Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Gần xong chưa?” Lúc Lâm Giang Nam đang nhìn chằm chằm vào Khương Trừng, đột nhiên phía sau vang lên giọng của Tần Hiểu Thiên.
Cô quay đầu nhìn Tần Hiểu Thiên, vẻ mặt say mê hỏi: “Anh Hiểu Thiên, Khương Trừng lúc nào cũng đẹp trai vậy à?”
Tần Hiểu Thiên cười cười: “Em thân là fangirl thâm niên của Khương Trừng, không phải là em hiểu nhất sao?”
Nghe vậy, Lâm Giang Nam lắc đầu.
“Lần này sao có thể giống trước kia, trước đây em chỉ có thể ôm điện thoại liếm hình. Cách một màn hình mà cảm giác như cách cả một thế giới vậy, bây giờ nhìn trực tiếp còn đẹp hơn, em cảm thấy mình càng ngày càng yêu anh ấy rồi…”
Tần Hiểu Thiên nghe cô luyên thuyên về tình yêu của mình với Khương Trừng, anh lơ đãng ngẩng đầu lên, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười giảo hoạt.
“Yêu đến mức nào?” Anh hỏi.
“Em không hình dung được, dù sao cũng là rất rất rất yêu.”
“À ~ vậy em yêu cậu ấy như vậy, cậu ấy có biết không?”
Lâm Giang Nam đột nhiên ngại ngùng lắc đầu: “Chắc là không biết đâu.”
“Hửm? Cũng không chắc nha, ví dụ như hiện tại, cậu ấy biết rồi.”
“Sao?”
Tần Hiểu Thiên cười cười, sau đó cũng không nói lời nào mà xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Lâm Giang Nam ngây ngốc chẳng hiểu gì, cô quyết định sẽ quay đầu tiếp tục nhìn nam thần sang trọng, lạnh lùng, yêu nghiệt nhà mình.
Kết quả vừa quay đầu lại cô liền ngây ngốc. Không biết Khương Trừng đã đứng sau lưng cô ngay từ lúc nào. Tay anh đặt trong túi, khóe môi có ý cười như có như không, trang điểm mắt khói khiến đôi mắt anh vô cùng đẹp, trong đôi mắt anh nhìn cô cũng là ánh sáng lấp lánh.
Mặt Lâm Giang Nam lập túc đỏ bừng lên, dường như là vừa thấy Khương Trừng liền đỏ, ngay cả hai tai cũng hồng hồng, cô cảm thấy mặt mình nóng muốn chết.
Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, Khương Trừng chắc chắn đã nghe không sót một chữ.
Giờ cô mới hiểu anh Hiểu Thiên có ý gì, vừa rồi là anh ấy gài bẫy cô.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đã xấu hổ đến mức sắp nổ tung, lại không kiềm chế được mà muốn trêu chọc cô.
Anh đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, nói: “Không ngờ em lại yêu anh sâu đậm như vậy.”
Khương Trừng vừa nói, mặt Lâm Giang Nam lại càng đỏ hơn.
“Được rồi, em đến chỗ anh Hiểu Thiên chờ một lát đi. Anh đi thay quần áo đã, thuận tiện tẩy trang, sau đó chúng ta có thể đi rồi.”
Lâm Giang Nam còn có thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.
Cô nhìn bóng dáng Khương Trừng đi đến phòng thay quần áo, trong lòng lại chợt rung động.
Cho đến khi Khương Trừng đã bước vào phòng thay đồ, cô mới quay đầu đi qua chỗ Tần Hiểu Thiên.
“Anh Hiểu Thiên, vừa rồi là anh cố ý gài bẫy em.” Cô nói.
Tần Hiểu Thiên vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời cô: “Ừ, nhưng cho cậu ta biết không phải rất tốt sao, đỡ phải tỏ tình.”
Lâm Giang Nam mím miệng, cũng giúp Tần Hiểu Thiên thu dọn đồ đạc.
“Xấu hổ lắm.”
“Có gì mà phải xấu hổ, biết bao nhiêu người muốn tỏ tình với Khương Trừng mà không có cơ hội đấy, em còn sợ xấu hổ à?”
Lâm Giang Nam nghĩ lại, hình như cũng đúng, cô là người may mắn nhất trong hàng chục ngàn Cam, người khác còn không có cơ hội này. Nghĩ đến đây, trong lòng cô liền kích động, đột nhiên có xúc động muốn ôm Khương Trừng hô to em yêu anh!
