*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
(Chương trước đã cho bé Longleg lên bìa chương rồi, nay cho Coca lên chiếm spotlight nha)
Khương Trừng nhìn ngã ba trước mặt, rất hiển nhiên là anh sẽ rẽ phải, còn Lâm Giang Nam…
“Tôi rẽ bên trái.” Lâm Giang Nam chỉ con đường phía bên trái.
Khương Trừng lấy mì gói trong túi hàng của Lâm Giang Nam ra rồi đưa túi hàng cho cô.
Lâm Giang Nam nhìn mì gói trong tay Khương Trừng, hơi hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ anh không ăn cơm, chỉ ăn mì gói sao?
“Tôi đi trước đây.” Khương Trừng nhàn nhạt nói.
“Vâng!” Lâm Giang Nam xách túi hàng Khương Trừng đưa cho mình, mơ hồ cảm thấy chỗ tay cầm ấm hơn.
Khương Trừng ôm mì gói của mình, nhanh chóng về nhà.
Anh cởi giày đi vào, đặt mấy gói mì vào tủ lạnh, sau đó tùy tay cầm một gói.
Mì Lão Đàn vị thịt bò rau cải muối chua [1], chính là vị này!
Anh bỏ cả mì và nước vào một tô, sau đó đặt trên bếp điện từ, chờ nước sôi thì đảo mì rồi cho gia vị vào.
Ngay lập tức, phòng bếp tràn ngập hương vị mùi của mì gói.
Nấu thêm khoảng một phút, anh cho thêm trứng gà đã đánh, sau đó chờ khoảng hai phút rồi tắt bếp.
Khương Trừng bưng mì ăn liền đến ban công, ngồi trên ghế xích đu ăn mì.
Coca nằm sấp cách anh không xa.
Tâm tình Khương Trừng rất tốt, gắp một ít mì gói bỏ vào tô cơm của nó, Coca chỉ ngửi ngửi, sau đó trực tiếp quay đầu đi.
“Này, tên kia, dám kén ăn à?”
“Mỗi ngày tao đều ăn mì gói, vậy mà còn phải mua đồ ăn cho chó cho mày, không phải loại đắt nhất thì không ăn, mày sống còn sung sướng hơn tao nhiều.” Khương Trừng vỗ vỗ đầu Coca.
Coca bất mãn hừ vài cái.
Khương Trừng bất đắc dĩ thu tay, “Soạt soạt” ăn sạch mì trong tô.
Ăn mì, rửa bát xong, Khương Trừng vào phòng ngủ lấy đồ ăn chuyên dụng cho chó.
“Ăn đi ăn đi, đúng là đỏng đảnh.” Anh đổ một ít thức ăn cho chó vào tô của nó, đổ thêm ít nước ở cái tô khác.
Coca bắt đầu hì hục ăn.
Khương Trừng xoa xoa nó: “Mày nói xem, nếu sau này sự nghiệp của tao xuống dốc, dù sao tao cũng có thể ăn mì gói sống qua ngày, nhưng còn mày thì sao bây giờ, kén ăn như vậy, sau này không phải sẽ đói chết sao?”
Đáng tiếc Coca không hề để ý đến anh, tiếp tục ăn bữa tối của mình.
Khương Trừng đứng dậy, vào phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm rửa.
Vòi hoa sen được mở ra.
Dòng nước chảy dọc theo cơ bụng rắn chắn của anh, mái tóc đen cũng bị thấm ướt, phòng tắm bắt đầu bị bao quanh bởi hơi nước mờ ảo.
Khương Trừng dùng tay gạt tóc, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi ở siêu thị.
Ngay lúc anh không biết phải làm thế nào, cô đã trực tiếp chạy đến, không chút khách khí khoác tay anh, gọi anh một cách thân mật.
Ông xã?
Không sai, chính là ông xã.
Nghĩ đến giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gọi anh là ông xã, Khương Trừng không khỏi nở nụ cười.
Cô đúng là không giống người khác.
