thoại ra, chọn góc độ trước poster, chỉ nghe “tách” một tiếng.

Lâm Giang Nam thành công chụp ảnh chung với ông xã nhà mình.

Lâm Giang Nam thích Khương Trừng, có lẽ là thích đến mức điên cuồng, bởi vì dù đi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy có poster Khương Trừng hay biển quảng cáo, cô đều tiến lên tự sướng, vậy nên album điện thoại của cô tràn đầy ảnh chụp dạng này.

Cô nhìn poster của Khương Trừng, cảm thấy mình đã trúng độc của Khương Trừng, còn là trúng không hề nhẹ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trừng, cũng là khi Hạ An Nịnh mang về một tấm poster.

Chiều hôm đó, cô đang ở trong ký túc xá chơi game, đột nhiên Hạ An Nịnh ôm một chồng poster thật lớn đi vào, cô nhìn lướt qua, cũng không quá mức để ý.

“Này, Tiểu Miêu, cậu biết anh ấy không? Khương Trừng, siêu mẫu quốc tế rất nổi tiếng hiện nay, đúng là đẹp trai!” Hạ An Nịnh cầm một tấm poster ngồi ở đầu giường Lâm Giang Nam, nói với cô.

Khi đó Lâm Giang Nam không xem, bởi vì cô đang vội cúi đầu chơi game.

“Cậu xem một chút đi, đẹp trai lắm đấy.” Hạ An Nịnh không thuận theo, không buông tha mà quấn lấy Lâm Giang Nam, cô không thể không buông điện thoại mà nhìn qua.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, Lâm Giang Nam liền thích Khương Trừng đến mức không thể hiểu được.

Vì thế bắt đầu từ ngày đó, cô trở thành fans số một của Khương Trừng, khoác áo trà trộn vào diễn đàn người hâm mộ Khương Trừng, còn tham gia diễn đàn Tieba [1], cùng các bạn fan đáng yêu thảo luận về Khương Trừng, cùng các fan đen tối tiến hành “săm soi” hàng ngày.

[1] Bách Độ Thiếp Ba (tiếng Trung giản thể: 百度贴吧, tiếng Trung phồn thể: 百度貼吧, phanh âm: Bǎidù Tiēba) là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.

Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô dường như đều đổ vào mua poster, tạp chí, ảnh chân dung của Khương Trừng, trình độ si mê vượt xa Hạ An Nịnh.

Cho đến bây giờ, phòng ngủ Lâm Giang Nam đã chất đống các loại tạp chí của Khương Trừng, bao gồm cả poster trước kia Hạ An Nịnh mua, tất cả đều bị cô chiếm đoạt.

– —-

“Hình như trời sắp mưa.” Tần Hiểu Thiên vừa lái xe vừa nói với Khương Trừng.

Khương Trừng nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời hơi âm u, dường như là sắp mưa thật.

Đang lúc chuẩn bị thu hồi tầm mắt, đột nhiên anh thấy Lâm Giang Nam đứng ở bến xe.

Là cô ấy.

Lúc này vừa lúc là đèn đỏ, Tần Hiểu Thiên dừng xe.

Ánh mắt của Khương Trừng vẫn luôn dừng trên người Lâm Giang Nam trước bến xe, Lâm Giang Nam đưa lưng về phía anh, hơi hơi ngửa đầu, tầm mắt đặt ở poster trước mặt.

Khương Trừng cũng không khỏi nhìn lên cái poster.

Người trên poster rõ ràng là anh, ánh mắt luôn bình thản của Khương Trừng đột nhiên hơi chấn động.

Bỗng chốc, anh nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy cô.

Là ở thư viện.

Khi đó anh đứng trong góc thư viện tìm sách, đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên mình, tuy rằng chuyện này với anh là một chuyện bình thường, bởi vì dù anh đi đâu thì nơi đó cũng có người nghị luận về anh. Nhưng giọng nói này lại có lực hấp dẫn không nói lên lời, mà Khương Trừng là người có bệnh thanh khống nên bất giác nghiêm túc nghe.

