Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Khương Trừng buồn cười, hỏi: “Tôi không thể sờ, vậy ai có thể sờ?”
Lâm Giang Nam trầm mặc một lúc, dường như rất nghiêm túc tự hỏi.
Một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nam thần… của tôi”
Khương Trừng nhướng mày: “Nam thần của em là ai?”
“Nam thần… của tôi… Khương… Khương Trừng…”
Khương Trừng cười, đúng là đáng yêu, anh vẫn không kiềm chế được mà đưa tay xoa xoa má cô.
Lâm Giang Nam dùng tay đẩy tay anh, lần này Khương Trừng đã có kinh nghiệm, khi cô vừa vung tay thì anh đã nhanh chóng nắm lại.
Lâm Giang Nam nhăn mày, sau đó bĩu môi, ngồi bệt xuống đất.
Khương Trừng trợn mắt há hốc miệng nhìn cô, cô gái này uống rượu vào, giờ bắt đầu nổi điên rồi sao?
Nhưng Lâm Giang Nam cũng không làm gì, chỉ yên lặng ngồi dưới đất.
“Mặt đất lạnh, chúng ta đứng lên đi, phải về nhà rồi.” Khương Trừng vươn tay muốn kéo Lâm Giang Nam dậy, nhưng Lâm Giang Nam cứ sống chết vung tay không chịu thuận theo.
Chẳng còn cách nào khác, Khương Trừng không lay chuyển được cô, đành phải nửa ngồi xổm xuống bên cạnh.
Lâm Giang Nam mở to đôi mắt đã lờ đờ mông lung nhìn Khương Trừng.
Cô đột nhiên vươn tay về phía… mặt anh…
Khương Trừng nhìn bàn tay cô đang ngày càng gần mình, yên lặng ngồi im cho đến khi tay cô hoàn toàn dán vào mặt anh, nhưng anh mang khẩu trang, cho nên tay Lâm Giang Nam cũng chỉ chạm được đến lớp khẩu trang.
“Anh mang khẩu trang làm gì…” Lâm Giang Nam không vui, kéo khẩu trang anh xuống.
Khương Trừng thấy cô thích nên cũng mặc kệ cô.
Cô kéo khẩu trang trên mặt anh xuống, bàn tay trực tiếp chạm vào gương mặt anh.
Lông mi, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi anh, Lâm Giang Nam đều lướt qua.
“Không mang khẩu trang… đúng là rất giống… nam thần của tôi… ” Lâm Giang Nam nhỏ giọng nói.
Lâm Giang Nam xoa xoa mặt anh một lúc, sau đó đột nhiên dịch người đến gần.
Cô nhỏ giọng nói.
“Nhìn anh giống nam thần của tôi quá, hôn một cái được không?”
Lúc nói những lời này, Lâm Giang Nam dựa rất gần anh, anh còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của rượu vang từ miệng cô.
Lưng Khương Trừng cứng đờ.
Anh đưa tay chạm vào mặt Lâm Giang Nam.
Đôi mắt anh nhìn cô gái trước mặt, rồi lại dừng ở môi cô.
Nho nhỏ, hơi mỏng, và đỏ hồng.
Khóe môi anh không khỏi nhếch lên một nụ cười, nói.
“Được.”
Nghe thấy câu trả lời của Khương Trừng, Lâm Giang Nam lập tức vui vẻ ra mặt.
Cô ngẩng đầu, vươn người lại gần Khương Trừng.
Khương Trừng nhìn cô càng ngày càng gần mình, càng ngày càng gần…
Cuối cùng, đôi môi mềm mại của cô chạm vào đôi môi hơi lạnh của anh.
Trong nháy mắt, tựa như có một dòng điện chạy qua cơ thể, tê tê dại dại, trong lòng Khương Trừng đột nhiên có một loại xúc động.
Khi môi cô chạm vào môi anh, anh liền muốn ôm chặt cô vào lòng, hung hăng hôn lên môi cô.
Lâm Giang Nam nhẹ nhàng hôn môi Khương Trừng, sau đó chuẩn bị tách ra.
Nhưng môi cô chưa tách được vài centimet, gáy đã bị một lực nào đó kéo lại.
Môi cô lần nữa chạm vào môi Khương Trừng.
Khương Trừng không cho cô cơ hội trốn thoát, khi môi cô lần nữa chạm vào môi anh, Khương Trừng liền cuốn lấy môi cô.
Dường như anh không hề cho cô cơ hội thở dốc, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô như một trận cuồng phong.
Bàn tay Lâm Giang Nam không khỏi nắm chặt lại, tuy lúc trước cô có chút thanh tỉnh nhưng bị nụ hôn nhiệt liệt như vậy kích thích, ý thức đã sớm bị vứt bỏ ở một xó nào đó.
