*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngồi vào xe, nhịp tim của Lâm Giang Nam mới từ từ bình phục.
“Phù…” Vừa rồi đúng là hù chết cô, nếu bị Khương Trừng phát hiện cái mái xấu tệ này, không phải toàn bộ hình tượng của cô trước mặt nam thần sẽ mất hết sao, về sau cô phải sống thế nào.
Vừa vào phòng làm việc, Lâm Giang Nam cảm thấy các đồng nghiệp lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô nhanh chóng giả bộ lạnh lùng.
Vừa đặt cái túi trong tay xuống, cô đã thấy Trì Nguyên ở bên cạnh đang đùa nghịch camera trong tay.
Mấy ngày nay Trì Nguyên bận việc, hôm nay mới đi làm.
“Hi, anh tới rồi, buổi sáng tốt lành.” Lâm Giang Nam chủ động chào hỏi với anh.
“Hello, buổi sáng tốt lành.” Trì Nguyên buông camera trong tay, cười sáng lạn với Lâm Giang Nam.
“Anh xử lí xong việc chưa?” Lâm Giang Nam quan tâm hỏi.
“Ừ, toàn bộ đã xong rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lâm Giang Nam cười cười, sau đó ngồi xuống chỗ mình.
Trì Nguyên buông camera trong tay, đến bên cạnh Lâm Giang Nam, đặt nửa mông ngồi lên bàn làm việc của cô.
Lâm Giang Nam không khỏi dùng bút chọc chọc vào người anh.
“Không được ngồi trên bàn, đi xuống đi.”
“Trong phòng mở điều hòa, em còn đội mũ làm gì?”
Nói xong, Lâm Giang Nam liền cảm thấy đầu mình lạnh đi.
“Cái mũ này còn rất ấm nữa… Hưm… Phụt… Ha ha ha ha…”
Mọi người đang xem náo nhiệt cũng không nhịn cười được.
Văn phòng vốn yên tĩnh nay lại náo nhiệt lên, ngày hôm qua bọn họ nói cho rách miệng, Lâm Giang Nam cũng không chịu cởi mũ.
Đầu Lâm Giang Nam đầy hắc tuyến, cô nhìn đồng nghiệp đang cười đến vui sướng xung quanh.
“Aiz, nếu bị mọi người phát hiện, em cũng không che dấu nữa.” Cô làm bộ thở dài nói, mọi người trong văn phòng càng cười vui vẻ hơn.
Cô lấy lại mũ nhung trong tay Trì Nguyên.
“Thích mũ của em thì cứ việc nói thẳng, sao phải giật, nhưng mà anh thích, em cũng không cho anh đâu.” Nói xong, cô nhét mũ vào túi.
Dù sao bây giờ cô đã tính toán bất chấp tất cả.
Vì thế một ngày hôm nay, Lâm Giang Nam cứ phô tóc mái ra, Kim Giai Giai mỗi lần ngẩng đầu nhìn cô đều phụt cười.
Mà Lâm Giang Nam chỉ nhàn nhạt ném một viên long não về phía cô ấy.
Hôm nay tương đối nhiều việc, Lâm Giang Nam xử lý xong mọi việc thì đã hơn 7 giờ tối.
Lúc cô về, mọi người trong văn phòng vẫn đang phải vùi đầu làm việc.
“Các đồng chí, cách mạng chưa thành công, các đồng chí cứ tiếp tục nỗ lực, Tiểu Miêu ta đây cáo biệt.”
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều dùng ánh mắt ai oán nhìn cô.
Chắc chắn Lâm Tiểu Miêu cố ý.
Hẳn là vì hôm nay bọn họ cười nhạo cô, cho nên lúc tan tầm cô mới muốn kích thích bọn họ.
Ra khỏi tòa nhà, bởi vì quá mệt mỏi, cô liền gọi xe trở về.
…
Vừa thu một chương trình, Khương Trừng tẩy trang, thay quần áo xong liền rời đi.
Ra khỏi thang máy, anh trực tiếp đến bãi đỗ xe.
Vừa lên xe, điện thoại trong túi đã vang lên, anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Tống Điềm Nhiên.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua màn hình.
“Alo?” Giọng anh lạnh nhạt.
“Khương Trừng, gần đây có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Khương Trừng mang tai nghe Bluetooth, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
“Gần đây không rảnh.”
“Chậc chậc chậc… Lạnh lùng vậy sao?”
