Edit: Nhược VyBeta: Quanh
“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, ở đây.”
Lâm Giang Nam nhìn qua phía phát ra âm thanh, không phải Kim Giai Giai thì là ai.
Cô vòng qua chỗ Kim Giai Giai.
Kim Giai Giai giúp cô đẩy chiếc ghế bên cạnh, Lâm Giang Nam thuận thế ngồi xuống.
“Tiểu Miêu, cầu ôm đùi ~”
Cô vừa ngồi xuống, Kim Giai Giai liền dính vào, chọc cho Lâm Giang Nam phát hoảng.
“Ôm đùi gì?” Cô hỏi.
“Ai da, em đừng có giả bộ, em và Khương đại nam thần… Hai người các em… ngay cả fan CP cũng có rồi.”
Lâm Giang Nam làm bộ chùi mồ hôi trên trán.
“Chỉ là bịa chuyện mà thôi.”
Kim Giai Giai liền bày ra vẻ mặt chị biết em sẽ nói thế mà, cô ấy không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại trên bàn, mở Weibo.
“Có hình, có chân tướng, giờ trên mạng em là bạn gái tai tiếng của Khương Trừng nha.”
Lâm Giang Nam mở miệng, cái gì mà bạn gái tai tiếng, căn bản là không có chuyện này, nếu cô có thể làm bạn gái Khương Trừng, không chừng ngay cả nằm mơ cũng cười rộ đi.
“Em với nam thần thật sự không có gì, chỉ là lúc trước đến đại lộ Long Dương chụp poster, xung quanh có rất nhiều Cam, lúc ấy bị chụp lại, em đột nhiên lên hot search, vậy thôi.” Lâm Giang Nam nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không hiểu vì sao.
Kim Giai Giai hoài nghi nhìn cô.
“Thu hồi lại ánh mắt hoài nghi của chị đi, nếu em thật sự có gì đó với nam thần, em còn có thể bình tĩnh như thế này sao?!”
Kim Giai Giai hậm hực lấy lại điện thoại, cũng đúng, Lâm Tiểu Miêu chính là fangirl số một của Khương Trừng, nếu thật sự có gì đó, chắc chắn đã sớm vui đến ngất trời rồi.
Lâm Giang Nam nhìn một bàn mỹ thực, không khỏi kích động.
Mỹ thực, mỹ thực ~
Kim Giai Giai nhìn Lâm Giang Nam, liền biết con giun thèm ăn trong bụng cô đã ngo ngoe.
Cô ấy lấy một đôi đũa sạch sẽ đưa cho cô.
Lâm Giang Nam không khách khí nhận lấy đôi đũa, cho một miếng gà rán vào miệng, cô đã thèm gà rán vàng rụm này lâu rồi.
Ăn hết miếng gà, vẻ mặt Lâm Giang Nam rất thỏa mãn, Kim Giai Giai bên cạnh không khỏi muốn phỉ nhổ, chưa thấy ai ham ăn như vậy, ghét nhất là loại người sống chết ăn mà cũng không mập, loại người này không phải đáng ghét nhất sao!
Lâm Giang Nam nhanh chóng vươn đũa đến các món ăn khác trên bàn.
Khương Trừng ngồi ở chỗ mình, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy Lâm Giang Nam ở bàn bên kia.
Anh thấy Lâm Giang Nam vươn đũa, ăn vô cùng vui vẻ, khóe môi không khỏi nhếch lên.
“Khương Trừng?”
Tần Hiểu Thiên bên cạnh gọi một tiếng, anh mới phục hồi tinh thần lại.
“Phải nâng ly rồi.” Tần Hiểu Thiên nhắc nhở.
“Ừ.”
Cơ bản thì lúc Khương Trừng không nâng ly, không nói lời nào, ánh mắt đều đặt trên người Lâm Giang Nam, vì sao anh lại cảm thấy ngay cả ăn cô cũng rất đáng yêu.
