Edit: Nhược VyBeta: Quanh
Người phụ trách nói không sai, quảng cáo này sẽ hot, nhưng không phải là hot bình thường. Nó nóng bỏng tựa như lửa than hồng, hot đến nghiêng trời lệch đất, hot từ bắc xuống nam.
Hơn nữa đây là sản phẩm phát ngôn đầu tiên của Khương Trừng từ khi ra mắt đến nay, lần đầu phát ngôn lại dành cho Wed, chỉ như vậy cũng để Wed hot.
Tóm lại, nhãn hiệu Wed này đã hoàn toàn nổi danh.
Trong ngày quảng bá đầu tiên, kho hàng nháy mắt đã cạn kiệt, đây là điều người phụ trách không ngờ trước, bởi vì kho hàng cạn kiệt, còn thiếu rất nhiều đơn đặt hàng, cho nên phải đẩy mạnh sản xuất.
Khương Trừng vốn dĩ là người mang hot search trên mình, một người chưa từng up Weibo cũng có thể lên hot search, đặc biệt là bây giờ, mỗi ngày đều lên.
Hiện tại nổi tiếng nhất trên mạng không phải là quảng cáo Wed, mà là Khương Trừng trong quảng cáo của Wed, nụ cười kéo dài trong ba giây khi nhìn sữa rửa mặt Wed kia, nháy mắt đã hạ gục “Quân đoàn Cam” của anh trên toàn quốc, cùng với dân chúng cắn hạt dưa hóng chuyện, vì thế bây giờ trên Weibo, đề tài hot nhất là #Khương Trừng mỉm cười.
Quảng cáo này cũng làm fan của anh tăng rất nhiều, số lượng followers trên Weibo từ sáu triệu người, qua một đêm đã lên đến bảy triệu người, tạo được vị thế ổn định trong giới người mẫu, thậm chí trong giới giải trí cũng rất có danh tiếng.
Sau quảng cáo này, Lâm Giang Nam liền thành fan trung thành của Wed, đặc biệt là màn rửa mặt của Khương Trừng khiến cô rất hài lòng, phá lệ quảng cáo cho Wed trên Weibo của mình.
Vì thế, fan của cô cũng mua sữa rửa mặt Wed.
Từ khi Lâm Giang Nam chơi Weibo đến khi nổi tiếng, cô chưa từng quảng cáo gì trên Weibo, rất nhiều sản phẩm muốn cô quảng cáo, phí quảng cáo cũng rất cao nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Buổi sáng, Lâm Giang Nam đang ngồi ở chỗ mình làm việc, đột nhiên ai đó kêu lên một tiếng “Khương Trừng”.
Khương Trừng tới.
Lâm Giang Nam “xoạt” một cái, đứng lên.
Cô vừa quay đầu đã thấy Khương Trừng đi qua cửa.
Tầm mắt Khương Trừng và cô giao nhau, Khương Trừng gật đầu nhẹ một cái rồi cười với cô.
Tim Lâm Giang Nam đập đến mức sắp nổ tung.
Ông xã! Quá đẹp trai ~(≧▽≦)/~
Cho đến khi Khương Trừng đã đi qua, Lâm Giang Nam vẫn chưa phản ứng lại.
“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu… Vừa rồi Khương Trừng cười với chị, anh ấy cười với chị… Trái tim tôi…” Kim Giai Giai túm tay áo Lâm Giang Nam thật mạnh, lắc lắc, lắc lắc.
Lâm Giang Nam cúi đầu nhìn cô ấy một cái, hai tay Kim Giai Giai che mặt, có vẻ rất ngại ngùng.
“Đừng có háo sắc nữa, mau làm việc đi.” Cô mỉm cười vuốt tóc cô ấy.
“Nhưng Khương Trừng cười với chị, anh ấy cười với chị!”
“Được được được, anh ấy cười với chị, chị mau đi chỉnh ảnh đi.”
“Hừ, chắc chắn là em ganh tỵ với chị.” Kim Giai Giai kiêu ngạo nói, sau đó về chỗ của mình.
Lâm Giang Nam cười nhẹ.
Khi cô chuẩn bị quay về chỉnh ảnh người mẫu, đột nhiên một tách cà phê nóng được đặt trước mặt cô.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại.
Không phải là Trì Nguyên sao?
Từ lần cô giúp Trì Nguyên chỉnh ảnh, quan hệ giữa hai người cũng dần tốt đẹp hơn, hơn nữa Trì Nguyên là người năng nổ, biết nói chuyện lại vui tính, thường chọc cho Lâm Giang Nam vui vẻ, cho nên quan hệ giữa hai người tự nhiên cũng thân thiết.
