*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam mới đến trước nhà liền nhận được điện thoại của Hà Kỳ Đậu.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Có muốn đi xông hơi không?” Giọng của Hà Kỳ Đậu truyền qua điện thoại.
“Được đấy.” Lâm Giang Nam trả lời.
Làm việc cả ngày khiến cô rất mệt mỏi, giờ phải đi thả lỏng một chút.
“Tốt, vậy cậu đang ở đâu? Mình đến đón.”
“Mình đang ở trước cửa tiểu khu nhà mình.”
“Được, mười lăm phút sau mình sẽ đến.”
“Ok, mình về thay quần áo trước.”
“Ừ.”
Tốc độ của Hà Kỳ Đậu rất nhanh, chưa đến mười lăm phút, cô ấy đã lái chiếc xe yêu quý đến. Vừa ngồi lên xe, Lâm Giang Nam đã ngửi thấy mùi hương trên người Hà Kỳ Đậu.
“Đại Đậu, cậu mới đổi nước hoa à? Mùi này thơm quá.”
“Ừ, Roses De Chloe [1].”
[1] Roses De Chloe là nước hoa thuộc hãng Paris – CHLOÉ – một hãng nước hoa nổi tiếng có xuất sứ từ Pháp, Roses De Chloé đặc chế tinh dầu với hoa quả hoang dã, hương gỗ rừng và cây bụi gai. Sản phẩm mang hương thơm tươi mới pha lẫn nét cá tính lan tỏa khắp cơ thể.
“Có mùi hoa hồng nhàn nhạt.”
“Đúng là mùi hương thanh nhã kinh điển.”
“Đại Đậu Đại Đậu, cho mình một lọ đi.” Lâm Giang Nam lấy hai tay che má, bán manh với Hà Kỳ Đậu.
Tiếp xúc với nhau một thời gian, Lâm Giang Nam và Hà Kỳ Đậu đã sớm thành lập tình “hữu nghị” vững chắc, lúc đi với nhau cũng không còn khách sáo như trước.
“Cũng có thể nha.” Hà Kỳ Đậu cười cười với cô.
“Thật à!” Lâm Giang Nam cười đến mức hai mắt cũng cong cong.
“Thật, mình bày cho cậu cách lấy.”
“Còn có cách lấy?” Lâm Giang Nam nghi hoặc.
“Vô nghĩa, cậu có muốn hay không?” Hà Kỳ Đậu vừa lái xe vừa liếc cô một cái.
“Muốn muốn muốn.” Lâm Giang Nam chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Bước một, lấy điện thoại ra. Bước hai, mở Weibo. Bước ba, tìm Weibo của mình. Bước bốn, tìm nước hoa. Bước năm, cho vào giỏ mua sắm. Bước sáu, trả tiền, sau đó ngồi chờ nhận hàng.”
Lâm Giang Nam cứng ngắc cầm điện thoại, trán đầy hắc tuyến.
Cái quỷ gì đây?!!
Hà Kỳ Đậu nhìn cô, sau đó cười đến sáng lạn.
“Đại Đậu, cậu thay đổi rồi, quả nhiên cậu không yêu mình.” Lâm Giang Nam bĩu môi, quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
“Ha ha…”
Hà Kỳ Đậu lái xe rất nhanh, không bao lâu đã đến phòng xông hơi, cô ấy đỗ xe vào chỗ dừng xe bên đường, sau đó hai người xuống xe đi vào.
Sau khi vào phòng xông hơi, hai người tắm qua một lát, tẩy trang, thay quần áo rồi mới bắt đầu xông hơi.
Vừa bước vào, hai người liền cảm giác được một luồng nhiệt ập vào trước mặt.
“Oa, nóng quá đi.” Lâm Giang Nam cảm thán.
“Ừ, nóng quá.”
Bên ngoài trời lạnh, các cô phải bọc đến kín mít, nhưng trong này lại nóng đến mức chịu không nổi.
Hai người tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Vừa xông hơi chưa được vài phút, Lâm Giang Nam đã uống gần hết nửa chai nước. Gương mặt cô bị hun cho đỏ bừng, trên cái trắng mịn thì mồ hồi như mưa. Hà Kỳ Đậu cũng không tốt hơn bao nhiêu. Áo quần trên người cô ấy thấm ướt vào da, tóc cũng âm ẩm, mềm mại dán vào gáy.