Ngay lúc cô hứng thú bừng bừng, nhiệt huyết sôi trào, dư quang lại không cẩn thận nhìn thấy Khương Trừng đi ra từ phòng thay đồ, trong nháy mắt lại lập tức trở thành mèo bệnh ỉu xìu.
Khương Trừng thay lại đồ của mình, hơn nữa đã tẩy trang xong.
Tẩy đi lớp trang điểm, Lâm Giang Nam lập tức có cảm giác đây mới là Khương Trừng mà mình quen thuộc. Anh không còn yêu nghiệt như lúc nãy, ngược lại khí chất ở anh càng thêm sạch sẽ, giống như một thiếu niên tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Mặc kệ là Khương Trừng yêu nghiệt hay là Khương Trừng sạch sẽ thì cũng chỉ một giây đã có thể làm cho cô sụp đổ.
Lúc này Tần Hiểu Thiên cũng đã thu dọn xong.
“Chúng ta đi cửa sau đi, bây giờ cửa trước toàn là phóng viên, có lẽ đã chờ lâu lắm rồi.”
“Ừ.”
Khương Trừng vẫy tay với Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam liền chạy bước nhỏ đến chỗ anh.
Ba người cùng nhau ra khỏi hậu trường, đi đến cửa sau.
Khương Trừng khoác vai Lâm Giang Nam. Lâm Giang Nam đột nhiên phát hiện mình còn đang ôm áo khoác của Khương Trừng trong ngực. Cô đi chậm lại, muốn đưa áo khoác trong tay cho anh.
“Em khoác đi, lát nữa ra ngoài sẽ lạnh.”
Khương Trừng cười cười, tiếp nhận áo khoác từ tay Lâm Giang Nam, sau đó nhẹ nhàng choàng lên người cô.
Nhưng Khương Trừng thực sự đã đánh giá cao chiều cao của Lâm Giang Nam, xem nhẹ chiều dài áo khoác của mình.
Áo Khương Trừng mặc đến cẳng chân, khoác lên người Lâm Giang Nam thực sự quệt đất, hơn nữa khung xương Lâm Giang Nam nhỏ, thể hình Khương Trừng lại cao lớn, áo khoác của anh khoác lên người cô khiến cho người ta cảm giác kì lạ không nói nên lời, không biết vì sao, Tần Hiểu Thiên đột nhiên nghĩ tới Harry Potter.
Nghĩ đến đây, Tần Hiểu Thiên không khách khí trực tiếp bật cười.
Lâm Giang Nam nhìn áo khoác quệt đất trên người mình, không khỏi u oán liếc Khương Trừng một cái.
Cái này…
Khương Trừng cũng sửng sốt một lúc, sau đó cong môi cười, anh kéo áo lên để khỏi quệt đất, sau đó đưa tay ôm eo cô, thuận tiện cố định để áo khỏi tuột xuống.
Lâm Giang Nam dường như là dựa hẳn vào người Khương Trừng mà đi.
“Anh không lạnh à?” Lâm Giang Nam hỏi.
“Anh không sao, nhưng em đấy, mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, đặc biệt là buổi tối, nếu em không cẩn thận sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Khương Trừng nói.
“Không phải em có anh chăm sóc sao?” Lâm Giang Nam chôn đầu nhỏ giọng nói thầm.
Thính lực của Khương Trừng rất tốt, cho nên đương nhiên anh sẽ nghe thấy lời nói thầm của Lâm Giang Nam.
“Em nói không sai, nhưng anh không muốn em khó chịu.”
Trong lòng Lâm Giang Nam liền ngọt ngào như được ăn mật, ngọt muốn chết.
Sao trước kia cô lại không phát hiện, nam thần vậy mà cũng là người thế này.
Tần Hiểu Thiên ngại ngùng đi phía sau hai người. Họ cũng thật quá đáng, vô duyên vô cớ anh lại bị nhồi một ngụm cẩu lương.
Đúng là đi show cũng không quên khoe ân ái.
…
Vừa ra khỏi cửa, ba người còn chưa phòng bị thì một loạt đèn flash, camera đã “tách tách” vang lên, trong nháy mắt, đủ loại âm thanh ập đến.
Lâm Giang Nam hốt hoảng nhào vào ngực Khương Trừng.
Khương Trừng ôm chặt cô theo bản năng, sau đó lấy áo khoác đang ở trên vai choàng lên đỉnh đầu cô, một tay anh để sau gáy Lâm Giang Nam, để cô càng dựa sát vào ngực mình, một tay khác thay cô ngăn cản microphone sắp chạm đến đây.