Khương Trừng trầm mặc.
“Chúng ta quen nhau nhiều năm như thế, muốn mời anh ăn một bữa cơm khó vậy à?”
Tống Điềm Nhiên là đồng nghiệp đã hợp tác nhiều năm với anh, cô ấy là siêu mẫu quốc tế, tính tình cũng gần giống anh, hai người thường xuyên cùng có mặt trên bìa tạp chí, poster, giới truyền thông cũng không ít lần thổi phồng hai người bọn họ, nhưng nhiều năm trôi qua, hai người vẫn không có gì.
“Gần đây thật sự không rảnh, có việc.”
“Được rồi, vậy một thời gian nữa được không?”
“Ừ.”
Phòng làm việc của Tống Điềm Nhiên.
Tống Điềm Nhiên đứng bên cửa sổ, gương mặt lạnh lùng, gió lạnh ban đêm lùa qua mái tóc cô.
Đôi tay cầm điện thoại của cô nắm chặt.
Chẳng lẽ tin đồn trên mạng gần đây là thật sao?
Lâm Giang Nam… Trừng Nam CP.
Fan CP của Trừng Nam CP đang có xu hướng áp đảo Chân dài CP, đã nhiều năm trôi qua, nữ minh tinh, nữ người mẫu dùng danh tiếng của Khương Trừng để lăng xê không ít, nhưng không có một ai khiến cô cảm giác nguy hiểm.
Tuy nhiên, Lâm Giang Nam xuất hiện lại bất ngờ khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhìn video trên mạng, người khác có thể không nhìn ra, nhưng cô quen biết anh nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái là đã có thể thấy ánh mắt Khương Trừng không bình thường.
“Cô gái, tới rồi.” Tài xế taxi dừng xe trước cửa tiểu khu, qua kính chiếu hậu, ông nhìn thấy Lâm Giang Nam mơ màng sắp ngủ, thế là mở miệng nhắc nhở.
“À, vâng.” Lâm Giang Nam đột nhiên tỉnh táo lại.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“Một trăm đồng.”
Lâm Giang Nam xuống xe, lấy một tờ tiền đưa cho bác tài.
“Cảm ơn ạ.”
Lâm Giang Nam xoa cánh tay có chút nhức mỏi, vừa rồi ngồi trên xe taxi, cô mệt đến mức thiếu chút nữa là ngủ gục, mấy ngày nay cô ngủ không ngon.
Cô sửa lại mũ nhung trên đầu, sau đó đi đến siêu thị ở phía Tây tiểu khu.
Lâm Giang Nam thích nhất là đi dạo siêu thị, hôm nay vừa lúc đi siêu thị để chất đồ vào tủ lạnh, đồ ăn vặt và trái cây mua lần trước đã bị cô giải quyết gần hết rồi.
Lâm Giang Nam đẩy xe mua sắm càn quét khắp siêu thị.
Khi lái xe ngang qua siêu thị, Khương Trừng nhớ lại hình như trong nhà đã hết đồ ăn, hơn nữa giờ anh phải đi mua chút trái cây tươi, dù sao cũng không thể suốt ngày chỉ ăn mì gói, vì thế anh liền dừng xe trước siêu thị.
Đỗ xe xong, anh liền đi vào.
Lâm Giang Nam nhìn xe mua sắm tràn đầy nguyên liệu nấu ăn, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn, vì thế cô quyết định đến khu đồ ăn vặt mua một ít đồ ăn để thưởng cho chính mình.
Đột nhiên, hai mắt cô tỏa sáng, đẩy xe mua sắm chạy đến phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn Nấm Couli [1] trên đầu, là vị chocolate, hai mắt cô lập tức tỏa sáng, phải biết rằng, đó chính là vị Lâm Giang Nam thích nhất.
Cô nhón chân muốn lấy Nấm Couli trên giá, đáng tiếc là chiều cao không đủ, cô có nhón chân thế nào thì vẫn thiếu vài centimet.
Khương Trừng mua được trái cây mình muốn, đang định rời đi, khi đi qua khu đồ ăn vặt, anh bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Lâm Giang Nam?
Anh đi đến chỗ cô, đứng sau nhìn cô đến vài giây, sau đó không khỏi bật cười.
Anh thấy cô nhón chân thế nào cũng không lấy được Nấm Couli, anh thầm cười, đúng là một cô bé, ngay cả đồ mình thích ăn cũng không lấy được.