“Nóng quá.” Hà Kỳ Đậu miệng nói, tay lại không ngừng quạt quạt.
Lâm Giang Nam bật cười nhìn Hà Kỳ Đậu.
“Xem ra cậu cũng rất sợ nóng, sao còn rủ mình đi xông hơi?”
Hà Kỳ Đậu lau mồ hôi trên trán, nói: “Mình muốn tất cả những chuyện không vui cứ như mồ hôi vậy, để cho chúng nó chảy ra, sau đó bốc hơi đi.”
Lâm Giang Nam sửng sốt.
“Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Cô hỏi.
Hà Kỳ Đậu lắc đầu.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là trong lòng hơi khó chịu.”
Lâm Giang Nam cúi đầu, lặng yên đan hai tay vào nhau.
Trong lòng cô không phải cũng đang rất khó chịu sao?
Tuy hôm nay cô luôn tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng thế nào thì chỉ mình cô biết. Trong lòng cô như có cây kim vậy, thi thoảng lại đâm chọc vài cái, nhưng lại không tìm thấy ngọn nguồn để phát tiết, bởi vì cô không có quyền gì để phát tiết, cũng không có lý do gì để phát tiết.
Hà Kỳ Đậu vén mái tóc đã ẩm ướt của mình lên.
Chỉ cần nghĩ gương mặt cứng đầu kia, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Cái đồ cổ hủ Cổ Chánh kia, lúc nào cũng xa cách với cô, vừa quay người lại cười thân mật với nữ minh tinh khác. Tuy cô biết rõ đó chỉ là đóng phim nhưng không biết vì sao, trong lòng cô vẫn khó chịu, rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Cô theo sau mông anh lâu như vậy, anh chưa từng cho cô một sắc mặt tốt, cả ngày cứ như cụ già, không phải đọc sách, uống trà thì cũng là chạy bộ, làm việc, lúc nào cũng theo khuôn phép.
Vừa nghĩ đến, cô liền bóp chặt chai nước khoáng trong tay, chai nước khoáng bị một bàn tay thoạt nhìn nhỏ nhắn mảnh khảnh bóp đến biến hình.
Lâm Giang Nam vốn đang đắm chìm trong tâm tưởng của mình, nhưng dù cô có đắm chìm sâu bao nhiêu cũng không thắng được tiếng Hà Kỳ Đậu bóp chặt chai nước.
Cô nhìn chai nước khoáng đã bị biến dạng nghiêm trọng trong tay Hà Kỳ Đậu, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô ấy.
Lâm Giang Nam không khỏi rùng mình. Rõ ràng trong này rất nóng, sao cô lại đột nhiên thấy lạnh thế này? Cô đưa tay đẩy đẩy Hà Kỳ Đậu vẫn còn đang phát tiết.
“Đại Đậu, cậu buông tha cho nó đi.” Lâm Giang Nam nhẹ nhàng nói.
Hà Kỳ Đậu sửng sốt một lát, sau đó mới nhìn chai nước khoáng trong tay mình. Cô ấy xấu hổ thả chai nước khoáng xuống.
Chai nước vừa được đặt trên mặt đất lại xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng “lạch cạch” đổ xuống đất.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn chai nước khoáng trên mặt đất, rồi lại nhìn nhau, sau đó bật cười.
Cuối cùng hai người vẫn chịu không nổi, phải vọt ra ngoài đi tắm vài lần. Lâm Giang Nam bỏ cuộc trước, xông ra tắm rửa lần cuối để thay đồ về.
“Đại Đậu, mình đi tắm trước, cậu cũng ra nhanh đi.”
“Được, cậu cứ đi trước, mình sẽ ra liền.”
…
Khương Trừng đứng trong phòng thay quần áo.
Anh lấy điện thoại trong túi ra, ấn một dãy số đã sớm thuộc lòng.
Bây giờ anh rất muốn nghe giọng Lâm Giang Nam. Nhưng điện thoại vang lên rất lâu, vẫn không có ai nghe máy.