Trước nay anh còn chưa từng thân mật với ai như vậy.
Nhanh chóng tắm rửa rồi mặc đồ ngủ, Khương Trừng để chân trần ra khỏi phòng tắm, anh chỉnh điều hòa, sau đó thoải mái nằm trên giường.
Anh nhàm chán lướt Weibo một lúc, nhìn số lượng bạn bè.
Tin nhắn Weibo của anh luôn là 99+, đa số fans đều hỏi khi nào up Weibo, khi nào up Weibo.
Thật ra không phải anh không muốn, chỉ là anh chẳng biết nói gì, cảm giác không có gì muốn chia sẻ, đăng ảnh mình thì trên Baidu đã có rất nhiều, không cần thiết phải đăng.
Trước nay anh không chú ý mấy thứ này, hơn nữa anh cũng không cần tự tuyên truyền, dù tham gia show diễn, cuộc thi hay chụp ảnh cho tạp chí nào đó, anh đều có phòng làm việc, phòng làm việc đương nhiên sẽ giúp anh quảng cáo, làm tốt công tác tuyên truyền nên không đến lượt anh làm gì.
Vậy nên, anh chính là cái dạng vạn năm không up Weibo, thậm chí có lúc kỷ lục là một năm.
Một lát sau, dường như anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở Baidu, sau đó tìm kiếm
Lâm Giang Nam, hoa khôi của Đại học Nghệ thuật Quốc gia Đài Nam, là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên mạng, ký hợp đồng với tạp chí thời trang《 Kenif 》vào năm 2016, phong cách chụp ảnh đơn giản thanh thoát, có khả năng đánh mạnh vào thị giác, có tác phẩm từng xuất bản ở 《 Kenif 》,《 Moseston 》- tạp chí nhiếp ảnh thời thượng, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1994, tại Ninh Hạ, tốt nghiệp khoa Nhiếp ảnh Đại học Nghệ thuật Quốc gia Đài Nam.
Tên tiếng Trung: Lâm Giang Nam
Biệt danh: Lâm Tiểu Miêu
Quốc tịch: Trung Quốc
Dân tộc: Hán
Nơi sinh: Ninh Hạ
Ngày sinh: 10/3/1994
Nghề nghiệp: nhiếp ảnh gia nổi tiếng trến mạng.
Tốt nghiệp khoa Nhiếp ảnh trường Đại học Nghệ thuật Quốc gia Đài Nam.
…
Khương Trừng nhìn biệt danh của Lâm Giang Nam, Lâm Tiểu Miêu, tên rất đáng yêu.
Nhưng anh không khỏi khó hiểu, vì sao lại gọi là Lâm Tiểu Miêu?
Khương Trừng xem tiếp, trên Baidu có không ít ảnh của cô.
Bây giờ người nổi tiếng trên mạng đều sống trong thế giới ảnh PS (Photoshop), nhưng Lâm Giang Nam lại chụp ảnh rất thực.
Hôm nay khi tiếp xúc gần gũi ở siêu thị, anh thấy cô không khác gì ảnh trên Baidu.
Anh kéo xuống, đột nhiên thấy một hotsearch trên Weibo.
# Lâm Giang Nam – Thẩm Húc – Giang Húc CP (Couple)
Anh bấm vào, bên trong cơ bản đều là ảnh chụp chung của Lâm Giang Nam với cái người tên Thẩm Húc.
Anh thuận tay lướt Weibo.
Hình như hai người đều là hot Weibo, là CP có số lượng tán đồng cao nhất, không ít fans xào xáo về hai người họ.
Thẩm Húc và Lâm Giang Nam là học sinh cùng trường khác khoa.
Khương Trừng xem thêm một chút, sau đó trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Không nhìn!
Ngủ! ⌈▒͟⌉ꅼ)ꍞ
– —-
Lâm Giang Nam vừa làm cơm tối, vừa nói chuyện điện thoại với Hạ An Nịnh.