“Tạp chí có Khương Trừng, tạp chí có Khương Trừng, a, đây rồi, An Nịnh, mau nhìn này, là kỳ mới nhất nha, rốt cuộc cũng mua được.”

“Lâm Tiểu Miêu, mình thấy cậu điên rồi, cậu đừng quên tiền sinh hoạt tháng này đã đổ hết vào tạp chí, để mình xem tháng này cậu sống ra sao.”

“Hì hì, không phải mình còn có cậu sao?”

“Lại trông cậy vào mình, cậu nói xem, cậu đã ké tiền sinh hoạt của mình mấy tháng rồi?”

“Một tháng… Hai tháng… Chắc là, vài tháng.”

“Mệt cho cậu nhớ rõ, mình thấy cậu như tẩu hỏa nhập ma [2], cậu điên rồi.”

[2] Tẩu hỏa nhập ma (chữ Hán:走火入魔) là một dạng tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng phương pháp khoa học dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng dần dần sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút.

“Mình không điên, mình chỉ thích Khương Trừng, dù anh ấy có thế nào mình cũng thích.”

Khương Trừng nghe thấy lời nói của cô, không khỏi nhìn cô một cái qua khe hở của kệ sách.

Cô đứng trước mặt một cô gái có thân hình cao gầy, nếu là nam sinh bình thường thì rất khó nhìn thấy, nhưng anh có một đôi chân dài, cho nên có thể nhìn xuống từ trên cao, nhìn thấy cô ấy.

Cô không cao lắm, chiều cao không quá một mét sáu, hình như vẫn còn là học sinh, cô mặc đồng phục cao trung (cấp ba), tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, đứng đối mặt với anh, mặt mày xinh đẹp, mắt to, mũi cao thẳng, miệng nho nhỏ, trong tay cô ôm một quyển tạp chí về anh, là tạp chí mới xuất bản.

Cô ôm tạp chí, đứng nói chuyện với bạn, cụ thể là nói gì anh không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ cô nói anh thích gì đó, nhưng anh biết, tất cả những thứ đó đều có trong tư liệu về anh.

Khi cô nói về anh, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, vậy nên đã để lại ấn tượng rất sâu với Khương Trừng.

“Khương Trừng, người chủ trì Thiên địa khoái nhạc vừa gửi WeChat cho anh, muốn mời cậu tham gia chương trình, cậu nghĩ thế nào?” Dường như Tần Hiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với Khương Trừng đang ngồi phía sau.

Nhưng anh đợi rất lâu vẫn không nghe thấy Khương Trừng đáp lại.

Anh quay đầu, phát hiện ánh mắt Khương Trừng vẫn luôn dừng ở bên ngoài cửa sổ xe, không biết là đang nhìn gì.

“Khương Trừng?” Anh không khỏi cao giọng.

“Hả? Sao vậy?” Khương Trừng phản ứng lại, quay đầu nhìn anh, hỏi.

Ngay lúc này, đèn đã chuyển màu, Tần Hiểu Thiên một lần nữa khởi động xe, xe chạy như bay qua Lâm Giang Nam, bóng dáng cô dần mơ hồ không rõ.

“Vừa rồi anh nói gì, em không nghe rõ.” Khương Trừng hỏi.

“Người chủ trì Thiên địa khoái nhạc muốn mời cậu tham gia chương trình kỳ này, cậu nghĩ thế nào?”

“Không đi.” Đôi môi hơi mỏng của Khương Trừng phun ra hai chữ.

Tần Hiểu Thiên nhún vai, amh biết sẽ thế này mà, nói với Khương Trừng kiểu gì cũng vô ích.

“Vậy được rồi, anh thay cậu từ chối bọn họ.”

“Ừ.”

“Giờ về chung cư luôn sao?”

“Ừ.”

– —-

“Xe đến, xe đến.”

Không biết ai hô lên một tiếng, kéo Lâm Giang Nam ra khỏi hồi ức.

Chờ cô phục hồi lại tinh thần, xe đã ngừng ngay bên cạnh, cô vội vàng lấy thẻ trong túi ra, cà thẻ rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi.