Lúc bữa ăn gần kết thúc, Kim Giai Giai đột nhiên lấy ra một chai rượu vang đỏ, sau đó rót cho Lâm Tiểu Miêu một ly.
“Ngon lắm đấy.” Kim Giai Giai nói.
Lâm Giang Nam vươn tay tiếp nhận ly rượu vang đỏ.
Cô nhấp vài ngụm, bất ngờ phát hiện hương vị của rượu vang này thật sự rất tuyệt.
“Đây là rượu vang gì vậy?” Cô hỏi.
Kim Giai Giai lấy chai rượu vang bên cạnh, nhìn thoáng qua, nói: “Romanée – Conti [*].”
[*] Romanée – Conti: xuất sứ từ Domaine de la Romanée – Conti, thường được viết tắt là DRC, là điền trang tại Bungari, Pháp, sản xuất rượu vang trắng và đỏ. Đây là một trong những nơi sản xuất rượu với số lượng lớn nhất thế giới.
Lâm Giang Nam uống hết ly rượu vang, sau đó đưa cái ly không cho Kim Giai Giai, nói: “Cho… em một ly nữa.”
“Rượu vang dễ uống nhưng cũng dễ say, em uống ít một chút.”
“Em biết rồi, biết rồi.”
…
Kim Giai Giai đang định cầm đũa tiếp tục dùng bữa, đột nhiên điện thoại vang lên, vì thế cô ấy chỉ có thể cầm điện thoại đi ra ngoài nói chuyện.
Kim Giai Giai vừa đi, Lâm Giang Nam lập tức lấy chai rượu vang đỏ bên cạnh, tiếp tục đổ vào ly mình.
Rượu vang này ngọt ngọt đậm vị, hương thơm mê người.
Kim Giai Giai gọi điện thoại xong, bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng… Lâm Giang Nam ghé vào bàn, chai rượu vang trước mặt đã thấy đáy.
Kim Giai Giai sợ tới mức nhanh chóng chạy qua.
Cô nhìn Lâm Giang Nam đang say chết dính vào trên bàn, không khỏi cảm thấy đau đầu, cô chỉ nhận một cuộc điện thoại, Lâm Giang Nam đã oanh tạc đến mức say bẹp dí.
Giờ này, bữa tiệc đã kết thúc.
Người trong phòng cũng đã về hết.
Kim Giai Giai đỡ Lâm Giang Nam đang say bẹp dí lên.
“Phù, nhìn thì rất gầy mà, sao lại nặng vậy không biết.” Kim Giai Giai không kiềm chế được mà mắng chửi.
Thật ra không phải là Lâm Giang Nam nặng, mà là vì Kim Giai Giai cũng là một cô gái, cân nặng không khác Lâm Giang Nam là bao, hai cô gái cùng cân nặng, đương nhiên khi nâng người còn lại thì sẽ phải cố hết sức.
Lúc Kim Giai Giai đỡ Lâm Giang Nam lắc lư ra khỏi phòng, cửa đột nhiên bị mở ra.
Khương Trừng…
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang ghé vào người Kim Giai Giai.
Anh sải chân bước qua.
Kim Giai Giai ngây ngốc.
Nam thần… Đẹp trai quá… anh… anh đang đến chỗ cô sao?
Kim Giai Giai nhìn Khương Trừng bước nhanh đến trước mặt mình.
“Giao cô ấy cho tôi đi.”
“Hả?”
Kim Giai Giai há hốc miệng.
Không đúng không đúng… Mở lời thế này không được, Khương Trừng hắng giọng, nói lại lần nữa.
“Tôi đưa cô ấy về nhà.”
“Anh… Đưa cô ấy về nhà? Anh biết nhà cô ấy à?”
“Ừ.”
Kim Giai Giai sợ tới mức run chân, suýt chút nữa là hất ngã Lâm Giang Nam, may là Khương Trừng nhanh tay lẹ mặt đỡ Lâm Giang Nam, thuận thế để cô ấy tựa sát vào mình.
