*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Giang Nam chống cằm nhìn ảnh của Khương Trừng trên màn hình máy tính, Trì Nguyên mới gửi không lâu cho cô, anh ấy lại cúp việc.
Nhưng mà cô rất tình nguyện.
Đây là ảnh chụp hôm nay, ngày mai mới giao, cho nên cô có thể đem về nhà chỉnh sửa.
Cô lấy USB [1], chuyển tất cả ảnh của Khương Trừng qua, vừa chuyển xong thì đã thấy Kim Giai Giai sải bước đến chỗ mình.
[1] USB (Universal Serial Bus) là một chuẩn kết nối tuần tự đa dụng trong máy tính. USB sử dụng để kết nối các thiết bị ngoại vi với máy tính, chúng thường được thiết kế dưới dạng các đầu cắm.
“Tiểu Miêu, tan tầm, tan tầm!”
Lâm Giang Nam cười cười, sau đó cất điện thoại vào túi.
“Vâng.”
“Đi cùng đi.”
“Được, chờ em thu dọn một chút.”
Lâm Giang Nam đứng dậy, dọn dẹp văn kiện trên bàn rồi cất USB, cuối cùng mới lấy áo khoác mặc vào.
Hôm nay cô mặc áo len cổ tròn màu trắng thoạt nhìn rất dày, tay áo là tay bồng [2], phía dưới còn có vòng lông màu đỏ vây quanh. Cái này cô mua ở nhà võng hồng Hà Kỳ Đậu, cô tương đối thích quần áo nhà cô ấy, nhưng mà nói thật, chúng thật sự rất đắt.
Bên dưới cô mặc quần jean bó, thoạt nhìn rất mỏng nhưng chỉ có Lâm Giang Nam biết, thực ra bên trong là tầng tầng lớp lớp lông mịn, cho nên mặc vào rất thoải mái, lại còn có thể giữ ấm.
“Đi thôi.”
Vừa ra khỏi đại sảnh, Kim Giai Giai không nhịn được mà rùng mình.
“Sao mùa đông ở Ninh Hạ lại lạnh thế này?” Kim Giai Giai xoa xoa bàn tay.
Lâm Giang Nam lại không cảm thấy lạnh như vậy, bởi vì cô mặc rất dày.
“Mùa đông ở Ninh Hạ nổi tiếng là rất lạnh mà, chị nhìn chị đi, mặc còn ít hơn em nhiều.” Lâm Giang Nam liếc mắt nhìn Kim Giai Giai một cái.
Kim Giai Giai mặc áo len dệt thưa màu trắng [3], váy sọc xanh trắng hình ô vuông, tất chân giữ ấm màu đen, bên ngoài là áo Bomber màu xanh. Khó trách cô ấy sẽ lạnh.
“Đâu còn cách nào khác, chị là võng hồng, võng hồng thì có lạnh cũng phải chịu.”
Lâm Giang Nam vuốt vuốt tóc mình.
Cô không phải là võng hồng sao, nhưng võng hồng cũng là người mà, cô lại sợ lạnh, cho nên cô tình nguyện bọc mình đến kín mít cũng không muốn đẹp mà phải chịu lạnh.
Lâm Giang Nam lấy bao tay lông xù trong túi ra, sau đó đưa cho Kim Giai Giai bên người.
“Này, cho chị, tay chị sắp đông rồi.”
“Moah moah Tiểu Miêu, em thật tốt.” Kim Giai Giai mang bao tay, lập tức cảm thấy ấm hơn không ít.
Lâm Giang Nam cười cười, nếu không phải tay cô ấy sắp biến thành chân gà đông lạnh, cô sẽ không cho đâu.
Cô nhét tay vào túi áo khoác, bên trong có lông mịn vẫn rất ấm áp.
Nhà Lâm Giang Nam và nhà Kim Giai Giai ở hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng các cô vẫn có thể cùng đi một đoạn đường, đến ngã rẽ thì đường ai nấy đi.
“Tiểu Miêu, trả cho em này.” Kim Giai Giai nói xong thì định cởi bao tay đưa cho Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam nhanh chóng ngăn lại.
“Không cần đâu, chị cứ mang về nhà đi, ngày mai trả cho em cũng được.”
Kim Giai Giai do dự một chút, cuối cùng vẫn không cương quyết lấy ra, bởi vì trời thực sự rất lạnh!!!
“Moah moah.”
“Moah moah.”
“Chị đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Kim Giai Giai vẫy tay với cô.
“Vâng, ngày mai gặp.” Lâm Giang Nam cũng vẫy tay lại.
Sau khi Kim Giai Giai đi rồi, Lâm Giang Nam liền đứng ở ven đường chuẩn bị bắt xe.
Cô không muốn chờ xe buýt, không biết phải chờ đến khi nào, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ôm Longleg nhà cô, vùi vào ổ chăn thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Chỉ tưởng tượng cũng đã thấy hạnh phúc.