Từ đây về nhà cô ít nhất ba mươi phút, vì thế cô lấy điện thoại ra, cắm tai nghe, sau đó mở chương trình yêu thích, bắt đầu xem show thời trang của Khương Trừng.

Trong tay cô có rất nhiều ảnh chụp của Khương Trừng, còn có các video, mỗi ngày, động lực lớn nhất của cô là xem ảnh của anh, video của anh.

Bởi vì Lâm Giang Nam xem quá mê mẩn, thiếu chút nữa là ngồi quá trạm.

May là cuối cùng cô vẫn kịp phản ứng lại.

Lâm Giang Nam cứ vừa xem video của Khương Trừng, vừa bước chậm về nhà.

Mở cửa ra, Lâm Giang Nam đặt túi lên sô pha, Longleg đang nằm trên sô pha lập tức chạy lại cọ cọ.

“Longleg, có nhớ chị không?” Lâm Giang Nam ôm Longleg vào lòng.

Longleg là một con mèo Munchkin [*], tuy tên Longleg nhưng chân rất ngắn.

Manchiken là loài mèo chân ngắn, có bề ngoài đáng yêu, cơ thể mềm như nhung, khi thì nghịch ngợm, khi thì bán manh[3], vô cùng đáng yêu.

[3] Bán manh: Manh xuất phát từ chữ “moe” trong tiếng Nhật, dùng để chỉ những thứ, những người dễ thương. Bán manh là tỏ ra đáng yêu.

Longleg thân mật cọ cọ cô.

Lâm Giang Nam vừa ôm Longleg vừa đi đến trước tủ lạnh.

Mở tủ lạnh, cô mới phát hiện đã hết nguyên liệu nấu ăn.

Xem ra là phải đi siêu thị một chuyến.

Lâm Giang Nam đặt Longleg trên sô pha, sau đó lấy ví tiền, chuẩn bị đi một chuyến đến siêu thị cách đây không xa trong tiểu khu.

Tần Hiểu Thiên đưa Khương Trừng đến dưới lầu chung cư, vốn muốn nhân cơ hội lên uống ly trà nhưng bị Khương Trừng vô tình cự tuyệt.

Cho nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ về nhà.

Khương Trừng mở cửa, bố cục chung cư của anh theo phong cách Âu Mỹ.

Anh đi vào, Coca đang ở ban công vội vàng nhào tới.

Coca dùng đầu cọ cọ cẳng chân Khương Trừng, nó là một con chó lông vàng thuần chủng [4].

Khương Trừng nhìn Coca đang không ngừng cọ chân mình, có chút kinh ngạc, không phải ngày thường rất cao ngạo sao, anh về thì làm như không nhìn thấy, hôm nay nó uống lộn thuốc sao?

Anh nhướng mày, sau đó cúi người xoa xoa Coca.

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” [5]

[5] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: (Tạm dịch: Không có chuyện gì mà lại nịnh bợ, không phải người gian thì cũng là trộm cướp.) Nói đến việc không có bữa cơm nào là miễn phí, cũng không ai vô cớ tốt với mình.

Anh đi vào phòng khách, dùng điều khiển từ xa mở TV, sau đó đến phòng ngủ, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái.

Mở tủ lạnh, Khương Trừng phát hiện mì gói, mì ly gì cũng không có.

Anh buồn bực, rõ ràng hôm trước anh mới đi siêu thị mua, hôm nay sao lại hết rồi?

Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ sáng hôm nay Tần Hiểu Thiên nói giúp mình đi vứt rác, sau đó lúc đi xuống, tay anh ta còn xách một túi rác rưởi căng phồng, lúc ấy Khương Trừng còn hoài nghi, mình tạo ra nhiều rác thế sao?

Bây giờ suy nghĩ lại, cái túi Tần Hiểu Thiên đi vứt kia, bên trong chắc chắn đều là mì gói, mì ly của anh.

Khương Trừng hừ lạnh một tiếng, cho rằng ném đi thì anh không có tiền mua tiếp sao?

Anh mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang, trang bị đầy đủ rồi đi đến siêu thị.

[4] Ảnh minh họa bé Coca:

Chọn tập
Bình luận