“An Nịnh, cậu biết không, mình nhìn thấy Khương Trừng!” Lâm Giang Nam đắc ý xào đồ ăn, nói với Hạ An Nịnh.
“Không phải ngày nào cậu cũng thấy sao, trên điện thoại, trên TV, ngay cả ngoài đường lớn cũng có thể thấy.” Bên Hạ An Nịnh có hơi ồn ào, cô mơ hồ nghe được vài giọng nói quen quen, cái gì mà A cơ, vương tạc [2]… Chắc là đang đánh bài.
[2] Vương tạc: trong các loại bài tú lơ khơ, vương tạc là con bài lớn nhất. Mỗi loại bài tú lơ khơ có mỗi cách gọi khác nhau, nhưng nếu gọi chung thì đều gọi là vương tạc.
“Ý mình không phải là như vậy.”
“Ồ, vậy cậu nói xem, ý cậu là thế nào?”
“Ý mình là thật sự gặp anh ấy, mình được khoác tay, sờ soạng lưng anh ấy, anh ấy còn giúp mình xách túi hàng, nói chuyện với mình.”
Lâm Giang Nam nói hết hơi, đầu kia điện thoại yên tĩnh vài giây.
Một lát sau, cô mới nghe được giọng Hạ An Nịnh.
“Lâm Tiểu Miêu, đầu cậu bị kẹp cửa phải không, nói mê sảng gì đấy?”
“Mình nói thật mà, mình không có mê sảng, cậu phải tin mình!” Lâm Giang Nam vội vàng muốn giải thích với Hạ An Nịnh.
“Được được, cậu nói thật thì là thật, chờ khi nào ba ba rảnh, ba ba sẽ mang thuốc đến cho con, mẹ nó… Ông đây cho cậu đi rồi sao? Nhận lấy nè, vương tạc!”
Lâm Giang Nam nghe giọng Hạ An Nịnh bên kia, không khỏi đỡ trán.
“Không nói nữa, ba ba đang vội, có việc gì mai nói, cúp máy đây, bye bye ~” Hạ An Nịnh vừa dứt lời thì lập tức lưu loát cúp điện thoại.
“Tút tút tút tút……” Lâm Giang Nam nghe điện thoại truyền đến một tràng tiếng “tút”, không khỏi cạn lời, cô ấy không tin cô, nhưng mà không tin thì không tin đi, dù sao chính cô cũng không thể tin nổi.
Thuận tay nhét điện thoại vào túi, Lâm Giang Nam vừa ngâm nga vừa đảo cá phi lê sốt cay [3] trong nồi.
Món cá phi lê sốt cay này Lâm Giang Nam dùng cá trắm để làm, thịt cá trắm khá tơi, thịt tươi dễ róc, bỏ vào miệng là tan, rất ngon miệng.
Một mùi hương cay xè lan tỏa khắp phòng bếp nhỏ hẹp, Lâm Giang Nam thành thạo rải một ít ớt đỏ cắt nhỏ và tiêu lên, trang trí thêm mấy cây rau thơm.
“Chỉ nghe mùi mà nước miếng đã chảy, ăn cá phi lê sốt cay đúng là sảng khoái!” Lâm Giang Nam lẩm bẩm, tự vừa lòng với mình.
Cô lấy đũa ra, gắp một miếng thịt cá cho vào trong miệng.
Thịt cá trắng trắng mềm mềm nhanh chóng hòa quyện, có vị cay của tiêu, mùi thơm mát của rau thơm, còn có vị riêng từ thịt cá tươi, Lâm Giang Nam ăn ngon đến mức sắp nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Sảng khoái!
Đã quá!
Lâm Giang Nam là người Ninh Hạ [4] điển hình, rất thích ăn cay, không cay không vui.
[4] Ninh Hạ: là một khu tự trị người Hồi của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở cao nguyên Hoàng Thổ Tây Bắc, sông Hoàng Hà chảy qua khu vực này.