Tuy rằng cả ba người họ đều không chút phòng bị nhưng Khương Trừng và Tần Hiểu Thiên ở trong giới giải trí đã lâu, sớm đã quen thuộc với những ánh đèn flash này, cho nên lúc ấy có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lâm Giang Nam lại không giống vậy, tuy cô là một võng hồng, cũng sẽ được người ta chú ý, chụp ảnh, nhưng trình độ của võng hồng đương nhiên không thể so sánh với đại minh tinh, cho nên khi đối mặt với một loạt ánh sáng làm cho đau đớn, cô theo bản năng ôm lấy Khương Trừng.
“Xin hỏi anh Khương Trừng, anh và cô gái trong lòng có quan hệ gì vậy?”
“Anh Khương Trừng, trước đây anh làm sáng tỏ scandal với người mẫu Tống Điềm Nhiên trên mạng, là bởi vì cô gái trong lòng sao?”
“Anh Khương Trừng, xin hỏi hai người có phải là quan hệ yêu đương không?”
“Anh Khương Trừng, anh có thể nói một chút với mọi người, anh và cô gái này làm sao quen nhau không?”
“Anh Khương Trừng…”
Từ đầu đến cuối, mặc kệ phóng viên hỏi đến vấn đề gì, Khương Trừng đều không trả lời, không đáp lại, chỉ bình tĩnh đưa Lâm Giang Nam thoát ra khỏi vòng vây.
Tuy Lâm Giang Nam không nhìn thấy được vẻ mặt của Khương Trừng, nhưng tựa vào trong ngực Khương Trừng, cô cũng cảm thấy rất rõ ràng là Khương Trừng đang tức giận.
Bàn tay anh đặt trên gáy cô có chút chặt, Khương Trừng đang nỗ lực áp chế cảm xúc của mình.
Tần Hiểu Thiên cũng tận lực ngăn cản làn sóng phóng viên tới gần.
“Các vị phóng viên truyền thông, Khương Trừng vừa bước xuống đài, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, có vấn đề gì chúng ta nói sau được không?” Tần Hiểu Thiên chắn trước Khương Trừng và Lâm Giang Nam nói.
Nhưng những phóng viên này đã chầu chực ở đây vài tiếng, vốn là muốn hỏi cảm xúc về show diễn lần này của Khương Trừng, kết quả lại đào được tin tức có tính chất nổ mạnh như thế này, tựa như sói đói lâu ngày đột nhiên ngửi thấy mùi thịt, sao họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ.
Khương Trừng và Lâm Giang Nam bị chặn lại đến mức một bước cũng đi không được, ngay cả Tần Hiểu Thiên cũng bị đẩy đi.
“Anh Khương Trừng, anh và cô gái trong lòng có quan hệ gì vậy, anh có thể giải thích rõ ràng với mọi người không?”
“Anh Khương Trừng, xin hỏi chuyện này cô Tống có biết không?”
“Anh và cô Tống chưa từng ở bên nhau, hay là vì cô gái trong lòng này mà tách ra?”
Phóng viên vừa hỏi xong câu này, Khương Trừng không khỏi thay đổi sắc mặt liếc nhìn anh ta.
Khương Trừng luôn luôn lạnh lùng, ngoại trừ lễ nghi cơ bản thì không giống nhiều người cứ lôi kéo nhau làm quen, đặc biệt là lúc anh im lặng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn đối phương.
Rõ ràng là khuôn mặt vô cùng trẻ trung, lại khiến người ta cảm thấy hàn ý rất mạnh.
Lâm Giang Nam dùng tay túm áo Khương Trừng, nhẹ nhàng lắc đầu trong lòng anh.
Ngay lúc này, Tần Hiểu Thiên mang theo rất nhiều nhân viên công tác vội vàng chạy đến.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, làn sóng phóng viên mới bị tách ra, Khương Trừng ôm nhanh Lâm Giang Nam đi ra ngoài.
“Anh Khương Trừng! Anh Khương Trừng!”
“Anh Khương Trừng…”
…
Tần Hiểu Thiên nhanh chóng mở cửa xe, Khương Trừng cẩn thận để Lâm Giang Nam ngồi trước, sau đó mình mới vào theo.
Tần Hiểu Thiên lên xe cuối cùng.
Những phóng viên bị nhân viên công tác ngăn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Trừng rời đi.