Môi cô quá mềm mại, ngọt ngào, lại mang theo mùi thơm nhàn nhạt của rượu vang, Khương Trừng không kiềm chế được mà hôn càng sâu hơn, Lâm Giang Nam bị ép phải ngẩng đầu thừa nhận.
Hai người cô và anh, một người ngồi xếp bằng dưới đất thì ngẩng đầu, một người ngồi xổm thì cúi đầu.
Tay Lâm Giang Nam đặt ở đầu gối, một bàn tay Khương Trừng cố định gáy Lâm Giang Nam, tay còn lại nắm lấy tay cô.
…
“Ưm… Đau đầu quá…”
Lâm Giang Nam dùng tay xoa xoa đầu mình, mê man mở mắt.
Cô mở to mắt nhìn căn phòng này, đây không phải là phòng ngủ của cô sao, hôm qua cô về thế nào?
Lâm Giang Nam ngồi dậy khỏi giường.
Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, không nhớ được gì.
Cô xoay người xuống giường.
“Chắc là mình không làm gì mất mặt đâu nhỉ?” Cô lầm bầm lầu bầu đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Giang Nam rửa mặt xong, vừa ra đã thấy Hạ An Nịnh ngồi trên mép giường mình.
Vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt cô ấy hơi lạ lạ nhỉ?
“Nhìn mình như vậy làm gì?”
“Cậu biết hôm qua cậu về thế nào không?”
Lâm Giang Nam nhíu mày, cô nhớ hôm qua mình ở cạnh Kim Giai Giai, chẳng lẽ là Kim Giai Giai đưa cô về?
“Giai Giai đưa mình về?”
Hạ An Nịnh nhìn cô, lắc lắc đầu.
“No no no.”
“Nani (cái gì)?”
Nếu không phải Kim Giai Giai đưa cô về, không lẽ là cô tự về?
Ha ha ha ha, thì ra cô lại trâu bò như vậy!
Hạ An Nịnh đi đến trước mặt cô, vừa nhìn đã biết cô đang ảo tưởng trong đầu.
“Cũng không phải cậu tự về.” Hạ An Nịnh nhàn nhạt nói.
“Hả?”
Lâm Giang Nam có chút mông lung, không phải Kim Giai Giai đưa cô về, cũng không phải cô tự về, vậy thì cô về bằng cách nào?
Hạ An Nịnh khoanh tay đi ra ngoài, lúc ra đến cửa thì không nhanh không chậm nói ra hai chữ: “Khương Trừng.”
“Gì!” Lâm Giang Nam kích động rống lên.
Hạ An Nịnh bị cô dọa sợ.
“Kích động như vậy làm gì! Làm mình sợ muốn chết!”
Lâm Giang Nam chạy đến bên cạnh Hạ An Nịnh.
“Cậu… cậu nói Khương Trừng đưa mình về!!!”
“Ừ.”
“Khương Trừng? Nam thần!”
“Đúng vậy!”
Vẻ mặt Lâm Giang Nam không thể tin nổi, đừng nói là Lâm Giang Nam, ngay cả Hạ An Nịnh cô cũng không thể tin được.
Cô nhớ hôm qua mình ngồi trên sô pha xem TV, còn đang đắp mặt nạ thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, lúc ấy cô còn nghĩ là Lâm Giang Nam về, không màng đến mặt nạ trên mặt mà nói lớn.
“Lâm Giang Nam, cái đồ hư hỏng này, cậu còn biết…”
Nhưng mà cô còn chưa nói hết, thấy người đó tiến vào liền im bặt.
Trên lưng anh ta cõng Lâm Giang Nam, cứ như vậy đứng trước mặt cô.
Anh nhìn thấy cô, hiển nhiên vẻ mặt cũng khá kinh ngạc, chắc là không ngờ trong nhà còn có người khác.
Hạ An Nịnh nhìn dung nhan chói sáng của Khương Trừng, thiếu chút nữa là mặt nạ trên mặt cũng rớt xuống.
Trời ạ… Ai có thể nói cho cô… Có chuyện gì đang xảy ra không…
Người đàn ông này là Khương Trừng mà!
Khương Trừng! Khương Trừng đó!!!
Nam thần!!!
Nhưng vì sao trên lưng nam thần lại cõng con ma men nhà cô?!
“Cô là?” Khương Trừng nghi hoặc hỏi.
“À… tôi là Hạ An Nịnh, bạn thân của Tiểu Miêu.”
Tuy rằng ngày thường Hạ An Nịnh quen làm chị đại nhưng dù thế nào Khương Trừng cũng là thần tượng hồi cao trung của cô, cho nên vẫn có chút kích động.