Kim Giai Giai lập tức cảm thấy cả người nhẹ hơn không ít.
Tuy là bây giờ cô có một bụng vấn đề muốn hỏi Lâm Giang Nam, nhưng nhìn Lâm Giang Nam say rối tinh rối mù như vậy, đành để sau này tính, dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian.
“Vậy cũng được, tôi thay cô ấy cảm ơn anh.”
“Ừ.”
…
Kim Giai Giai đi rồi, Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam trong lòng, một lát sau, Tần Hiểu Thiên cũng đến.
“Chuẩn bị xong chưa?” Khương Trừng hỏi.
“Xong rồi.”
“Vậy anh mang theo anh ta lên xe rồi đi luôn, kéo đám phóng viên ở cửa đi.”
“Đi thôi, anh đã an bài xe cho cậu rồi, sau khi anh dụ đám người kia đi, cậu hãy nhân lúc mà lên xe.”
“Được, cảm ơn anh.”
“Mang khẩu trang và mũ vào, đừng để bị nhận ra.”
“Ừ.”
Khương Trừng đỡ Lâm Giang Nam đứng sau cây cột lớn của khách sạn, anh nhìn Tần Hiểu Thiên đang bảo vệ một người đàn ông đeo mũ và khẩu trang, có chiều cao không khác anh lắm ra ngoài.
Hai người đó vừa ra cửa, phóng viên liền xông đến, dưới sự ngăn cản của Tần Hiểu Thiên, “Khương Trừng” được đưa lên xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một đoàn phóng viên điên cuồng đuổi theo xe, náo loạn cả một vùng.
Khương Trừng thấy thế bèn đè thấp mũ bóng chày trên đầu xuống, mang khẩu trang rồi đỡ Lâm Giang Nam lên chiếc taxi đang dừng cách đây không xa.
Anh đi đến bên cạnh xe taxi, mở cửa xe, cẩn thận đặt Lâm Giang Nam vào, sau đó mình cũng ngồi vào theo.
Anh nhìn tài xế taxi, hửm, đây không phải là nhân viên phòng làm việc của anh – Tiểu Trần sao?
“Anh Trừng, giờ chúng ta đi đâu.”
“Đến tiểu khu Thúy Ninh.”
“Vâng ạ.”
Khương Trừng cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai trên đầu xuống.
Anh nhìn Lâm Giang Nam đang vùi vào ngực mình, nho nhỏ thấp bé, khi ngủ nhìn cô dịu ngoan như một bé mèo con.
Anh nhìn gương mặt say ngủ của cô, mái tóc mềm mại tinh tế che khuất một phần mặt cô.
Anh không khỏi vươn tay, giúp cô vuốt tóc ra sau tai, lại bất ngờ chạm đến mặt cô.
Mềm mềm trắng trắng.
Anh không nhịn được mà xoa xoa má cô, xúc cảm rất tuyệt vời…
Anh không kiềm chế được, xoa xoa thêm vài lần nữa.
Trong lúc ngủ, Lâm Giang Nam cảm giác được có gì đó đang chạm vào mình, vì thế cô cử động cơ thể, ưm một tiếng, Khương Trừng cho rằng cô sắp tỉnh, lập tức rụt tay về.
Nhưng Lâm Giang Nam chỉ điều chỉnh vị trí trong lòng anh, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Lâm Giang Nam dựa vào ngực anh, bên trong xe có mở máy sưởi nhưng cô vẫn không nhịn được mà cho tay vào áo Khương Trừng, tay đặt trên bụng anh.
Khương Trừng nhìn cô đang dùng bụng mình để sưởi ấm, hôm nay anh mặc áo len, cho nên sờ vào rất thoải mái.
Anh yên lặng đặt tay mình lên tay cô, tay cô mềm mại như không có xương, hơn nữa còn rất nhỏ, cảm giác như một bàn tay của anh là đã nắm được cả hai tay cô.