Nhưng cô đứng vài phút vẫn không có một chiếc taxi nào đi qua, có đi qua thì cũng là đang đi đón khách.
Cô chỉ có thể khoanh tay, tiếp tục đứng đây chờ xe.
…
Khương Trừng đi ra khỏi bãi đỗ xe, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Giang Nam đứng ở ngã tư đường.
Hình như cô đang đợi xe.
Anh quay tay lái, lái xe qua.
Lâm Giang Nam nhìn thấy một chiếc xe, nếu cô không nhìn lầm thì chiếc xe đó hình như đang đến chỗ mình.
Quả nhiên.
Khương Trừng dừng xe trước mặt Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam không thấy rõ người bên trong, cho đến khi Khương Trừng hạ kính xe xuống cô mới phát hiện, bên trong chính là ông xã nhà cô!
“Đang chờ xe à?” Anh hỏi.
Căn bản Lâm Giang Nam không ngờ sẽ có một ngày Khương Trừng dừng xe trước mặt cô, cùng cô nói chuyện.
Cô kích động đến mức nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu một cái.
“Vẫn chưa có xe sao?”
Cô tiếp tục gật đầu.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô vẫn gật đầu, nhưng gật xong mới phản ứng lại.
Vừa rồi… Vừa rồi nam thần nói cái… Cái gì?
Đưa cô về nhà?
Bây giờ Lâm Giang Nam rất muốn trộm véo mình một cái, tự nói với mình, đây không phải mơ, đây là sự thật!
“Không cần tôi đưa à?”
“Hả?”
“Đương nhiên không phải, cần cần!”
Nói giỡn, sao cô có thể không cần, đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống, còn là bánh có nhân!
Lâm Giang Nam nhanh chóng chạy đến, vươn tay mở cửa xe. Vừa ngồi xuống, cô lập tức cảm giác được một luồng gió ấm phả vào người, trong xe bật điều hòa.
Không lâu sau, cả người cô đã ấm lên.
Dọc theo đường đi, Khương Trừng đều im lặng, chỉ chuyên chú lái xe.
Lâm Giang Nam ngoan ngoãn ngồi yên, tay rất quy cũ nắm lại, đặt trên đầu gối, chẳng khác gì dáng ngồi của học sinh tiểu học.
Bởi vì Khương Trừng không nói gì, cho nên cô cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, sau đó nhìn trộm anh vài lần, rồi lại cúi đầu rất nhanh.
Rốt cuộc ở lần thứ N nhìn trộm anh, Khương Trừng cũng mở miệng.
“Tôi đẹp vậy à?”
Mặt Lâm Giang Nam liền đỏ ửng lên.
“À…” Cô ấp úng nói không ra lời.
Đúng là xấu hổ, nhìn lén thì thôi, kết quả còn bị người ta phát hiện.
“Hả?” Khương Trừng thấy đầu cô càng ngày càng cúi thấp, hận không thể nhét vào đầu gối thì không kiềm chế được trêu chọc cô.
“Đẹp… Đẹp.” Lâm Giang Nam nhỏ giọng nói.
Khương Trừng nở nụ cười.
Lâm Giang Nam bị nụ cười của Khương Trừng làm cho ngây người, bởi vì Khương Trừng nổi danh là người lạnh lùng, cô chưa từng thấy anh cười sáng lạn như vậy.
“Anh cười lên đẹp quá.” Cô buột miệng thốt ra.
Vừa dứt lời, Lâm Giang Nam liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô vừa nói bậy bạ gì đấy!
Lần này Khương Trừng không trêu chọc cô nữa, chỉ nhẹ nhàng cong môi mỉm cười.
Khương Trừng đưa Lâm Giang Nam đến cửa tiểu khu nhà cô.
Sau khi xuống xe, Lâm Giang Nam gõ gõ kính xe.
Khương Trừng hạ kính xe xuống.
“Hôm nay rất cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí, mau lên nhà đi.”
“À… Được.”
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam cho đến khi cô khuất bóng, sau đó mới lái xe rời đi.
Khương Trừng dừng xe trong bãi đỗ xe ngầm rồi trực tiếp đi thang máy lên.
Vừa vào nhà, Coca lập tức vọt đến, hai chân nhảy lên đùi anh.
“Đừng nhìn, hôm nay không mua đồ ăn cho mày.” Khương Trừng nói.
Nghe vậy, Coca không thèm nhìn anh cái nào nữa, cao ngạo chạy đến sô pha, trực tiếp nhảy lên, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Khương Trừng thấy bộ dạng cao ngạo của Coca thì lắc đầu cảm thán: “Đồ vô lương tâm.”
Anh đổi giày, đi đến sô pha ngồi xuống rồi vươn tay sờ Coca.
“Hôm nay tao cố ý không mua, mày thật sự phải giảm béo, Coca.”
Nhưng Coca vẫn nhắm mắt như cũ, không hề để ý đến anh.
Khương Trừng bất đắc dĩ, đây đâu phải là nuôi sủng vật, nó có khác gì tổ tông không?