Cô để nồi cá sang một bên, nhìn thoáng qua thịt ba chỉ và thịt bò trên kệ nướng, hai mặt đều đã vàng rụm, trông càng ngon miệng hơn.
Lâm Giang Nam rải một ít gia vị, chà thịt vụn dính lại trên kệ rồi bưng dĩa ra mâm, trên mâm còn đặt rất nhiều rau sống, dưa chua, còn có hành, gừng và tỏi.
Lâm Giang Nam bưng đồ ăn ra ban công.
Cô lấy điện thoại, mở ra camera, sau đó chỉnh góc độ, bắt đầu chụp ảnh, cô chụp vài bức mỹ thực, sau đó chụp cả mình vào.
Sau khi chỉnh ánh sáng, chỉnh màu, Lâm Giang Nam bắt đầu up Weibo.
Lâm Tiểu Miêu V[5]: Đói bụng cả một ngày, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm.
Vừa up Weibo chưa đến vài giây, Weibo của Lâm Giang Nam liền nổ tung.
Lâm Giang Nam là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên mạng, Weibo có hơn ba triệu người theo dõi.
Cô thường up lên Weibo tác phẩm của mình, ảnh hàng ngày của mình và Longleg, nhưng phần lớn là mỹ thực.
Cơ bản là mỗi ngày cô đều up mỹ thực lên Weibo để kéo thù hận.
Mỹ mãn ăn xong cơm nước, Lâm Giang Nam cầm chén bát vào bếp rửa sạch.
Sau đó cô bắt đầu ôm máy tính, trà trộn vào fandom của Khương Trừng, cùng các fan đáng yêu thổi phồng Khương Trừng, thổ lộ các loại.
Cô vừa trà trộn liền lăn lộn mấy tiếng, cho đến khi lơ đãng nhìn đồng hồ một cái, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
Mẹ ơi, đã sắp 11 giờ, ngày mai cô còn phải đi làm!
Vì thế cô vội vàng chúc ngủ ngon các bạn fan đáng yêu, moah moah vài cái rồi tắt.
Sau đó cô nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh tắm nước nóng, xong xuôi lại vọt vào phòng ngủ.
Lâm Giang Nam vùi mình vào chăn nhung ấm áp, trong ngực ôm gối ôm Khương Trừng, nằm trên gối Khương Trừng, ngay cả khăn trải giường, tấm đệm đều có ảnh của Khương Trừng.
Trên tường phòng cô dán đủ loại poster của Khương Trừng, tủ sách đầy tạp chí chân dung của Khương Trừng.
Gối dựa trên ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ cũng có hình Khương Trừng.
Có thể nói, cô hoàn toàn ngủ trong thế giới của Khương Trừng, cho nên mỗi ngày khi không có việc gì, cô chỉ thích ở trong phòng ngủ của mình.
Nhìn các loại poster, tạp chí, gối ôm Khương Trừng xung quanh, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc.
“Ngủ ngon, ông xã.”
(Đây là hình minh họa phòng của một fan hâm mộ, mọi người cứ tưởng tượng phòng của Nam Nam cũng như này nhé)
________________
[1] Mì Lão Đàn vị thịt bò muối chua
[3] Cá phi lê sốt cay
[5] Chữ V sau nick Weibo: Những tài khoản Weibo được xác minh của chính chủ sẽ có một dấu V ở bên cạnh để giúp mọi người phân biệt giữa nick chính chủ và nick giả. Chữ V trên Weibo chia làm ba màu: đỏ, vàng và xanh.
Màu đỏ, vàng là chứng thực cho những người trong giới giải trí, thể thao, truyền thông, tài chính – kinh tế, khoa học kỹ thuật, xuất bản văn học, quan chức chính phủ, nghệ thuật – nhân văn, quân sự – hàng không, vận chuyển, du lịch,…
Màu xanh là chứng thực cho các cơ sở, đơn vị, cơ quan như chính phủ, truyền thông, xí nghiệp, mạng Internet,…
Chỗ mình khoanh tròn trong ảnh chính là chữ V đó: