*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Giang Nam, em đúng là bạn chí cốt của anh, anh đi trước đây, em chỉnh xong thì gửi trực tiếp cho chị Mạn, hôm nào đó anh mời em ăn cơm nha.”
“Không sao, không sao đâu ạ, anh có việc thì cứ đi trước đi, em sẽ giúp anh xử lý tốt.” Lâm Giang Nam mỉm cười.
Trì Nguyên giơ một cái nắm tay với cô, ý bảo cố lên, sau đó cầm áo khoác của mình và bọc công văn rời đi.
Trì Nguyên vừa rời đi, Lâm Giang Nam liền hết sức chuyên chú xem ảnh Khương Trừng.
Không sai, chính là hết sức chuyên chú, đôi tay cô chống cằm, nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn ảnh của Khương Trừng.
Ông xã nhà cô sao có thể đẹp trai như vậy!
Sao lại có bức hình thế này!
Đúng là đẹp đến mức khiến người chảy máu mũi!
Cứ như vậy, mười mấy phút trôi qua.
“Đinh đoong… Đinh đoong…”
Cho đến khi đồng hồ trong phòng làm việc đột nhiên vang lên, Lâm Giang Nam mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Mẹ ơi, đã hai giờ rồi, chỉ còn ba tiếng rưỡi nữa là tan tầm.
Cô nhanh chóng kìm nén bản thân, bắt đầu chỉnh sửa.
Đã rất lâu cô không chỉnh sửa ảnh nghiêm túc như vậy, bởi vì cô thường chụp mỹ thực, chụp phong cảnh, nhiều lắm là đổi chế độ gì đó, có khi chụp ảnh mình còn không thèm chỉnh màu, cô có nhan sắc!
Ừm… Nói như vậy hình như có vẻ rất không biết xấu hổ…
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng trên màn hình máy tính, click mở phần mềm chỉnh sửa.
Ban đầu cô muốn phát huy triệt để kỹ thuật chỉnh sửa của mình, nhưng sau đó lại bi thương phát hiện: Vì sao phải chỉnh sửa ảnh, đương nhiên là để chỉnh ảnh lại cho đẹp, nhưng mấy bức ảnh này rõ ràng không có gì để sửa, dung mạo của Khương Trừng – mỗi một ngũ quan đều giống như được thượng đế cầm đao điêu khắc ra, hoàn mỹ đến mức không thể bới móc.
Còn có đôi chân dài nghịch thiên kia, căn bản là không cần cố ý kéo dài nữa.
Mỗi một tấm hình của anh đều hoàn mỹ, khiến cô không biết xuống tay ở chỗ nào.
Vì thế cô chỉ có thể sửa viền, những đường viền này không đủ rõ ràng, cô thử đổi bộ lọc, mài một vài cạnh và góc, chỉnh sửa tỉ mỉ.
Chỉ cần nửa giờ, cô đã chỉnh xong ảnh của Khương Trừng.
Chỉnh xong, cô không muốn chỉnh những bộ ảnh khác, chỉ muốn cứ như vậy lẳng lặng ngắm anh.
Nhưng mà cô cân nhắc một chút, nếu cô không làm cho nghiêm túc, có lẽ Trì Nguyên sẽ tức đến hộc máu mất, cho nên cô chỉ có thể lưu luyến không rời tắt folder của Khương Trừng, chỉnh sửa ảnh của một minh tinh khác.
Lâm Giang Nam mở folder của Hà Ý, cô ấy chính là mỹ nữ được công nhận trên mạng, vậy nên ảnh chụp chắc là không khó chỉnh.
Thế nhưng sau khi cô mở folder, nhìn thấy ảnh chụp chưa PS bên trong…
“Không đúng, không đúng, nhất định là mở nhầm rồi.”
Cô yên lặng ấn quay lại, qua vài giây, cô mở ra lần nữa, giờ phút này tâm hồn cô đúng là bị dọa cho tan nát!
Đây là cái quỷ gì?