Nhớ đến Lâm Giang Nam lúc ở trên xe, thật ra cô xấu hổ cũng rất đáng yêu. Nghĩ đến đây, anh bất giác nở nụ cười.
Hôm nay tâm tình tốt, cho nên anh sẽ không ăn mì gói, quyết định gọi cơm ở ngoài.
Lâm Giang Nam về đến nhà, vừa nằm trên sô pha chưa lâu thì đột nhiên nghe tiếng đập cửa bên ngoài.
Ai lại đến vào giờ này?
Cô có chút nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.
Lâm Giang Nam mở cửa, đây không phải là Thái Hậu nương nương nhà cô sao?
“Thái Hậu, sao người lại đến đây?” Lâm Giang Nam nhanh chóng cầm túi đồ ăn trong tay mẹ Lâm.
Thái Hậu là xưng hô của Lâm Giang Nam với mẹ từ nhỏ đến lớn, mẹ Lâm cũng vì vậy mà luôn cảm thấy mình là Thái Hậu nương nương trong Hoàn Châu Cách Cách [4].
[4] Bộ phim truyền hình cổ trang Hoa ngữ nổi tiếng, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nữ tác giả Quỳnh Dao
“Mẹ ở gần đây làm chút chuyện, thuận tiện đến thăm con.”
Mẹ Lâm đến, Longleg cũng rất hưng phấn chạy đến.
Mẹ Lâm nhìn Longleg, cười nói: “Mấy ngày không gặp, Longleg lại béo thêm không ít rồi.”
Lâm Giang Nam đặt túi đồ ăn trong phòng bếp, nghe thấy mẹ mình nói vậy liền nhô đầu ra: “Có gì lạ đâu, nó còn ăn nhiều hơn cả con, sao mà không béo được?”
Mẹ Lâm cười, đi vào phòng bếp: “Mẹ mua đồ làm thịt bò xào tiêu đen [*] mà con thích nhất, lát nữa sẽ làm cho con ăn.”
“Quá tuyệt vời, đã lâu con không ăn thịt bò xào tiêu đen của Thái Hậu.” Lâm Giang Nam ôm mẹ Lâm làm nũng.
“Con bé này, buông ra, đã lớn vậy rồi mà còn làm nũng.”
“Thái Hậu, người có muốn con giúp người rửa rau không?”
“Không cần, con cứ chờ ăn đi.”
Lâm Giang Nam sờ mũi.
Có Thái Hậu chính là tốt như vậy, không cần tự nấu cơm ~
Lâm Giang Nam ôm Longleg ngồi trên sô pha xem TV, trong phòng bếp truyền đến âm thanh lạch cạch, không lâu sau, cô đã ngửi thấy mùi hương thơm ngon của đồ ăn.
“Lâm Tiểu Miêu, lại đây ăn cơm.”
“Tới đây ạ.”
Lâm Giang Nam nhìn một bàn đầy đồ ăn, thiếu chút nữa là chảy nước miếng.
Cô không chờ nổi, gắp một miếng thịt bò còn nóng bỏ vào miệng.
“Phù… Ngon quá!”
Mềm mềm thơm thơm.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Mẹ Lâm gắp cho cô thêm vài miếng thịt bò.
“Đúng rồi, con biết không, con trai lớn của cô Đường đã trở về từ nước M rồi, lần trước mẹ có gặp qua, bề ngoài rất tuấn tú lịch sự, khôi ngô phóng khoáng…”
“Dừng dừng dừng… Thái Hậu, ý của người cũng quá rõ ràng đi?” Lâm Giang Nam gắp thêm một miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau đó cắt lời mẹ Lâm.
“Nếu đã biết như vậy, con cũng nên hiểu đi.”
“…”
“Tiểu Miêu à, con nói xem, con cũng đâu còn nhỏ, sao không mau tìm bạn trai, con không vội nhưng mẹ và bố con đều vì con mà nôn nóng.”
“Chẳng lẽ đây là Hoàng Thượng chưa vội, thái giám đã gấp trong truyền thuyết?”
Mẹ Lâm: “…”
Lâm Giang Nam buông đũa, nói: “Thái Hậu nương nương, con mới 23 tuổi thôi, chỉ mới tốt nghiệp đại học.”
“23? Đã 23 rồi, con còn thấy mình trẻ sao?”
“Chứ sao nữa ạ? Con có hơn ba triệu fan, còn sợ gả không được?” Lâm Giang Nam khoe khoang.
“Những người như con thì có khác gì diễn viên, không phải dùng mặt đổi cơm sao? Đến khi con hai tám, hai chín tuổi, để mẹ xem ba triệu fan của con còn được bao nhiêu.”
“…”
– ———————
Chú thích thêm:
[2] Áo tay bồng
[3] Áo len dệt thưa
Video hướng dẫn làm thịt bò xào tiêu đen
https://www.youtube.com/watch?v=VzQf03h_QrU
_______________
Mừng quá cả nhà ơiiiiiii /tung bông/