“Cho em?”
“Còn ai nữa?” Trì Nguyên thấy chỗ bên cạnh cô không có ai, liền ngồi xuống.
Lâm Giang Nam cũng không khách khí với anh, vươn tay cầm lấy tách cà phê nóng.
Bàn tay có chút lạnh lẽo một lúc sau đã ấm lên.
“Tệp ảnh lần trước em chỉnh cho anh, chị Mạn rất hài lòng, đặc biệt là nữ minh tinh Hà Ý gì đó, sau khi kiểm tra ảnh cũng rất hài lòng.”
Nghe được lời của Trì Nguyên, Lâm Giang Nam đang nhấp một ngụm cà phê, thiếu chút nữa là phun ra.
Cô đã PS thành vậy, còn có thể không hài lòng sao?
Con gái là như vậy, ảnh của mình, dù cho PS quá tay, không còn giống mình thì chỉ cần đủ đẹp, các cô ấy vẫn sẽ rất vui vẻ.
Aizz, đây là thiên tính của con gái.
Chỉ cần đẹp, còn lại thế nào cũng được.
“Cả ảnh của Khương Trừng nữa, chị Mạn cũng rất hài lòng.”
Lâm Giang Nam uống một hớp cà phê: “Ảnh của Khương Trừng em không PS nhiều, đâu có chỗ nào để xuống tay.”
Trì Nguyên nhìn cô một cái, nói: “Cũng đúng, thân là đàn ông, đôi khi anh còn bị Khương Trừng mê hoặc, Khương Trừng đúng là quá hoàn mỹ.”
Lâm Giang Nam dừng động tác uống cà phê, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt không cần nói cũng biết.
Trì Nguyên cảm giác Lâm Giang Nam nhìn chằm chằm mình, không cần đoán anh cũng biết cái đầu dưa của cô đang nghĩ gì.
Anh không khỏi cốc đầu cô một cái.
Lâm Giang Nam che đầu kêu đau.
“Nghĩ cái gì đấy, anh là một người đàn ông đúng chuẩn.”
“Đàn ông đúng chuẩn thì đúng chuẩn đi, anh đánh em làm gì?” Lâm Giang Nam trừng mắt nhìn anh một cái.
Trì Nguyên cười.
Bộ dạng xù lông của cô đúng là đáng yêu.
“Ai bảo em nghĩ bậy?”
“Ai nghĩ bậy, là anh tự nói mình bị Khương Trừng mê hoặc, trách em làm gì.” Lâm Giang Nam liếc anh một cái, tiếp tục nói.
“Em…” Trì Nguyên lại không nhịn được mà giơ tay lên.
Lâm Giang Nam theo bản năng che đầu lại.
…
Giữa trưa, sau khi ăn cơm với Kim Giai Giai xong.
Mới vừa về phòng làm việc, Kim Giai Giai đã kéo cô chạy lên tầng.
“Làm gì đấy?” Cô hỏi.
“Mang em đi xem Khương Trừng, nghe nói bây giờ anh ấy đang chụp hình trên tầng, thế nào, có muốn đi xem không?” Kim Giai Giai xấu xa chớp mắt với cô.
Tròng mắt Lâm Giang Nam đảo một vòng, khuôn mặt mừng rỡ.
“Đi đi đi.”
Thế là hai người lén lút bò lên tầng.
Hai người ngồi xổm bên ngoài, xem lén qua khe cửa.
Qua khe cửa, Lâm Giang Nam thấy được Khương Trừng.
Trên người Khương Trừng là áo len cổ tròn màu xanh, quần tây thẳng thớm màu xanh đen, dép đi trong nhà họa tiết da báo mềm mại.
Anh ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào tường, một bàn tay thon dài cầm ống nhòm loại nhỏ, mặt hướng về phía trước, tay còn lại mang vòng tay họa tiết ống nhòm, nửa hờ đặt trên sàn nhà.
Một mắt anh khép hờ, một mắt mở to, tóc không chút cẩu thả, toàn bộ đều được chải lên.
“Trời ạ, quá đẹp trai, quá đẹp trai, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Kim Giai Giai đã không che dấu nổi nội tâm kích động, vằn vò quần áo Lâm Giang Nam, bắt đầu rung rung lắc lắc.
Lâm Giang Nam cũng không rảnh lo việc cô ấy sắp túm rách quần áo mình, đôi mắt cô đặt trên người Khương Trừng, chưa từng rời đi.
“Được, kết thúc. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chụp kiểu khác.”
Khương Trừng đứng dậy, anh vỗ vỗ quần áo trên người, sau đó đưa ống nhòm trong tay cho Tần Hiểu Thiên.