Ngay lúc cánh tay Lâm Giang Nam đã mỏi, đột nhiên phía sau truyền đến cảm giác ấm áp, con cả mùi hương trong sạch nhàn nhạt, một bàn tay với khớp xương rõ ràng chạm đến Nấm Couli mà cô muốn lấy nãy giờ, cô hơi hơi nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một lồng ngực ấm áp.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Tuy anh mang khẩu trang, mang mũ, nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra.
“Khương Trừng…” Lâm Giang Nam giật mình, nhỏ giọng nói.
Anh cách cô quá gần, mặt cô lập tức đỏ lên.
Khương Trừng cầm Nấm Couli, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Lâm Giang Nam đột nhiên cảm thấy khô nóng, thật kỳ lạ, rõ ràng là mùa đông, sao cô lại thấy nóng nhỉ?
Trong khi Lâm Giang Nam đang suy nghĩ miên man, Khương Trừng đã lùi về sau vài bước, đưa Nấm Couli trong tay cho cô.
“Này.”
Lâm Giang Nam nhìn Nấm Couli trên tay Khương Trừng, vươn tay nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay Khương Trừng, mang theo cảm giác hơi tê dại.
“Cảm… cảm ơn…” Lâm Giang Nam cầm Nấm Couli, cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Không cần khách khí với tôi.” Khương Trừng nói.
Lâm Giang Nam sửng sốt.
… Nam thần nói không cần khách khí với anh, vì sao cô lại nghe là lạ nhỉ?
Khương Trừng nhìn nguyên liệu nấu ăn trong xe đẩy của Lâm Giang Nam.
“Em mua xong chưa?”
Lâm Giang Nam nhìn xe đẩy của mình, nói: “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Lâm Giang Nam.
Chúng ta…
Khi cô còn chưa phản ứng lại, Khương Trừng đã cầm lấy xe đẩy của cô, đẩy về phía trước.
Lâm Giang Nam ngây ngốc nhìn bóng dáng Khương Trừng.
Khương Trừng giúp cô đẩy xe mua sắm, cảm giác hạnh phúc đột nhiên trào dâng trong lòng cô.
Lâm Giang Nam si mê, lúc phản ứng lại thì Khương Trừng đã sắp đến quầy thu ngân, vì thế cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt háo sắc, chạy đến chỗ Khương Trừng.
Ra khỏi siêu thị, Lâm Giang Nam lập tức cảm thấy một trận gió lạnh ập đến.
Khương Trừng cầm túi đồ của cô, đi ở phía trước.
“Cái kia… Tôi…”
“Xe tôi dừng ở phía trước.”
“À.”
Lâm Giang Nam theo Khương Trừng lên xe.
“Thắt dây an toàn đi.”
Lâm Giang Nam nghe lời thắt dây an toàn, nhưng trong chớp nhoáng khi chạm đến dây an toàn, cô đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước, vừa nghĩ, Lâm Giang Nam đã lập tức đỏ mặt.
Khương Trừng lái xe nhưng vẫn chú ý đến sắc mặt của Lâm Giang Nam.
“Sao thế, nhiệt đồ điều hòa cao quá à?” Anh hỏi.
Lâm Giang Nam nhìn anh, vội vàng lắc đầu.
“Không có không có.”
Là vì nghĩ đến chuyện lần trước anh thắt dây an toàn cho mình, cho nên mới đỏ mặt. Cô ngại ngùng chôn mặt vào quần áo, sao cô có thể nói vậy với Khương Trừng được.
Khương Trừng nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì anh đã phát hiện một điểm đặc biệt của Lâm Giang Nam, lúc cô xấu hổ, ngượng ngịu thì sẽ vùi mặt vào cổ áo, khăn quàng.
Anh nhìn cô, cảm thấy đáng yêu không nói lên lời.
Khương Trừng đưa Lâm Giang Nam vào tiểu khu, trực tiếp đi vào hầm đỗ xe.
Lâm Giang Nam im lặng, vì sao Khương Trừng lại dừng trong bãi đỗ xe, lát nữa quay ra không phải sẽ rất phiền sao?
Khương Trừng đỗ xe xong, Lâm Giang Nam đang mở cửa chuẩn bị xuống xe, đột nhiên tay bị người ta nắm lại.
Lâm Giang Nam quay đầu, khó hiểu nhìn Khương Trừng.
_______
[1] Nấm Couli