Vì sao vẫn là như vậy?
Dung mạo mỹ nữ đâu? Eo thon, chân dài, bụng một khe, cup D đâu?
Ai có thể nói cho cô, thịt thừa trên bụng này là sao không?
Cái chân chẳng khác gì chân voi này là thế nào?
Còn có cái mặt khác hoàn toàn này nữa?
Ảnh chụp chưa PS này chẳng khác gì người bình thường, đứng trên đường cái thì tuyệt đối không có gì nổi bật, hơn nữa, đây là đã trang điểm rồi!
Lâm Giang Nam cảm thấy tam quan của mình đã bị đảo điên.
Cô liếc cái folder thảm không nỡ nhìn này, thở dài một hơi, Lâm Giang Nam cảm thấy, đối với ảnh chụp của Hà Ý, cô phải đem tất cả bản lĩnh xuất chúng ra hết, may ra mới có thể khôi phục hình tượng mỹ nữ.
Vì thế bây giờ Lâm Giang Nam chỉ có thể tạm thời đặt ông xã nhà mình ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc chỉnh sửa.
Khi cô chỉnh xong đã là năm giờ hai lăm phút, cách thời gian tan tầm chỉ năm phút đồng hồ.
Cô nhanh chóng gửi toàn bộ ảnh đã chỉnh sửa cho Trì Nguyên.
Khi click mở lại folder của Khương Trừng, cô dừng lại một chút, sau đó ma xui quỷ khiến chạy về chỗ mình lấy dây giắc.
Cô dùng dây giắc kết nối điện thoại với máy tính, sau đó chọn ảnh, chuyển tất cả ảnh qua.
Sau khi chuyển ảnh của Khương Trừng qua điện thoại, trước khi tan tầm một phút đồng hồ, cô gửi toàn bộ cho Trì Nguyên.
Sau đó nhổ dây giắc.
Lâm Giang Nam không nhịn được mà ngả người ra ghế.
Lưng cô rất đau, tay sắp chết lặng, cổ cũng đau rát, cô cảm thấy mình sắp phế rồi.
Ảnh chụp trơ trụi của Hà Ý, cô phải chỉnh đến hai tiếng đồng hồ.
Nào là PS chân, nào là PS mặt, còn phải chỉnh ánh sáng, thêm bộ lọc, sửa lại dung nhan, làm mặt gầy, làm mũi nhỏ lại…
Tóm lại những chỗ có thể nhìn thấy, cô đều động vào [1].
…
“A Trừng, xong chưa, sắp bắt đầu rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
Trên người Khương Trừng là âu phục Portews 1961 màu xanh đậm [2], áo sơmi màu trắng, cà vạt in hoa nhỏ, phối hợp với giày da Jimmy Chooe [3] màu đen, bên ngoài là áo khoác cũng màu đen, cổ tay mang đồng hồ Grande Reverso Ultra Thin Duoface [4].
Hơn nữa tự bản thân anh đã mang khí chất hờ hững, khiến cho cả người thoạt nhìn rất lạnh nhạt xa cách.
Khi Khương Trừng đến trường quay, nơi đây rất ồn ào, xung quanh vây đầy phóng viên.
Anh vừa xuống xe, các loại đèn flash đã thi nhau chớp lên.
Phóng viên cũng chạy vội đến trước mặt anh.
“Xin hỏi anh Khương Trừng, vì sao anh lại tham gia hoạt động phát ngôn lần này?”
“Không phải anh Khương Trừng luôn không nhận hoạt động phát ngôn của bất cứ sản phẩm nào sao, anh có thể giải thích không?”
“Đối với hoạt động phát ngôn lần này, anh Khương Trừng có cảm tưởng gì?”
“Vì sao anh lại nhận hoạt động phát ngôn?”
“Anh Khương Trừng…”
“…”
Đối với các câu hỏi của phóng viên, Khương Trừng đều làm bộ mắt điếc tai ngơ, gương mặt bình thản, trên mặt không có một biểu tình dư thừa nào, chỉ chuyên chú đi con đường của mình.