Lâm Giang Nam nằm một lúc, sau đó lại cảm thấy không thoải mái, thế là thay đổi tư thế khác, thuận thế lùi xuống nằm trên đùi anh.
Khương Trừng thấy cô như vậy liền bật cười, sự cưng chiều trong mắt càng thêm không dấu được.
Tiểu Trần nhìn Khương Trừng qua kính chiếu hậu.
Đây vẫn là anh Trừng, cái người lạnh lùng đến mức ai cũng không tiếp cận được, cũng không muốn để ai tiếp cận sao?
Khóe môi đang mỉm cười này, ánh mắt cưng chiều này, không phải là quá mức mê hoặc sao?
“Lo lái xe đi.”
Lúc Tiểu Trần đang vô hạn tưởng tượng, giọng nói không chút tình cảm của Khương Trừng vang lên.
Tiểu Trần giật mình.
Xem ra không phải nam thần không ấm áp, mà sự ấm áp này chỉ dành cho một người.
Vì thế Tiểu Trần chỉ có thể yên lặng tiếp tục lái xe.
“Anh Trừng, đến nơi rồi.” Tiểu Trần dừng trước cửa tiểu khu.
“Hôm nay vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Trừng mặc lại khẩu trang và mũ, anh nhìn Lâm Giang Nam đang ghé vào người mình ngủ mê say, cẩn thận đỡ cô xuống, sau đó đóng cửa lại.
“Vâng ạ, vậy em đi trước.”
“Ừ, lái xe cẩn thận.”
Sau khi Tiểu Trần đi rồi, Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang dựa hẳn vào mình, ngay cả đứng cô cũng đứng không vững.
Vì thế anh đưa tay cố định vai cô, xoay người ngồi xuống, chuẩn bị cõng cô.
Nhưng anh vừa mới xoay người, liền nghe được Lâm Giang Nam đang thầm thì.
Thì ra là vì trong xe ấm áp, nhưng vừa xuống xe, nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống vài độ, Lâm Giang Nam bị gió lạnh thổi tỉnh.
Cô mở đôi mắt đã mông lung, ý thức vẫn chưa rõ ràng.
“Đây là đâu…” Cô mơ mơ màng màng hỏi.
“Cửa tiểu khu nhà em.” Khương Trừng xoay người lại, trả lời cô.
“Cửa tiểu khu… nhà anh [1]…” Lâm Giang Nam ngây ngốc lặp lại lời Khương Trừng.
[1] Trong tiếng Trung chỉ có hai ngôi Wo và Ni như I và You trong tiếng Anh, cho nên khi Khương Trừng nói em (Ni) thì Lâm Giang Nam cũng nói lại như vậy, thay vì phải là Wo. Lấy ví dụ trong tiếng anh, Khương Trừng nói nhà em – your house, Lâm Giang Nam cũng lặp lại như vậy, your house – nhà anh.
Khương Trừng suýt chút nữa là không nhịn được cười, sao cô có thể đáng yêu như vậy.
“Là cửa tiểu khu nhà em.”
“Ừ… Cửa tiểu khu nhà anh…”
“Được rồi, là cửa tiểu khu nhà anh.”
“Cửa tiểu khu nhà em…”
Cuối cùng Khương Trừng vẫn không nhịn cười được, anh đưa tay xoa má Lâm Giang Nam, thịt thịt mềm mềm, rất đáng yêu.
Vì thế anh lại không nhịn được, vươn tay xoa xoa thêm vài lần.
Lâm Giang Nam bất mãn đánh tay anh một cái.
Không gian yên tĩnh bỗng phát ra một tiếng “Bộp”.
Khương Trừng nhìn mu bàn tay nhanh chóng đỏ lên của mình, có chút kinh ngạc.
Không ngờ Lâm Giang Nam khi uống say không phải là một con mèo dịu ngoan, nếu chọc cô xù lông, cô cũng biết cào người khác.
“Mặt tôi… anh mà cũng có thể sờ sao…” Lâm Giang Nam nói đứt quãng.