Hai ngày nay anh vẫn luôn chụp hình và tham gia chương trình thực tế ở Hàn Quốc. Công ty anh đã từng hợp tác với bên Hàn Quốc chương trình 《Ba Ngày Hai Đêm》[2], bởi vì chương trình này rất được hưởng ứng ở Hàn Quốc nên công ty anh quyết định mua bản quyền, cùng nhau tiến hành. Khương Trừng là một trong những người đứng hàng đầu trong công ty, cộng thêm việc đây là chương trình của công ty cho nên anh đương nhiên phải là nhóm đầu tiên tham gia.
[2] Thực chất là “Hai ngày một đêm” (1N2D). Đây là chương trình tạp kỹ vô cùng nổi tiếng của KBS2.
Trong lúc quay chụp không cho đụng vào điện thoại, anh rất vất vả mới nhân lúc đi thay đồ uy hiếp Tần Hiểu Thiên đưa điện thoại cho mình.
“Khương Trừng, cậu gọi xong chưa, đừng có dông dài, nếu bị ban tổ chức biết thì họ sẽ cảm thấy cậu không tôn trọng họ đấy!” Tần Hiểu Thiên vừa nói vừa “cốc cốc” gõ cửa.
Điện thoại thì không có ai nhận, Tần Hiểu Thiên lại không ngừng gõ cửa. Khương Trừng đành phải cúp điện thoại, nhét vào túi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Khương Trừng đang chuẩn bị đi thẳng vào bên trong, kết quả còn chưa đi được hai bước đã bị Tần Hiểu Thiên kéo tay lại. Khương Trừng dừng chân, nghi hoặc nhìn anh ấy.
“Đừng có giả bộ, điện thoại của anh.” Tần Hiểu Thiên ngửa tay ra.
Khương Trừng: “…”
“Đây là quy định, cậu phải trả cho anh.” Tần Hiểu Thiên nói.
Khương Trừng định làm lơ tiếp tục xoay người rời đi, nhưng Tần Hiểu Thiên cứ cầm chặt tay anh. Khương Trừng bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải lấy điện thoại ra đưa cho anh ấy.
Gương mặt Tần Hiểu Thiên lập tức tràn đầy ý cười.
“Vậy không phải tốt sao, cậu nhìn xem…”
Anh còn chưa nói xong, Khương Trừng đã xoay người rời đi.
Tần Hiểu Thiên nhìn bóng dáng Khương Trừng, anh cười cười, cất điện thoại vào túi.
Khương Trừng đi vào bên trong trường quay, dường như mọi người chưa phát hiện anh rời đi đã lâu, còn đang quay chụp diễn viên khác.
Anh bình tĩnh đi đến chỗ ngồi của mình, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt chưa được bao lâu liền cảm giác có người ngồi xuống cạnh mình.
Diễn viên Hàn Quốc Tống Chính Tín.
Khương Trừng nhìn anh ta, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
Tống Chính Tín cũng ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, Khương Trừng luôn cho anh cảm giác xa cách. Thu hình hai ngày rồi, mọi người cũng dần quen nhau, nhưng Khương Trừng chỉ lịch sự giữ khoảng cách với mọi người, không chủ động, cũng không nhiệt tình.
Không khí xung quanh bắt đầu có chút lúng túng, hai người im lặng ngồi cạnh nhau, lại không có điện thoại làm bia đỡ đạn.
“Chào anh.” Tống Chính Tín chủ động chào hỏi với anh.
Nghe thấy giọng Tống Chính Tín, Khương Trừng cũng mở mắt.
“Chào anh.” Anh nhàn nhạt đáp lại.
Tống Chính Tín mỉm cười với anh, Khương Trừng cũng đáp lễ bằng một nụ cười nhạt.
Sau đó không khí lập tức trầm xuống.
Tống Chính Tín không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Anh ta bắt đầu hối hận vì nhiều chỗ vậy không ngồi, lại cố tình ngồi ở đây.
Lúc này có lẽ hai người cũng không ngờ được, sau này họ sẽ trở thành những người bạn không giấu diếm nhau bất kì điều gì.
Nghỉ ngơi một lát, hai người lại bắt đầu quay chụp. Hôm nay là buổi quay chụp cuối cùng, tối mai 6 giờ, kết thúc là có thể trở về.
_________
[1] Dòng nước hoa Roses De Chloé.