“Cậu đi thay quần áo đi, lát nữa còn phải chụp tiếp.”
“Ừ.”
Khương Trừng bước từng bước dài đến phòng thay đồ cách vách.
“Hai người ở đây lén lút làm gì đấy?”
Lúc Lâm Giang Nam, Kim Giai Giai đang đắm chìm trong nhan sắc của Khương Trừng, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói, dọa cho các cô hoảng sợ.
Các cô xoay người, liền thấy Trì Nguyên đang khoanh tay, đứng nhìn các cô.
Thấy là Trì Nguyên, hai người nhanh chóng bình tâm trở lại.
“Trì Nguyên, anh có biết dọa như vậy sẽ hù chết người khác không!” Kim Giai Giai trừng mắt với anh một cái.
“À, vậy em có biết, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa không?” Trì Nguyên mỉm cười.
“Hừ!”
Trì Nguyên đi đến bên cạnh các cô, cũng nhìn thoáng qua bên trong, vừa lúc nhìn thấy Khương Trừng bước ra từ phòng thay đồ.
“Anh còn thắc mắc giữa trưa hai người các em ở đây làm gì, thì ra là nhìn lén Khương Trừng.”
“Cái gì mà nhìn lén, đây gọi là thưởng thức. Thưởng – thức. Tiểu Miêu, em nói xem có đúng không?” Kim Giai Giai dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Giang Nam.
“Dạ dạ, đúng, là thưởng thức.” Lâm Giang Nam liếc mắt nhìn Kim Giai Giai một cái, sau đó nhanh chóng tỏ vẻ tán đồng.
“Thưởng thức cơ đấy, đã đến giờ làm việc. Kim Giai Giai, còn không mau xuống làm việc, nếu không để Tần Duyệt nhìn thấy, tháng này đừng mong có đủ tiền lương.”
“Aizz… Anh đừng có nhắc đến cô ta, phiền chết đi được.”
Nhắc đến Tần duyệt, Kim Giai Giai liền đau đầu. Tần Duyệt là bạn học cao trung với cô, từ cao trung hai người đã đối chọi gay gắt, bây giờ lại làm chung một phòng làm việc, Tần Duyệt còn là cấp trên của cô.
Bởi vì được cô ta ban tặng, cô ký hợp đồng với phòng làm việc này hơn hai năm, chưa từng có tháng nào lãnh lương đầy đủ.
Đến trễ, trừ 50.
Về sớm, trừ 50.
Tóc quá loạn, trừ 100.
Quần áo không sạch sẽ, trừ 100.
Cả phòng làm việc ai cũng biết nhiếp ảnh gia Kim Giai Giai và Tần Duyệt bát tự không hợp.
Lâm Giang Nam lặng lẽ nhìn cô ấy một cái, sự tích về Kim Giai Giai và Tần Duyệt cô đã nghe qua.
Cô cũng gặp Tần Duyệt vài lần, thoạt nhìn thì không dễ ở chung, cho nên Lâm Giang Nam nhìn thấy cô ta cũng chỉ gật đầu, không giao tiếp gì nhiều.
Lâm Giang Nam lại nhìn thoáng qua Khương Trừng.
“Đi thôi, em cũng muộn.” Trì Nguyên đi đến, choàng tay qua cổ Lâm Giang Nam, kéo cô rời đi.
“Đau, Trì Nguyên anh mau bỏ ra, cổ em đau.” Lâm Giang Nam vừa bị anh kéo đi, vừa lầm bầm.
Lại dám làm cô đau như vậy, Trì Nguyên, cái tên khốn kiếp này!
Thật ra hai người họ không biết, khi Trì Nguyên xoay người rời đi, Khương Trừng liền nghe được giọng của Lâm Giang Nam, cho nên đặc biệt đi đến cửa.
Vừa lúc nhìn thấy Trì Nguyên kéo Lâm Giang Nam rời đi, anh nhìn bóng dáng hai người, không biết là đang nghĩ gì.
“Khương Trừng, Khương Trừng?”
Tần Hiểu Thiên gọi vài tiếng Khương Trừng. Khương Trừng vẫn luôn đứng cạnh cửa, cũng không đáp lại anh, vì thế anh lại phải đi qua.
Anh vỗ lên vai Khương Trừng, thò đầu nhìn ra.
Nhưng bên ngoài không hề có gì.
“Bên ngoài có gì đâu, cậu lại nhìn cái gì đấy?” Anh nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Khương Trừng xoay người, về lại chỗ ngồi của mình.
Tần Hiểu Thiên lắc đầu, sau đó bỏ đi.