Tần Hiểu Thiên đứng bên cạnh vừa hộ tống Khương Trừng, vừa giúp anh ngăn cản một ít phóng viên không tuân thủ quy tắc.
Đến hậu trường, Tần Hiểu Thiên cùng người tổng phụ trách chào hỏi một lát.
“A Trừng, lần trước anh cho cậu dùng sữa rửa mặt kia, cậu cảm thấy thế nào?” Tần Hiểu Thiên đột nhiên hỏi một câu.
“Cũng không tệ lắm.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Tần Hiểu Thiên nhìn anh, sau đó yên lặng móc ra một chai sữa rửa mặt dùng cho cả nam và nữ, cùng một quyển sách nhỏ đưa cho anh, anh tiếp nhận, nhìn lướt qua.
Wed.
Nhãn hiệu này có hơi quen quen.
Anh giơ chai sữa rửa mặt nho nhỏ trong tay lên, đột nhiên giương mắt nhìn Tần Hiểu Thiên.
“Thảo nào ngày đó anh lại đưa chai sữa rửa mặt này cho em dùng, tính toán thật hay…” Giọng Khương Trừng trầm thấp: “Không phải đã nói là giám đốc chỉ định sao?”
Tần Hiểu Thiên ngại ngùng cười cười với anh: “Là giám đốc chỉ định mà, anh chỉ đưa trước cho cậu dùng thử một chút, xem hiệu quả thế nào…”
Khương Trừng câm nín nhìn Tần Hiểu Thiên, sau đó nhét chai sữa rửa mặt vào tay anh ấy, mở quyển sách nhỏ ra.
Bên trong là lời quảng cáo mà anh sẽ nói cho nhãn hiệu Wed.
Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó ném lại cho Tần Hiểu Thiên.
Tần Hiểu Thiên vội vàng tiếp nhận.
“Xem xong rồi?”
“Ừ.”
“Nhớ rồi?”
“Ừ.”
“…”
Khương Trừng vào phòng hóa trang thay quần áo, không bao lâu liền bắt đầu quay.
Góc độ của các camera cũng đã chỉnh xong.
Khương Trừng cầm sữa rửa mặt trong tay, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi là người rất bận rộn, xã giao, vận động, đi show, tôi cũng rất hưởng thụ công việc này, chỉ là gần đây cơ thể mệt mỏi, tuy nhiên tôi quyết không cho phép mình nhếch nhác, một khi có thời gian tôi sẽ thả lỏng một chút, quan trọng nhất là chăm sóc làn da, mỗi ngày tôi đều dùng sữa rửa mặt Wed. Wed là sữa rửa mặt duy nhất có vitamin C, cung cấp năng lượng cho làn da, giúp làn da khỏe mạnh. Wed là một sản phẩm rất tốt, làn da tương lai của bạn là do bạn quyết định, bạn xứng đáng có được một làn da tuyệt vời, sữa rửa mặt Wed…”
Sau khi nói xong, còn phải quay thêm vài động tác, một số cảnh còn phải chèn quảng cáo vào.
Để hình thành một quảng cáo hoàn chỉnh còn phải yêu cầu kỹ thuật chỉnh sửa, PS.
Có một yêu cầu nhỏ nữa là phải dùng thử sữa rửa mặt, nhưng các minh tinh đều quay giả, sau đó ghép, chỉnh sửa, ngay cả nam minh tinh cũng vậy, sau khi tẩy trang vẫn khác trước khi tẩy trang một phần nhất định, cho nên đa số minh tinh đều không muốn trực tiếp rửa mặt.
Khương Trừng cởi áo khoác, bên trong anh mặc áo sơmi đặt riêng đơn giản, tay áo vén lên cao.
Tay anh chống ở bồn rửa tay, đối mặt với gương, anh nhìn thoáng qua sữa rửa mặt Wed, hơi cười một chút.