“Cô ấy uống say, tôi đưa cô ấy về.” Khương Trừng nói.
Anh đi đến sô pha, đặt Lâm Giang Nam lên đó.
“Nếu có cô ở đây, vậy phiền cô chăm sóc cô ấy một chút.” Khương Trừng lễ độ nói.
“À… Được… Được…” Hạ An Nịnh nhanh chóng gật đầu.
Khương Trừng nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam, lúc đang chuẩn bị rời đi, Lâm Giang Nam lại đột nhiên bắt lấy tay anh, sống chết không cho anh đi.
Trong miệng cứ nhắc đi nhắc lại.
“Nam thần, đừng đi… Nam thần, hôn một cái nữa nào…”
Lúc ấy Hạ An Nịnh liền ngây ngốc.
Khương Trừng không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn ngồi xổm trước mặt Lâm Giang Nam.
Anh nhìn bàn tay Lâm Giang Nam đang nắm chặt tay mình, sau đó vươn tay còn lại xoa đầu cô ấy.
Hạ An Nịnh nhìn thấy rõ ràng sự cưng chiều trong mắt Khương Trừng, và cả khóe môi đang nhếch lên.
…
“A Nịnh, cậu đang nghĩ gì đấy, mau nói cho mình biết, hôm qua chắc là mình không có làm gì nam thần phải không?” Lâm Giang Nam vươn tay lay lay Hạ An Nịnh.
Hạ An Nịnh phục hồi tinh thần, liếc cô một cái.
“Ha ha, cậu đoán xem, muốn biết thì tự mình nhớ đi.” Hạ An Nịnh nói xong liền chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Giang Nam kinh ngạc nhìn Hạ An Nịnh, sửng sốt một lúc rồi đột nhiên phản ứng lại, cô chạy qua phía Hạ An Nịnh, nhào lên lưng cô ấy.
“A Nịnh, A Nịnh, cậu nói cho mình đi!” Cô loạng choạng đu lên người Hạ An Nịnh.
“Lâm Tiểu Miêu, cậu mau nhảy xuống cho mình! Cậu có biết cậu nặng lắm không!”
“Không xuống, không xuống, trừ khi cậu kể cho mình.”
“Mình cũng đâu có biết, chuyện cậu làm, cậu tự mình nhớ đi.”
Hạ An Nịnh có chút bất đắc dĩ.
“Mình cảm giác như vừa nằm mơ vậy.”
“Lâm Tiểu Miêu, cậu đúng là đồ háo sắc!”
“…?”
Lúc ăn cơm, Lâm Giang Nam vừa ôm bát cơm, vừa nghĩ đến chuyện hôm qua.
Nhưng cô nghĩ rất lâu vẫn không nhớ nổi.
Cô lắc lắc đầu.
“Chắc là không làm gì… Đúng… Không làm gì…” Vì thế cô chỉ có thể tự an ủi mình.
Hạ An Nịnh thấy cô như vậy thì chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái.
Ăn cơm xong, Lâm Giang Nam liền đi sửa soạn, bởi vì cô nhớ hôm nay là cuối tuần, còn phải chụp hình trang phục mới ra mắt cho Hà Kỳ Đậu.
Lâm Giang Nam ngồi trước gương trang điểm, bởi vì ngày hôm qua say rượu, cho nên cô chỉ trang điểm đơn giản.
Cô đánh chút phấn, sau đó vẽ lông mày và tô son.
Hôm qua chưa gội đầu, cho nên hôm nay tóc cô khá lộn xộn, nhưng mà cô dùng lược chải tóc hướng ra sau, sau đó đội mũ lưỡi trai màu trắng, như vậy thì không ai nhìn ra được.
Cô nhìn tủ quần áo, chọn một cái áo len màu đỏ rượu, phối hợp với áo khoác bò màu xanh nhạt.
Cô đứng nhìn nửa ngày, mặc váy hay mặc quần đây?
Cuối cùng cô nhìn thời tiết bên ngoài, nghĩ lại thì mặc quần jean vẫn hơn, thế là cô lấy một cái quần jean màu đen mặc vào.
Cô lấy camera tròng vào cổ, sau đó mang ba lô.
“A Nịnh, mình đi đây.”
Cô nói với Hạ An Nịnh đang ngồi trên sô pha.
“Đi đi, đi đi.” Hạ An Nịnh phất phất tay.
Lâm Giang Nam nhìn Longleg đang cọ cọ chân mình, cô ngồi xổm xuống, vuốt ve lông nó.
“Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mommy kia nha, có nghe không.”
Longleg kêu meo meo vài tiếng.