Bởi vì nụ cười này của anh, nhân viên công tác ở đây đều trố mắt, thiếu chút nữa là quên luôn công việc của mình.
Anh từ từ vặn vòi nước, làm ướt mặt, bọt nước chậm rãi chảy dọc xuống theo khuôn mặt anh, mặt đã đủ ướt, anh vươn tay lấy sữa rửa mặt, mở nắp chai, sau đó sáng tạo khác người, nặn thành hình chữ W trên tay.
Anh xoa chầm chậm, đến khi sữa trong tay dần biến thành rất nhiều bọt, anh mới xoa lên mặt, sau đó cẩn thận tẩy rửa.
Động tác cuối cùng của anh chính là trực tiếp mở vòi nước, sau đó cúi người hất nước lên mặt, thập phần dã tính gợi cảm.
Sữa rửa mặt nhanh chóng được rửa sạch, trả lại làn da trơn nhẵn, trắng trẻo của anh, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi hơi gợn lên.
Mọi người đều bị hành động của Khương Trừng làm cho kinh sợ.
Khí chất của anh quá mạnh mẽ, ngay cả rửa mặt cũng có thể khiến người khác động tâm.
Hơn nữa, anh thật sự rửa mặt!
Thật sự rửa mặt!
Vấn đề là, vì sao trước khi rửa mặt và sau khi rửa mặt lại hoàn toàn không có gì khác biệt, thậm chí xóa đi lớp trang điểm, làn da của anh càng hoàn hảo hơn!
“Wed, tôi và bạn giống nhau, đều đáng giá có được.”
Tay Khương Trừng cầm sữa rửa mặt Wed, mặt hướng về màn ảnh, khóe môi gợi lên, mỉm cười.
Kết thúc hoàn hảo.
Tần Hiểu Thiên nhanh chóng đưa một chiếc khăn sạch sẽ đến cho anh.
Khương Trừng xoay người đặt sữa rửa mặt bên bồn rửa tay, sau đó duỗi tay lấy khăn lau mặt.
“Khương Trừng, cậu đúng là tuyệt vời! Quảng cáo này nhất định sẽ hot!” Gương mặt người phụ trách tràn đầy ý cười, nói.
Có quảng cáo do Khương Trừng đóng, ông nghĩ cũng không cần nghĩ, nhãn hiệu Wed chắc chắn sẽ hot, lượng tiêu thụ tuyệt đối không thể chê.
Nhưng thứ có tí liên quan đến Khương Trừng đều có thể hot.
Nghe thấy lời của ông, Khương Trừng chỉ lễ phép gật đầu với ông xem như trả lời, cũng không nói gì thêm.
– —-
Chú thích thêm:
[1] Sơ qua về photoshop chuyên nghiệp (nếu muốn tìm hiểu chuyên sâu hơn, các bạn có thể search buổi live talk của Karl Taylor nhé)
https://www.youtube.com/watch?v=xjooTHywLSc
[2] Portews 1961: Trong thực tế là Ports 1961, do công ty Ports phát hành, công ty được thành lập bởi Canada Luke Tanabe tại Toronto vào năm 1961. Công ty chuyên về quần áo may sẵn sang trọng và phụ kiện dành cho nam nữ, hoạt động dưới hình thức công ty Quốc tế với nhiều loại hình kinh doanh khác nhau như Ports International, Ports 1961, Ports Hong Kong và có trụ sở tại Hong Kong.
[2] Jimmy Chooe: Trong thực tế là Jimmy Choo, là một nhà thiết kế thời trang Malaysia có trụ sở công ty tại London, Vương Quốc Anh. Công ty Jimmy Choo Ltd do ông sáng lập nổi tiếng trên thế giới với các sản phẩm giày, túi xách làm thủ công.
[3] Grande Reverso Ultra Thin Duoface: Trong thực tế là Jaeger – LeCoultre Grande Reverso Ultra Thin Duoface: là một hãng đồng hồ nam xa xỉ.